Cám Dỗ Ngoại Tình

Chương 20




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Khi hắn vừa mới bước xuống bậc thang trước cửa, thì tòa nhà ở phía sau đã không thể gọi là nhà nữa rồi, nó đã hừng hực cháy, bốc ra làn nhiệt cao, tựa như một đoàn lửa khói thật lớn trong đêm đen, trán phóng thê liệt.

Hắn cũng chẳng hề quay đầu lại, cứ thế chạy trốn, dòng mồ hôi ẩm ướt không ngừng chảy trước trán, trên người vẫn còn đang mặc áo ngủ ngắn tay cùng quần soóc, chật vật chẳng khác gì một con chó mới vớt được từ dưới nước lên. Hắn không biết phương hướng nào, cũng không có mục đích, cứ thế mà chạy, cho đến khi đụng phải một người đàn ông đang chuẩn bị lên xe, bị bật ngược lại, mới ngã sấp xuống xi măng mặt đất.

“Nhóc con, bộ không có mắt à? Chạy nhanh vậy muốn chết à?” Người nọ thô lỗ mắng.

“Quên đi, chỉ là một thằng nhóc thôi mà.” Một người đàn ông khác ở bên cạnh nói. So với người bạn khôi ngô cao to của mình, thì người này có ngũ quan cương nghị, mang nét châu Á có ngữ điệu bình thản hơn nhiều, thậm chí còn dự định tiến lên đỡ hắn ngồi dậy, sau đó thấy cánh tay gầy nhòm lộ ra ngoài phần áo, hòa cùng với nhiều vết thương xanh tím. “Bị thương? Cần tới bệnh viện không?” Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, người đó thuận miệng hỏi.

Hắn rút tay về, cố gắng giấu nó ở sau lưng, mắt đen đầy cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương. “Không cần.” Dường như lo lắng bị ai đó đuổi kịp, hắn có chút hoảng hốt quay đầu lại, sau đó lại quay đầu nhìn người đó hỏi. “Có thể cho tôi một đôi giầy không?”

Người đó chuyển tầm mắt nhìn về phía bàn chân trần dơ bẩn của hắn, ở trên đó vẫn còn dính một chút máu, nên nói: “Tôi không có giày dư, nhưng có thể cho cậu chút tiền, tự mình đi mua.”

Hắn do dự 1 chút, tiếp nhận tờ tiền mặt, phát hiện trên người không có túi tiền, nên đành phải cầm vùi nó trong lòng bàn tay. “Cám ơn,” Hắn thấp giọng nói, như một người lòng đầy sĩ diện nhưng lại không thể không cúi đầu trước hiện thực. “Tôi sẽ trả lại tiền cho ông.”

Người đó nhỏ giọng cười: “Được rồi, nếu chúng ta còn có thể gặp lại hãy nói tiếp.”

Hắn gật đầu, chạy bỏ đi. Người to con vạm vỡ bị đụng trúng kia không hài lòng mà lầm bầm. “Thằng nhóc cổ quái. “

“Đừng tính toán với nó nữa, Macedonian”. Người đàn ông tóc nhạt màu nói. “Chẳng lẽ anh chẳng thấy vết thương do gậy đánh cùng dây lưng quất vào trên người hắn hay sao, có vài vết sẹo do tàn thuốc nữa, thoạt nhìn cũng chỉ mới 14 tuổi, một vật nhỏ đáng thương.”

Người da đen to lớn tên Macedonian kia nhún nhún vai: “Có câu kia nói thế nào nhỉ, “Người đáng thương tất có chỗ đáng trách”, tôi đây 12 tuổi đã lấy cái cái vặn vít đâm thẳng vào bụng thằng cha biến thái của tôi rồi, mấy tên nhu nhược đáng đời mới bị giày xéo.”

Bọn họ lên xe, chỉ mới lái chưa tới mấy trăm mét, thì thấy một căn phòng ở đang rừng rực cháy, nó đã mau thành phế tích rồi, một đôi nam nữ trung niên tựa hồ là chủ nhân của căn nhà, đang đứng ở bên viện cửa hô to gọi nhỏ, kích động chửi bới.

“… Tôi đã sớm nói không nên thu dưỡng nó mà! Con mẹ nó, thằng đó chính là vô ơn không dưỡng thuần được.” Tên đàn ông hướng về phía bà vợ già của mình tóc tai bù xù.

Bà vợ không cam lòng tỏ ra yếu kém đẩy chồng mình một cái: “Hiện tại nói cái này được cái giống gì nữa! Sao ông không chịu khóa, nhốt nó kỹ lại!”

