Cấm Cung

Chương 6




Tinh quang trong đôi mắt lão già chợt lóe lên, gã không hề né tránh, ống tay áo vung lên, một lực lượng khổng lồ tuôn ra mãnh liệt.

Một tiếng nổ ầm ầm, khí kình hùng mạnh tràn ra chung quanh, oanh kích ở trên thạch bích, phát ra tiếng gầm rú thật lớn. Nhưng, vách đá chắc chắn vô cùng, cho dù phải chịu công kích như vậy cũng không bị nứt mẻ một chút nào.

- Gừ... con người, đây không phải là nơi các ngươi có thể tới, mau mau ra về.

Bên trong màn sương đen vang lên một đạo thanh âm lạnh băng băng.

Lão già khẽ mỉm cười, chỉ có điều trong lòng của gã cũng hơi buồn bực. Dựa theo sách sử ghi lại, mỗi quỷ binh đều hùng mạnh hung bạo, đặc biệt là quỷ binh Tử Kim Cảnh, mà đứng đầu là những quỷ binh bên trong di tích ở chiến trường cổ. Nếu ở trong gió âm quỷ quái, gần như chúng là vô địch.

Theo dự tính lúc ban đầu của gã, một khi gặp quỷ binh, hai bên sẽ phải chiến đấu long trời lở đất.

Tuy rằng ở trong này gã không thể chân chính giết chết được quỷ binh Tử Kim Cảnh, nhưng cũng có thể dựa vào thực lực đỉnh cao Tử Kim Cảnh để áp chế vẻ kiêu ngạo của quỷ binh, khi đó mới có thể đạt được cơ hội đàm phán hòa bình với quỷ binh.

Nhưng, quỷ binh trước mặt lại vượt xa dự liệu của gã.

Không ngờ nó không xông lên liều mạng với gã, mà lại tiếp tục ẩn nấp trong màn sương đen kêu gọi gã đầu hàng, sự việc kỳ lạ như vậy khiến gã nghi hoặc.

Tuy nhiên, đã sống lâu như vậy biến gã thành một loại người cáo già.

Mặc dù trong lòng hết sức nghi hoặc, nhưng trên mặt lại bất động, nói: - Quỷ binh Tử Kim Cảnh tôn kính, lão phu là lão A Nhĩ Pháp Đặc trong gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc.

- Ta không cần biết ngươi là ai. Thanh âm trong màn sương đen càng nổi giận: - Nếu ngươi không đi ra, ta sẽ giữ ngươi ở lại đây mãi mãi.

Lão A Nhĩ Pháp Đặc cười ha hả, nói: - Quỷ huynh làm gì phải cuống lên như thế, chẳng lẽ không muốn nghe ý tứ của lão phu sao?

- Hừ, loài người các ngươi gian trá giảo hoạt, có gì tốt chứ. Màn sương đen càng trào ra mãnh liệt. Một cái quỷ trảo thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra ngoài.

Sắc mặt của lão A Nhĩ Pháp Đặc khẽ biến, lão thò tay vào ngực lấy ra một vật.

Đây là một viên ngọc màu đen, toàn bộ châu thể rất tròn trĩnh, bao quanh nó là một tia khí đen quỷ dị. Những khí đen này vô cùng biến ảo có cảnh tượng vô cùng.

Quỷ Trảo chợt dừng lại, sau đó màn sương đen đang cuồn cuộn cũng từ từ bình tĩnh lại.

Lão A Nhĩ Pháp Đặc cười lớn một tiếng. Nói: - Quỷ huynh. Bây giờ ngươi nên tin tưởng thành ý của lão phu đi, nếu đã như vậy xin hiện thân gặp mặt.

- Hừ. Đi ra ngay, hay là ngươi cho rằng ta sợ ngươi.

Đi cùng tiếng hét phẫn nộ là một tiếng "vù ", một bóng người chui ra từ trong màn sương đen.

Một quỷ binh hình người cao chừng ba thước. Mặt mũi hung tợn, tóc đỏ trên đầu bay bay giống như một con rắn độc uốn lượn. Khiến người khác có cảm giác khủng bố hơn là đôi bàn tay của nó.

Đó không phải bàn tay của con người hay của một loài sinh vật nào đó, chắc chắn là bàn tay của ác quỷ trong truyền thuyết.

Bàn tay to gấp 5 lần tay người bình thường, ngón tay dài bằng 2/3 móng tay càng không tương xứng. Trên mỗi móng tay đều lấp lánh nhiều điểm lân quang khiến người khác thất kinh.

A Nhĩ Pháp Đặc yên lặng cảm ứng khí tức của đối phương, sau khi nhìn thấy diện mạo đối phương thì không khỏi rùng mình. Bất giác vừa kinh sợ vừa vui mừng.

