Sau khi ra đến sảnh
chính sân bay, thì có một chiếc Lincoln phiên bản dài màu đen chờ ở dó,
lên xe, Hoắc Nhĩ Phi bắt đầu lầm bầm: “Vừa rồi có nữ ngôi sao, anh cũng
không để tôi xem thử, ngộ nhỡ là Trương Bách Chi, nhóm Twins gì đó, bỏ
lỡ rất đáng tiếc!”
Đoạn Tử Lang cực kỳ khinh bỉ nhìn cô, “Nếu là
ngôi sao lớn, trận thế còn mãnh liệt gấp mấy lần vừa rồi, cô có thể có
chút tiền đồ không! Còn theo đuổi ngôi sao!”
Hoắc Nhĩ Phi dẩu mồm trừng mắt giả bộ muốn tát tai người phá hoại nào đó.
Đoạn Tử Lang nhắm mắt lại tựa vào chỗ ngồi, “Tôi không so đo với phụ nữ có thai.”
Hoắc
Nhĩ Phi nhìn tòa nhà cao đứng sừng sững dọc đường, chỉ cảm thấy xúc
động rất lâu, kinh ngạc phát ra ngây ngô, không nói thêm gì nữa.
Cho đến khi trước mắt xuất hiện một mảnh xanh biếc tràn trề, Hoắc Nhĩ Phi mới giật mình, đây là muốn đi đâu?
Đoạn Tử Lang vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, ra vẻ thành công.
“Này,
đây là định đi đâu?” Tròng mắt như nai con ngơ ngác của Hoắc Nhĩ Phi
nhìn chằm chằm, chọc người nào đó đang giả vờ ngủ say.
Không động đậy, không có phản ứng.
“Đoạn lưu manh!” Cất cao âm lượng.
“Ầm ĩ chết được! Quấy rầy nữa tôi sẽ cho xe quay đầu, trở về nhà họ Thư.” Hoàn toàn uy hiếp.
“Ý của anh là, tôi không cần trở về nhà ác ma?” Hai mắt Hoắc Nhĩ Phi sáng long lanh, chớp chớp hưng phấn sáng rỡ.
“Nếu
như cô muốn trở về, cũng có thể, cửa chính lúc
nào cũng sẵn sàng mở rộng vì cô.” Đoạn Tử Lang miễn cưỡng nói.
“Dĩ nhiên không! Đây muốn đi đâu?” Hoắc Nhĩ Phi không hề nghĩ ngợi cự tuyệt.
“Một
tòa biệt thự ở quê Yến.” Nhưng thật ra là biệt thự tư nhân ở quê của mẹ
Yến, vẫn bỏ trống nhiều năm, chỉ có điều Yến kêu anh không được nói cho
mèo nhỏ.
“Chẳng lẽ sau này chỉ một mình tôi ở đây?” Hoắc Nhĩ Phi hiển nhiên quan tâm nhất vấn đề này.
“Là
vậy không sai, trong thời gian này tôi sẽ phụ trách tất cả ăn uống cuộc
sống thường ngày của cô, làm bác sỹ, cô chỉ có thể nghe tôi.” Đoạn Tử
Lang cười đến mê người.
Hoắc Nhĩ Phi khoa trương, vẻ mặt đưa đám ngã ngồi tại chỗ, “Tại sao? Tại sao chứ!”
Đoạn Tử Lang không để ý đến cô, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Trong
mắt là một vùng cỏ xanh biếc, một con dốc thoai thoải, một ngôi biệt
thự hai tầng gạch xanh ngói đỏ tọa lạc chính giữa bãi cỏ xanh, bàn đá
xanh đường nhỏ, cây cổ thụ che trời, hàng rào gỗ, bồn hoa cỏ, ghế dây
mây, bàn đá, còn có một vòng thực vật không biết tên bên tường quanh
biệt thự, nở đáo hoa vàng, hết sức thanh nhã. Cảnh trí như vẽ từ xa đến
gần tô điểm trong thiên nhiên rộng lớn.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy tâm tình mình dự dưng khá hơn, chính là bị cảnh trí mê người này đầu độc rồi.
Cô lập tức hoan hô, vui mừng hớn hở mà chạy về phía cửa.
“Cô
có thể đừng kích thích trái tim tôi không! Đứng lại cho tôi!” Đoạn Tử
Lang ở sau lưng quả thật sắp bị cô tức chết rồi, đó là động tác mà người
mang bầu nên có sao?
Hoắc Nhĩ Phi quay đầu làm mặt quỷ nghịch ngợm với anh, nhìn trái nhìn phải thăm dò ở cửa ra vào, vô cùng sung sướng.
Đoạn
Tử Lang nhét hai tay vào túi, nhàn nhã mà đi đến, nghiêng người dựa vào
bên cửa, tròng mắt đen dưới kính viền vàng tràn đầy hài hước, “Chạy
nhanh như vậy sao, không có chìa khóa cô chính là không vào được.”
Nói xong tay phải móc chìa khóa từ trong túi tiền ra, treo trên ngón giữa, chính là không muốn cho mèo nhỏ rất muốn vào nhà.
Hoắc
Nhĩ Phi định nhảy dựng lên giành, Đoạn Tử Lang thấy động tác của cô,
vội vàng chặn thân thể cô lại, vẻ tươi cười vụt tắt, nghiêm trang nói:
“Cô phải nhớ cô là phụ nữ có thai rồi, về sau không được làm động tác
nguy hiểm như thế.”
“Điều này không thể làm, điều kia không thể làm, rất không có ý tứ!” Hoắc Nhĩ Phi dẩu môi, rất không vừa lòng.
“Bởi
vì sức khỏe của cô quá kém, đứa bé khó khăn lắm mới giữ được, hơn nữa,
vì để nhanh chóng tự do, cô cũng nên bảo vệ nó, cho đến ngày nó bình yên
ra đời.”