Bên trong chiếc xe việt dã đang giảm tốc độ, người đàn ông Châu Á kia nhìn người bạn đồng hành của mình bằng một ánh mắt hài hước: “Xem ra thằng nhóc mà hồi nãy tôi giúp đỡ, cũng có dũng khí đó, đúng không?”

Tiếng xe cứu hỏa truyền tới càng lúc càng rõ ràng, Macedonian nhìn đôi vợ chồng vẫn không ngừng cãi vã kia, hừ một tiếng nói: “Được rồi, tôi thừa nhận ấn tượng về thằng nhóc đó cũng có chút thay đổi, nhưng nó vẫn là một kẻ đáng thương có cái tay cái chân gầy guộc, mà lúc tôi 15 tuổi thì cao lớn bằng hai lần thằng nhóc đó đó.”

“Anh hoàn toàn không hề biết, với một người đàn ông mà nói, cơ thể rất quan trọng, nhưng không phải là quan trọng nhất.” Người bạn đồng hành còn lại nói. “Tôi thích ánh mắt của thằng nhóc đó, nói thế nào nhỉ … Một con sói con của vùng hoang dã.”

“Thôi đi đội trưởng, năm ngoái lúc anh thu nạp ‘Quick’, anh cũng nói y chang như vậy.” Macedonian không cho là đúng, nhe răng. “Chúng ta cũng không phải trung tâm cứu nạn động vật.”

XXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Rio đi tới căn nhà trọ hai tầng ở ven đường. Dựa theo địa chỉ do Macedonian cung cấp, anh suốt đêm chạy về Los Angeles, tìm được chỗ nhà ở này.

Bên trong là một nhà 5 người cùng 2 con chó, ông chủ nhà là một kế toán viên cao cấp, bà chủ nhà là một nội trợ, lý lịch trong sạch, không có tiền sử phạm tội, 7 năm trước dọn tới đây ở. Bọn họ chỉ biết khi dọn tới thì căn nhà này cũng mới vừa tu sửa cách đó không lâu, còn trước khi họ tới thì chuyện gì xảy ra, họ hoàn toàn không biết.

Rio lại liên tiếp tới hỏi thăm vài căn nhà hàng xóm khác, cuối cùng từ miệng của một bà già mà biết được, nhà ở đó tầm 11, 12 năm trước đã từng bị lửa thiêu cháy rụi, ở đó vốn dĩ là một cặp vợ chồng nhưng sau đó đã bán đất dọn đi, bên địa ốc đã cho xây lại rồi bán cho người khác.

“Tôi còn nhớ rõ họ … Logan, đúng rồi. Tên Logan đó là một cảnh sát, thái độ làm người tương đối nghiêm khắc, nhưng không tới mức khó sống cùng, vợ chồng họ không có con, từ viện phúc lợi nhận nuôi về một đứa bé gái, sau đó bé gái bị bệnh chết, bọn họ đau lòng vô cùng, rồi lại nhận nuôi tiếp một đứa bé trai.” Bà già đó nói liên miên cằn nhằn, không ngừng nhớ lại. “Đó là một cậu nhóc người Châu Á khá đẹp, sợ người lạ, không thích nói chuyện, Logan nói thằng nhóc có chút tự kỷ.”

Rio móc từ trong túi mình ra một tấm ảnh chụp, đưa cho bà già đó nhìn cậu nhóc người châu Á khoảng 7 8 tuổi. “Xin cẩn thận nhìn rõ một chút, có phải là cậu nhóc này không?”

Bà già đó hí mắt nhìn hồi lâu: “Có chút giống, nhưng phải lớn hơn chút nữa kìa, bộ dáng 13 tuổi ấy, khí sắc cũng chẳng tốt được vậy đâu.”

13 tuổi … Rio trầm tư chốc lát, hỏi. “Vậy chuyện lửa thiêu cháy rụi là sao thế?”

“Ai biết, tên Logan kia nói là do chập mạch. Nhưng tôi nhớ kỹ, là tối hôm đó thấy hai vợ chồng họ ở trong sân chửi bới nhau, nói là do chính thằng nhóc mà họ nhận nuôi đã đốt nhà. Từ đó về sau, tôi chẳng thấy thằng nhóc kia đâu cả, Logan nói rằng thằng nhóc đó bỏ nhà đi rồi, bọn họ tìm quá chừng, nhưng cuối cùng cũng chẳng được gì.”

“Xin làm phiền lần cuối, bà có biết cậu bé đó họ nhận nuôi từ viện phúc lợi nào không?”

Bà già lắc đầu chẳng biết.