Kinh nghiệm sống của gã rất phong phú, tuy rằng chưa từng gặp qua quỷ binh Tử Kim Cảnh, nhưng cũng hiểu khá rõ quỷ binh.

Cho nên chỉ liếc mắt một cái gã đã xác định được đối phương cũng là cường giả đỉnh cao cấp Tử Kim Cảnh giống như gã. Nếu có được sự công nhận và lòng trung thành của chúng, vậy thì địa vị gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc trong linh vực của chúng sẽ vững như núi Thái Sơn. Ít nhất trong vòng hàng ngàn năm sau khi gã chết cũng không có khả năng sụp đổ hoặc bị gia tộc khác chèn ép.

Nhưng, điều khiến gã kinh ngạc và đau đầu chính là, muốn chiếm được sự công nhận của tên này khó khăn hơn rất nhiều so với quỷ binh mới thăng nhập cấp Tử Kim Cảnh.

Chỉ có điều, việc đã đến nước này thì gã cũng không còn đường lùi rồi.

Hít sâu một hơi, lão A Nhĩ Pháp Đặc trầm giọng nói: - Quỷ huynh. Lão phu không muốn vòng vo với huynh, cho nên cứ việc nói thẳng ra.

- Hừ, im đi. Quỷ binh Tử Kim Cảnh dữ tợn cười nói.

- Lần này Lão phu đến, chỉ có một mục đích. Lão A Nhĩ Pháp Đặc dừng lại một chút, nghiêm nghị nói: - Lão phu muốn thỉnh cầu quỷ huynh cho gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc chúng ta cung phụng. Chỉ cần quỷ huynh đồng ý, gia tộc bọn ta nguyện đem sức lực phụng sự cho huynh.

Rõ ràng quỷ binh Tử Kim Cảnh hơi sửng sốt, con mắt giống như chuông đồng của nó nháy nháy, nói: - Ta không giống như loài người các ngươi, các ngươi cung phụng cũng không có ích gì đối với ta.

Lão A Nhĩ Pháp Đặc khẽ mỉm cười, quơ quơ viên ngọc tròn trong tay, nói: - Quỷ huynh, chẳng lẽ vật này cũng không có tác dụng đối với huynh sao.

Quỷ binh há hốc mồm, há ra đầu lưỡi dài như roi, đỏ tươi màu máu. Nó thè ra nuốt vào, nói: - Đúng là vật đó có tác dụng cho ta, ngươi ở lại đây đi.

Lão A Nhĩ Pháp Đặc hơi nhăn mặt, nói: - Quỷ huynh, lão phu có ý mời huynh vào hàn xá, lập lời thề với gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc chúng ta, từ nay về sau cùng chung hoạn nạn với gia tộc bọn ta. Như thế, lão phu mới có thể kính dâng vật này cho ngài.

- Phì, mặc dù đúng là hồn phách Binh Vương có tác dụng cho bổn tọa, nhưng nếu ngươi muốn dùng vật đó khiến bổn tọa bán mạng cả đời cho gia tộc bọn ngươi, sẽ không bao giờ có chuyện đó. Quỷ binh Tử Kim Cảnh nhe răng cười độc ác, tru lên nói: - Ngươi đã đến đây, vậy ở lại đây đi.

Còn chưa dứt lời, lập tức cánh tay dài hơn rất nhiều so với người bình thường liền chộp lấy tay lão A Nhĩ Pháp Đặc .

Lân quang trên móng tay sắc nhọn lóe ra, hàn ý bức người.

Sắc mặt lão A Nhĩ Pháp Đặc không thay đổi, dường như đã đoán trước được việc này.

Trên thực tế, nếu như có nhiều thứ có thể dùng sức mạnh cướp đoạt thì chắc chắn không cần phải suy tính âm mưu.

Quỷ binh Tử Kim Cảnh có trí khôn, nhưng sống trong môi trường như thế này sẽ càng có thói quen cướp đoạt công khai. Nó không có khái niệm giao dịch, khi dùng lời nói với đối phương không được thì tất nhiên là ra tay cướp đoạt.

Nhưng mà, cổ tay lão A Nhĩ Pháp Đặc khẽ rung, lập tức viên ngọc màu đen liền biến mất.

Thay vào đó là một cây đoản kiếm trong tay.

Đây là một thanh đoản kiếm màu đen giống như dao găm, toàn bộ dao găm vô cùng tối đen, không có một chút ít ánh sáng. Nhìn sơ qua giống như một thanh dao găm được chế tạo từ sắt phế phẩm.

Nhưng, cây dao găm ở trong tay của lão A Nhĩ Pháp Đặc lại tựa hồ như là sống lại.

Gã nhướng cổ tay lên, rất khéo léo đặt trên móng tay của quỷ Binh Tử Kim Cảnh.

"Đinh..."