Rio đành phải cám ơn bà, lên xe sử dụng sau này vệ tinh địa đồ tìm ra các viện phúc lợi gần đó, tổng cộng có 3 viện, anh quyết định đi điều tra ở chỗ gần nhất.

Macedonian nói rằng họ chính ở đây gặp được K.Green năm 15 tuổi, nếu như nhà Logan nuôi dưỡng cậu nhóc châu Á trẻ tuổi kia và cậu nhóc đó chính là K.Green, thì vì sao hắn lại muốn phóng hỏa thiêu hủy nhà ở của cha mẹ nuôi, trước đó là vì sao mà hắn lại vào trong viện phúc lợi? Rio vừa lái xe vừa yên lặng nghĩ.

Một người cha nuôi là cảnh sát có thái độ làm người nghiêm khắc, nguyên nhân hỏa hoạn bị che lấp, sau hỏa hoạn đứa con nuôi chợt mất tích … Từ lượng tin tức có vẻ vụn vặt bề bộn, lại cất giấu những từ ngữ then chốt, dường như là một bản đồ được lắp ráp rất quan trọng, chỉ cần sàng lọc lại, tìm ra được mối liên hệ giữa chúng, thì có thể tìm được sự thật được che giấu ở phía sau, đây chính là một trong những công việc của một đặc vụ điều tra liên bang.

Không, bỏ qua đi công việc, đây chỉ là một cái cớ! Anh không ngừng vất vả cực nhọc mà bôn ba, hoàn toàn chẳng có chút liên quan gì tới công việc cả, hoàn toàn là do tâm tình cá nhân — Anh chỉ là chưa tới đủ gần K.Green, nên càng muốn tiến thêm vào sâu hơn nữa. Anh cứ vậy không ngừng bức thiết muốn dò hỏi quá khứ của hắn, tìm hiểu nội tâm của anh, anh muốn biết khuôn mặt thực sự của đối phương đang được bao trùm tầng tầng lớp lớp giả tạo giảo hoạt này, muốn coi thử là chuyện gì đã xảy ra để khiến một đứa nhỏ mềm mại đơn thuần thành một sát nhân liên hoàn méo mó, đầy tay máu tanh, giết chóc thành tính.

Từ lúc nào? Anh không ngừng tự hỏi chính mình, dù cho có biết thì sẽ thế nào đây? Bản thân mình đến tột cùng là muốn cái gì? Vì chuyện này mà anh đã từng mê đắm, mâu thuẫn, phẫn nộ, cũng thống khổ, nhưng hôm nay lại không còn vì nó mà bị dày vò. Đúng vậy, quá khứ của K.Green anh không thể tham gia, nhưng cuộc sống tương lai sau này, anh hy vọng có thể ở bên hắn — Anh phải mất tới 2 tháng trời mới có thể nghĩ thông suốt được vấn đề này, việc cường bạo ở trong phòng thăm tù ở Trại tạm giam không phải nhân tố quyết định, nhưng cũng chính là một lần bạo phát khi tình cảm tích lũy đến điểm cực hạn.

Cho tới hôm nay, anh với K.Green vẫn chính là yêu hận đan xen: Một là Rio không thể ngăn chặn mà bị hấp dẫn, trầm luân ái dục; Còn một là Đặc vụ thì vẫn chưa thể mất đi chức trách, vẫn luôn đề phòng cẩn thận.

Có thể Macedonian nói đúng, mình con mẹ nó là một thằng tâm thần, Rio tự giễu cười cười, nhìn vào kính chiếu hậu thấy được một khuôn mặt anh tuấn tối tăm — tối tăm, nhưng không do dự, một ngày anh đã ra quyết định, thì tuyệt không quay đầu.

XXXXXXXXXXXXXXXX

Lần thứ hai gặp lại người đàn ông Châu Á kia, thì hắn đang ở trong một quán bar, dùng cổ chai bia bị đập vỡ, đâm trúng mắt của một tên say rượu. Tên khốn đó thừa dịp men say mà đè hắn xuống ghế sofa ở chỗ tối, ngay vừa lúc đang cởi quần áo thì bị trúng đòn, ôm mắt kêu to thảm thiết.

Bọn người đồng bọn ở bên cạnh thấy vậy lập tức hung ác độc địa nhào về phía hắn. Hắn linh hoạt mà từ nách đối phương chui ra, chạy ra cửa sau của quán bar, ở ngay cửa toilet nam, lần thứ hai đụng thẳng vào trong lòng ngực Macedonian.

Lần này người da đen kia không có mở miệng mắng hắn, hai quyền liền đánh cho cái đám đang đuổi theo hắn ngã xuống sàn nhà ướt sũng.

Macedonian xách cổ của hắn, tựa như xách cổ của con mèo, trở về ghế của mình.

Đội trưởng cùng Quick đang chơi xúc xắc, Aurora đang cầm một ly Depth charge, ép Yukihara phải uống hết.

Thấy Macedonian xách một niên thiếu tuấn tú mặc đồ tạp vụ tiến vào trong phòng, mọi người đều nhất thời lộ ra vẻ bất ngờ.

Nhưng chỉ có đội trưởng thoáng cái nhận ra hắn, mỉm cười nói: “Cậu tới trả tiền cho tôi à?”

Nhìn những ánh mắt nhìn chằm chằm, hắn xấu hổ cọ đầu ngón chân, từ trong túi lấy ra một đám tiền lẻ, đặt lên bàn trà. “Tôi … chỉ có nhiêu đây thôi, còn lại khi nào có tiền lương tôi trả ông sau.”

Aurora cà lơ phất phơ khoác lên bờ vai hắn, vòng tai khoen mũi, khoen môi dưới ánh đèn không ngừng lóe sáng, khiến cho hắn có chút quáng mắt. “Hey, nhóc con thật đẹp nha, đến uống cùng anh vài ly đi, tiền thiếu còn lại anh thay cưng trả.”

“Xin lỗi, tôi không bồi rượu.”

“Vậy bồi ngủ thì sao?”

Hắn ở dưới tiếng cười to ồn ào biến sắc mặt, huy quyền đánh thẳng vào mặt đối phương. Đối phương mạn bất kinh tâm mà bắt được cổ tay hắn, tựa như một tay bắt bóng nhẹ nhàng bắt được trái bóng chày đang bay nhẹ tới. Nhưng đó chỉ là dương đông kích tây, đầu gối của hắn liền nâng lên hướng thẳng tới khố hạ của đối phương, Aurora dùng tay kia chặn thế tiến công, vui cười nói: “Giảo hoạt quá —” Câu nói còn chưa dứt, thì mặt đã bị một ly rượu tát thẳng vào mặt.

Thi ra ngay lúc tay phải của hắn tấn công, thì tay trái đã lén cầm lấy ly rượu trên bàn, một tâm tam dùng, hư thực giao nhau, khiến cho Auraro vì khinh địch đã đánh mất mặt mũi.

Mọi người đều ồ lên 1 tiếng.

Aurato dùng tay áo lau đi rượu trên mặt, nhìn thần sắc như thường, nhưng đáy mắt đã lộ ra hàn quang. Đội trưởng đứng dậy đi tới nói: “Bản thân lơ là, đừng có giận chó đánh mèo.” Auraro phẫn nộ quay đầu bỏ đi, đội trưởng tiến lên hỏi hắn: “Nhóc con, phóng hỏa rồi, tiếp theo nhóc định thế nào, đi tới cảnh cục tự thú, hay là báo án là do bị cha nuôi ngược đãi?”

Hắn nhấp nhé môi, dùng một loại thành thục và lạnh lùng khác xa với tuổi mà trả lời: “Có tác dụng sao, cha nuôi của tôi là một cảnh sát. Còn phần tự thú, tôi cũng không thấy bản thân làm sai, vì sao phải tự thú? Trước khi châm lửa không có bỏ thuốc ngủ vào nước uống của họ, đã là tôi kiềm chế lắm rồi.”

Đội trưởng nở nụ cười, nhịn không được xoa tóc hắn: “Cừ thật, trời sinh chính là một chiến sĩ. Một trái tim lãnh tĩnh, kiên định, không vì bên ngoài mà lay động, so với toàn bộ lực lượng cùng kỹ xảo càng thêm mạnh, bởi vì cái sau là do luyện tập, còn cái trước chính là thiên phú. Thế nào, có hứng thú tham gia vào đội tôi không? Tôi có thể giúp cho nhóc bồi đắp được lực lượng và kỹ xảo đang thiếu, chỉ cần 5 năm, không, chỉ cần 3 năm, tôi có thể khiến nhóc trở thành một lợi kiếm vô kiên bất tồi.”

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ 1 chút — Động tác này lộ ra được chút nét bóng trẻ con, nhưng rất nhanh đã biến mất trong trong ánh mắt tối tăm — cẩn thận mở miệng hỏi lại: “Những lực lượng và kỹ xảo này, có thể giúp tôi truy tìm được tà ác ẩn thân hắc ám, giết chết bất luận kẻ nào mà tôi căm hận hay không?”

Mọi người lại một lần nữa cười ha hả: “Đương nhiên, đó chính là nghề nghiệp của chúng ta.” Quick xen mồm.