Tựa hồ như là thanh âm kim loại giao kích, lân quang trên móng tay quỷ binh biến mất giống như là gặp khắc tinh. Mà quỷ binh lại gào thét hoảng sợ, thân hình của nó bay ngược về sau, ánh mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm vào dao găm trong tay đối phương, dường như vô cùng kiêng kị vật này.

Lão A Nhĩ Pháp Đặc thản nhiên cười nói: - Quỷ huynh, vật ấy chính là thần binh tùy thân trăm năm của lão phu, một thanh thần binh hùng mạnh đã thăng tiến cực phẩm Tử Kim Cảnh. Dùng vật này chiến đấu có thể khiến cho thực lực lão phu tăng gấp bội.

Quỷ binh Tử Kim Cảnh nổi giận nói: - Loài người các ngươi thật vô lại, động một chút lại sử dụng Linh Binh linh khí, không dám tay không ứng chiến với chúng ta.

Lão A Nhĩ Pháp Đặc hơi giật mình, hắn bất đắc dĩ liếc mắt.

Quỷ binh Tử Kim Cảnh hiếm thấy, hơn nữa lại có trí khôn. Nhưng chúng nó vẫn không thể bằng con người, ít nhất là về mặt trang bị binh khí.

Cười khổ một tiếng, lão A Nhĩ Pháp Đặc nói: - Quỷ huynh, huynh có cảm giác như thế nào đối với linh binh trong tay lão phu, phải chăng cảm thấy uy lực của nó không tầm thường.

Quỷ binh Tử Kim Cảnh do dự một chút, nói: - Uy lực của nó rất mạnh, nhưng cũng chưa chắc có thể làm gì được ta.

- Ha ha! Lão A Nhĩ Pháp Đặc bật cười nói: - Vậy lão phu hỏi huynh một câu, nếu linh khí này rơi vào tay huynh, huynh có sử dụng nó hay không?

Quỷ binh Tử Kim Cảnh sửng sốt, nói: - Đương nhiên phải sử dụng.

- Huynh sử dụng vật ấy, uy năng có thể nâng cao thêm mấy thành?

- Ít nhất năm thành.

Cũng không rõ có phải là do ngưỡng mộ hay không mà hai mắt quỷ binh Tử Kim Cảnh ẩn hiện hồng quang, nhìn chằm chằm vào thanh dao găm.

Lão A Nhĩ Pháp Đặc mỉm cười nói: - Lão phu cũng cấp đỉnh cao Tử Kim Cảnh, hiện giờ trong tay có Linh Binh cấp tử kim, hơn nữa trên người mặc bảo giáp, quỷ huynh tự nghĩ xem có thể giữ ta ở lại đây hay không.

Trong lúc gã nói những lời này, đột nhiên trên người tuôn ra màn sương màu đen dày đặc, màn sương mù không bình thường, lại mang đến cho người ta cảm giác ngưng trọng. Ở trong trung tâm màu đen còn có một tia màu đen nhạt có thể nhìn thấy lờ mờ.

Quỷ binh Tử Kim Cảnh lui về sau mấy bước, nếu như lúc đầu nó chỉ kiêng kị Linh Binh của đối phương, thì lúc này nó đã chú ý đến bảo giáp trên người gã.

Nhìn thấy quỷ binh Tử Kim Cảnh do dự, lão A Nhĩ Pháp Đặc vội vàng nói: - Quỷ huynh, nếu như huynh đồng ý gia nhập A Nhĩ Pháp Đặc gia tộc, chúng ta sẽ mở cho huynh một nơi gió âm quỷ dị trong gia tộc, mời huynh ở lại. Dứt lời, gã lại thò tay lần nữa lấy ra viên ngọc tròn.

- Hồn phách Binh Vương là của huynh, sau khi lão phu chết, bảo giáp và dao găm cũng đều thuộc về huynh.

Để lôi kéo tên quỷ bất tử này, lão A Nhĩ Pháp Đặc quả thực đánh cược hết rồi.

Ba món chí bảo trong tay gã nếu mang đi bán đấu giá thì chắc chắn là vô giá. Nhưng lúc này gã lại không hề do dự hứa hẹn cho đi .

Trước mặt quỷ binh Tử Kim Cảnh thì không cách nào dối trá được.

Nếu sau này gã không giữ lời, quỷ binh sẽ không bảo vệ gia tộc, ngược lại sẽ giết chết tất cả những người có cùng huyết mạch với gã.

Cho nên nếu nó đồng ý, thì những thứ đó sẽ thuộc về quỷ binh rồi.

Tuy rằng cái giá phải trả rất lớn, nhưng chỉ cần có được tình hữu nghị và sự bảo vệ của quỷ binh Tử Kim Cảnh thì tất cả đều đáng giá.

Lão A Nhĩ Pháp Đặc nhìn quỷ binh trước mặt bằng ánh mắt mong chờ mãnh liệt, gã vô cùng tự tin. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.