“Chuyên gia giết người.” Yukihara lạnh như băng bổ sung.

“Xuất thủ bất phàm, người mang tuyệt kỹ, lên trời xuống đất, không gì làm không được …” Auraro đắc ý dào dạt nói.

“— Chúng tôi chính là ‘Fjällräven’.” Đội trưởng nói.

XXXXXXXXXXXXX

Lúc đang điều tra nghe ngóng ở viện phúc lợi thứ hai, thì Rio thuận lợi tìm được một người biết được nội tình, đó là một quản lý cỡ 50 tuổi, suy nghĩ rõ ràng, mồm miệng lanh lợi. “Chính là thằng nhóc này, Roy Lee, tên là tiếng Trung là Lâm Thanh Trúc, cỡ năm 1997 thì được đưa vào viện của chúng tôi, lúc đó 9 tuổi. Ấn tượng của tôi với thằng nhóc đó rất sâu.” Ông cầm tấm ảnh chụp, so sành với hồ sơ năm xưa, khẳng định nói.

“9 tuổi? Vậy hắn có người thu nuôi không?” Rio hỏi.

“Lúc mới được đưa tới thì tâm lý của cậu nhóc đó không được tốt lắm, nghe nói trước đó do toàn bộ người nhà bị giết hại, ở bệnh viện tâm thần dành cho thiếu nhi điều trị suốt 1 năm, đợi đến khi có chút ổn định, mới đưa tới chỗ của chúng tôi. Cậu nhóc ấy là một cậu nhóc vừa đẹp vừa thông minh, nhưng do vấn đề tâm lý, nên khiến cho không ít gia đình muốn nhận nuôi phải chùn bước. Anh thấy đó, ở đây có ghi lại cụ thể: 10 tuổi thì có một gia đình nhận nuôi, nhưng chưa được 3 tháng lại gửi trả về, nguyên nhân là cậu nhóc cứ tới nửa đêm thì lại phát cuồng thét chói tai, đem toàn bộ đồ vật đập vào bệ cửa sổ … Vài năm sau đó cậu nhóc cũng được thêm vài gia đình khác nhận nuôi, nhưng đều không được lâu, cuối cùng là năm 2002, 14 tuổi, lúc đó cậu nhóc được gia đình Logan thu nuôi, lần này là lâu nhất, sắp gần 1 năm. Sau đó nghe nói nhà Logan bị cháy, cậu nhóc rời nhà đi, về sau chẳng thấy tung tích nữa, chúng tôi cũng đã thử đi tìm qua, nhưng cuối cùng cũng chẳng được gì cả.”

Rio chạm tới bộ hồ sơ đã vàng ố, thần kinh đầu ngón tay hơi hơi co quắp, ở trên đó bất quá chỉ là một ít chữ số con chữ ngắn gọn, nhưng lại mang tới một cảm giác cổ áp lực, u ám, thậm chí đau đớn tuyệt vọng ở giữa những hàng chữ không ngừng ập tới — Lần lượt ra đi với nhiều chờ mong, nhưng sau đó bị trả về với cảm giác bị vứt bỏ, với một cậu nhóc còn nhỏ như thế mà nói, là một chuyện rất tàn nhẫn. Mấy gia đình tự coi mình là từ thiện nhận nuôi trẻ mồ côi, chẳng lẽ không ai có thể cho hắn một chút yêu thương và kiên trì so với những đứa trẻ bình thường khác hay sao? Còn có vụ hỏa hoạn kỳ quặc kia, nếu như đúng theo lời vợ chồng Logan nói trong đêm đó, do chính hắn phóng hỏa, thì đến tột cùng hắn đã phải trải qua những gì ở trong gia đình đó, mới phẫn nộ đến hận không thể đem toàn bộ thế giới đốt quách cho rồi?

“Vậy các ông có tiến hành định kỳ thăm hỏi các gia đình nhận nuôi hay không?”

“Đúng vậy, chúng tôi đều luôn dựa vào quy định chung.”

“Bao gồm luôn cả gia đình đã nhận nuôi hắn suốt 1 năm?” Vị đặc vụ tóc đen nghiêm mặt hỏi.

Đối phương chần chờ một chút, nói: “Logan là một cảnh sát nổi tiếng, hẳn cũng không tới mức tri pháp phạm pháp, chúng tôi cũng không cần quá gắt gao làm gì, hơn nữa cậu nhóc đó khó có được ở lâu trong một gia đình tới thế …”

Rio bén nhọn hỏi lại: “Nói cách khác, nếu như vợ chồng Logan quả thật có hành vi ngược đãi trẻ nhỏ, thì các ông cũng không thể phát hiện đúng lúc, thậm chí có khi còn nhắm mắt bỏ qua, vì bỏ đi được một củ khoai lang bỏng mà cảm thấy may mắn?”

Đối phương lại càng hoảng sợ, nói lắp trả lời: “Không, không có chuyện này đâu, nếu thật có chuyện đó, thì chúng tôi nhất định đón cậu nhóc đó về, trẻ nhỏ vô tội mà.”

“Chỉ hy vọng là thế.” Rio ngữ điệu băng lãnh mà nói. “Tôi sẽ tiếp tục điều tra, hắn có đúng là đã từng bị ngược đãi hay không, cùng với cô bé được gia đình Logan nhận nuôi trước đó nữa chết như thế nào, hy vọng đến lúc đó các ông có thể tiếp tục phối hợp điều tra.”

“Đương nhiên, chúng tôi nhất định tận lực phối hợp điều tra!” Đối phương không ngừng hứa hẹn.

Vị đặc vụ tóc đen cũng không muốn thêm gì nữa, lên xe lập tức tới khu nhà ở của lão Logan, từng nhà mà hỏi han từng người, từ miệng của mấy người hàng xóm lúc đó kiếm được không ít đầu mối vụn vặt, kết hợp lại, khả năng ngược đãi trẻ nhỏ của vợ chồng Logan hơn 8/10. Sau đó, anh chạy tới cảnh cục Los Angeles, điều tra tên Steven Logan, nhưng đối phương ba năm trước đây đã về hưu, cùng vợ ra nước ngoài.

Trong thời gian ngắn khó mà lấy được khẩu cung của đương sự, Rio đành phải chuyển sự chú ý của mình lên tên quản lý nhân viên của viện phúc lợi kia, để tìm hiểu chuyện cả nhà của Roy Lee bị giết hại trước khi chuyển tới.

Phòng hồ sơ của cảnh cục đã từng bị nổ đường ống gas mà hư hỏng, một phần văn bản chỉ có duy nhất 1 bản chính đã bị hủy, trong đó bao gồm những hồ sơ án hình sự của 20 năm trước. Rio không thể không đến thăm hỏi từng vị cảnh sát đã hoạt động ở khoảng thời gian đó — Có người thì đã chuyển qua thành phố khác, có người đã về hưu. Anh quả thật gặp không ít khó khăn, mới tìm được một người cảnh sát thời đó.

Người cảnh sát đó đã tóc hoa râm, đi đứng bất tiện, ngồi ở xe lăn, nhưng nhớ lại vụ án tàn nhẫn lúc đó đến giờ vẫn chưa phá được, vẫn mang nét mặt trầm thống và bi phẫn. “Hung thủ sớm đã có âm mưu, quả thực cực kỳ tàn nhẫn.” Ông cắn răng nói rằng, tựa như câu chuyện cũ cách đây 20 năm chợt ập tới trước mắt, mang theo mùi máu tanh khiến người ta phải buồn nôn. “Đầu tiên chính là có kế hoạch tiếp cận gia đình người bị hại, sau khi đạt được tín nhiệm của đối phương, ẩn danh tặng các vật phẩm uy hiếp, giết chết vật nuôi để đe dọa đối phương, nhưng ở ngoài mặt thì làm bộ ra vẻ đang bảo hộ, rồi ập vào nhà, trước tiên làm khó dễ, sau đó dùng gậy đánh bóng chày đập thẳng vào não của ông chủ nhà đến chết, rồi giết hại, phân thây bà chủ nhà, còn làm ra hành vi cưỡng thi nữa, cuối cùng chính là cưỡng bức đứa con trai mới 8 tuổi của họ. Nếu không phải có một chiếc xe bị ăn trộm ở gần đó, bất ngờ vang lên tiếng cảnh báo, khiến cho hung thủ chấn động liền vội vàng bỏ trốn, thì sợ cậu nhóc đó cũng khó tránh được cái chết.”

“Lúc thấy tình cảnh đó, tôi đã phát thề phải đưa hung thủ ra được ánh sáng! Thế nhưng, chúng tôi chẳng ai có khả năng bắt được gã … Đó chính là bất lực của cảnh sát chúng tôi!” Ông kích động tới mức ngay cả cơ thể tật nguyền kia cũng phải run lên. “Từ thủ pháp gây án của hung thủ, tôi hoài nghi hung thủ cũng không phải lần đầu tiên gây án, lớn mật, khéo léo, có quy luật, gã khẳng định trước đó đã từng gây ra chuyện giống như vậy — Gã là một tên giết người liên hoàn! Tôi đã đem hoài nghi của mình viết thành báo cáo, nhưng lại không được cấp trên coi trọng … Lúc đó thị trưởng chính mới được bầu lại, họ không muốn khiến cho sự tình này càng thêm phức tạp, không muốn thành phố vì lời đồn có ‘giết người liên hoàn’ khiến cho lòng người hoảng sợ … Nên vụ án đó đến giờ vẫn còn đó, không có ai tới hỏi han điều tra, cho nên cuối cùng bị sớm đẩy vào thùng hồ sơ … Nhưng tôi vẫn chưa bao giờ quên vụ án đó, lại không quên được người còn sống đó, nhiều năm trôi qua, ánh mắt của cậu nhóc đó vẫn như cái gai đâm sâu vào lòng tôi, chỉ cần nhớ tới, tôi liền hổ thẹn không ngớt, không ngừng hối hận bản thân năm xưa tại sao lại không kiên trì tới cùng.”

Lời sám hối của ông lão cảnh sát cũng không hề truyền vào tai của vị đặc vụ tóc đen.

Lúc này đại não Rio đã bị chi tiết của vụ án năm đó ầm ầm chiếm giữ. Anh thình lình phát hiện những chi tiết này có một cảm giác quen thuộc như mình đã từng biết tới, anh nhất định là đã thấy ở đâu đó rồi. Ở đâu? Là ở đâu …

Hãy click vào link và nghe nhạc để cảm xúc thêm dâng trào nào

https://www.youtube.com/watch?v=8NforO-W_uw

Anh bỗng nhiên đứng dậy, chạy khỏi nơi đó, dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng ra đường. Nhà sách, nhà sách! Ở gần đây chỗ nào có nhà sách? Anh bắt lấy một người đi đường, như phát điên mà hỏi, đến tận khi có người chỉ ở đầu đường góc có một cái. Anh thở hồng hộc như điên mà chạy tới đó, ở chỗ bán sách dễ dàng tìm thấy sách của tác giả Roy Lee, bìa cứng chính là dòng chữ 《Tiếng thì thầm ngay đầu giường 》đã được tái bản, vội vã bỏ lại tờ tiền mặt, chạy ra nhà sách.

Ở dưới tàng cây ngay góc đường, anh nhanh chóng xé rách gói plastic đóng ngoài, mở ra một trang sách:

“… Cô khóc, thét chói tai, lại tựa như bị ngâm giữa nọc độc của đau đớn và sợ hãi, mà đau đớn và sợ hãi đó vĩnh viễn không chừng mực …

Khuôn mặt nghiêng của cô bởi vì bàn tay và mặt bàn đè ép mà biến dạng, chỉ có đôi mắt kinh khủng mà mờ mịt giấu ở giữa những khe tóc rối bời, do sự hoảng động không ngừng mà càng lúc càng tan rả.

Trước mắt phát ra những mảnh nhỏ quang ảnh điên cuồng, ở mặt cỏ đen từ ngoài cửa sổ trải dài ra, kéo dài tới phía rừng cây quái dị xa xa, cuối cùng nhập vào làm một với bóng tối sâu thẳm.

Đầu của mẹ đặt ngay ở vườn hoa nhìn chằm chằm cô, mái tóc đen dài rối tung như mạng nhện, con mắt mở to rất tròn, tựa như một cái nấm mới vừa được mọc lên.

Bà nhìn chằm chằm cô. Toàn bộ nụ cười tàn độc, ác dục và hung ác, toàn bộ những cầu xin, khóc và thống khổ, bà vẫn nhìn chằm chằm. Chỉ là nhìn chằm chằm.

Đừng nhìn con như thế! Không nên nhìn.. Cô cầu xin bà, mắng bà, gọi bà, nhưng chẳng nhận được lời đáp lại nào.

Đôi môi méo mó đầy máu của bà mở to.

Cô nghe được tiếng bà kêu rên. Dù cho qua bao nhiêu năm, cô vẫn có thể nghe thấy được tiếng bà kêu rên, cả ngày lẫn đêm quanh quẩn trong vườn, quanh quẩn ở dưới bầu trời trên căn nhà này …”

Rio rốt cục đã hiểu tất cả.

Trong câu chuyện huyền nghi này, gia đình người bị hại có một cô con gái thiên chân khả ái, Còn trong vụ án ở hiện thực, gia đình người bị hại cũng đồng dạng có một đứa con trai thiên chân khả ái.

Cậu nhóc này may mắn tồn tại ở trong một thế giới ẩn chứa những tàn nhẫn ác độc, không có ai thực hiện chính nghĩa, không kẻ ác nào phải chịu tội, không có bất luận ai hoặc chuyện gì có thể trấn an linh hồn đã mất. Cậu nhóc này đã một mình sinh tồn, lần lượt bị những hư tình giả ý tiếp thu rồi vứt bỏ, cho đến khi triệt để tuyệt vọng, cho đến khi từ tuyệt vọng toát ra được một khát cầu mạnh mẽ, cho đến khi quyết tuyệt bước đi trên con đường đầy máu tanh, có chí thì nên.

Cuối cùng hắn đã trở thành một sát nhân sát nhân liên hoàn, biệt hiệu K.Green.

Hắn cũng tự mình phân liệt, một người là một tên báo thù cực đoan cố chấp, giết người không chớp mắt; Một người khác lại như những người vô hại sinh sống nhờ việc viết sách.

Hắn đem toàn bộ những ác mộng của mình giấu trong những trang sách, ở trong tiềm thức bí ẩn chờ mong có người có thể phát hiện nó, đem toàn bộ nó phá hủy đi. Nhưng hắn thất vọng rồi.

Đau xót của hắn toàn bộ thế giới có thể thấy, nhưng không ai để ý tới, không ai cho là thật. Hắn ở chỗ sáng là một cái tên cực kỳ nổi tiếng, nhưng trong bóng tối lại là một linh hồn so với bất kì linh hồn nào khác càng thêm cô độc.

Đây chính là quá khứ của K.Green — Mày đã thỏa mãn chưa, Rio? Anh ngơ ngẩn hỏi chính mình, quyển sách từ ngón tay rơi xuống.

XXXXXXXXXXXXXXXX

K.Green giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, tựa như một con dã thú bị tấn công chợt nhảy dựng lên.

Mồ hôi ướt đẫm phía sau lưng của hắn, tâm thần hắn chưa định mà thở phì phò … Vì sao lại mơ thấy những thứ đã cố gắng quên? Hắn biết rõ tâm lý học chỉ là một trò hề, thôi miên cũng tốt, ám chỉ cũng được, chỉ cần có thể đem toàn bộ những hồi ức hắc ám niêm phong cất vào kho sâu nhất trong óc.

Nhưng hôm nay, nó lại tựa như một con quái vật không thay đổi, dữ tợn, xấu xí, hết hy vọng, không ngừng bò qua lại trong đại não hắn, hắn vẫn có thể nghe thấy được tiếng nhấm nuốt và xé rách ác độc của nó, cố gắng phá hủy toàn bộ những gì mà hắn khó khăn lắm mới xây dựng được, khiến bản thân nhìn qua chẳng khác gì một tên bình thường.

Hắn dùng bàn tay bóp chặt trán, dường như nếu làm vậy có thể đem con quái vật đó phong ấn.

Hồi lâu sau đó, hắn mới thở dài một hơi thật sâu.

Khom lưng từ dưới gối lấy ra được một cái chìa khóa hình ba miếng kim loại, đây là trước khi tắt đèn, từ ngăn kéo của y tá phụ trách trộm được, có thể dùng để mở cửa phòng tù của chính mình, cửa sắt đi ra khu phòng bệnh, cùng với cửa phòng tù của Lafera.

4h30 sáng, thời điểm mọi người đều chìm sâu vào giấc ngủ, hắn quyết định hành động.HẾT CHƯƠNG 64

Mai_kari: Khi đọc tới chương này, Mai nghĩ tới một bài hát

P/s: Mai dịch theo kiểu feeling hợp với nội dung chương này nhé, không được xỉa xói nha, Mai hờn ^)-( ^

“Xin đừng nhìn tôi như thế

Nếu có thể tôi muốn được trả lại ánh mắt đó

Đó không phải là điều tôi mong muốn

Nên xin người, đừng quay lưng đi.

Tôi đã từng hoảng sợ

Và giờ thứ mà tôi cần là sự dũng cảm

Có lẽ đây là thứ duy nhất mà tôi có thể giữ lại.

Vì thế, tôi sẽ đứng lên trên cái gọi là công lý

Chính tôi sẽ kết liễu những bất công

Sẽ có một hàng dài người đông đảo, mong ước rằng họ cũng giống như tôi

Tôi có thể nhìn thấy nó trong mắt họ

Những sự thật sau lớp màn dối trá bị phơi bày

Tôi sẽ nói với họ rằng, “Hãy yêu quý cuộc sống hiện tại của các bạn, vì nó tốt hơn rất nhiều so với tôi.”

Vì dù thế nào đi nữa, mọi người cũng sẽ không quên được rằng,

Tôi vẫn là một con quái vật.

Hãy lắng nghe tiếng tôi gầm thét.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.