Chương 6: Người chị đáng ghétEditor: Nham NhamBeta: Uyên ---------------------------------------------------------------Ngày tiếp theo là thứ hai, Trình Bảo Lệ cùng Trịnh Bình đều phải đi làm, hơn nữa đi làm sớm nên không ai trông đứa nhỏ. Bình thường đều là ông bà Trịnh Hải Dương đến trông cháu giùm, hai người đều là người làm công trong xưởng dầu nhưng đã về hưu, ngặt nỗi mấy ngày nay hai ông bà đang ở nơi khác không có nhà.
Trình Bảo Lệ vốn dĩ định đưa con nhỏ đến nhà bà ngoại, nhưng chủ nhật phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, cô cũng không muốn để con mình đến đó. Đến bây giờ cô vẫn ám ảnh chính hành động và lời lẽ căm ghét của mẹ mình.
Trịnh Bình phải đi làm trước, Trình Bảo Lệ rửa sạch bát, nghĩ nghĩ định đưa con đến nhà xưởng, để nó chơi trong phòng trực tạm một ngày. Đúng lúc này, bóng dáng ai như người chị Trình Bảo Nhã của cô xuất hiện ở đầu hành lang.
Trịnh Hải Dương kêu một tiếng: "Dì.", một bên bộ dáng trẻ con lườm lườm khó chịu, ai da người dì này cũng thật là bám dai như đỉa, mới sáng sớm đã lại đây, chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
"Chị." Trình Bảo Lệ quay đầu liếc nhìn Trình Bảo Nhã, không để ý tiếp tục chà rửa đôi đũa.
Trình Bảo Nhã mặc đồng phục công ty màu trắng, tự mình đi vào: "Cơm trưa chuẩn bị cũng thiệt kỹ a."
Hai chị em đều làm trong xưởng may, nay xưởng may cũng không có phúc lợi gì tốt, trước kia buổi trưa còn cho công nhân ăn cơm tập thể, hiện tại không còn nữa, công nhân đều phải tự mang cơm, Trình Bảo Lệ từ khi đó đều mang theo hai hộp cơm kim loại nhỏ, trên nắp ghi rõ tên mình, một hộp cơm tẻ, còn lại là thức ăn. Buổi trưa lúc ăn cơm còn mang hơi nước, hơi nong nóng, công nhân bọn họ cơ bản đều phải như vậy.
"Đúng vậy." Trình Bảo Lệ đáp một tiếng, cũng không nói lời nào nữa.
Trình Bảo Nhã cũng không để ý tự mình đi vào, cũng không đề cập đến chuyện phát sinh ngày hôm qua, giống như hôm qua chưa có gì xảy ra vậy, cũng như hoàn toàn quên hôm qua mình đã đánh em gái như thế nào, tự nhiên mở miệng: "Tối hôm qua chị ăn cơm ở chỗ mẹ, không chuẩn bị cơm, mày có cơm thì giúp chị chuẩn bị thêm một phần đi."
Trịnh Hải Dương nghe xong lời này liền đi đến, hắn nhìn về phía mẹ, Trình Bảo Lệ đứng cạnh cái ao vẫy vẫy tay, trên mặt thoáng chút do dự, định mở miệng nói gì đó, Trình Bảo Nhã liền tự mình đi đến kệ bếp, tự ý mở nắp nồi nhìn nồi canh hầm xương, giọng điệu tinh tường nói: "Ồ, hôm qua còn nấu canh hầm xương đây này."
Ả cũng không đợi Trình Bảo Lệ mở miệng, lại nói: "Đúng rồi, nghe nói cha mẹ Trịnh Bình đi nơi khác ở? Vậy không phải Dương Dương không có chỗ chơi sao? Nếu không thì mang đến nhà xưởng, ở phòng trực khá thích hợp, đến lúc tan làm thì đưa đứa nhỏ về."
Lời vừa mới dứt, Trịnh Hải Dương đã cất giọng bi bô hỏi: "Dì, dì cũng đi làm, vậy chị họ ở đâu?"
Trương Bảo Nhã trả lời ngay lập tức: "Đương nhiên là bà ngoại chăm a."
Ồ haha, Trịnh Hải Dương thoáng cười lạnh trong lòng. Mà bên kia, Trình Bảo Lệ đang lau khô tay cũng ngẩn người.
Trình Bảo Nhã nhận ra mình nói lộ ra, vội vàng nói: "Ai nha, mẹ về hưu bình thường đều ở nhà một mình, tuổi cũng lớn rồi, mang một đứa bé đã đủ mệt, Dương Dương là con trai, tính tình thường bướng bỉnh, sao mẹ quan tâm được nhiều vậy chứ."
Trình Bảo Lệ xoay đầu không nói lời nào, cô chính là như vậy, dù lúc không vui cũng không bộc lộ tính tình, tự mình nhẫn nhịn, không chịu được cũng là khóc, nhưng khiến cô la khóc om sòm thì không được. Vốn cô còn do dự định nghe theo Trình Bảo Nhã chuẩn bị cơm, dù sao cũng là chị em, thêm hận thù cũng không cần thiết, nhưng sau khi Dương Dương hỏi chị họ ở đâu, cô bắt đầu cảm thấy trong lòng khó chịu.
Mẹ cô thiên vị chị gái cô vẫn luôn biết, đứa cháu gái họ kia từ nhỏ chỉ cần ở Lam An huyện thì sẽ được mẹ cô tự tay chăm sóc, vậy mà trước nay bà chưa từng chăm sóc Dương Dương một ngày. Trình Bảo Lệ trước đây không cảm thấy chị gái đối xử với mình không tốt, cô vẫn luôn nghĩ quan hệ chị em của họ rất thân thiết, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc đi làm còn làm chung một nhà xưởng, nhưng bây giờ ngẫm lại, cô nhận ra mẹ mình thiên vị quá đáng, chị gái cũng đối xử với mình ngày càng không tốt. Tại sao cháu gái được mẹ cô chăm nom, còn Dương Dương nhà cô thì phải ở tạm trong phòng trực. Trình Bảo Lệ sắc mặt ngày càng tệ, Trình Hải Dương chớp lấy thời gian mở miệng, âm thanh non nớt của trẻ con vang lên: "Dì ơi, tại sao bà ngoại chăm sóc chị họ mà không ở cùng con? Con thấy không công bằng."
"Ha ha." Trình Bảo Nhã cười gượng, chỉ là một câu nói của trẻ con, cô cũng không định trả lời đứa trẻ, nhưng chung quy cảm thấy có chút lúng túng: "Sao con lại bướng vậy chứ, con là con trai, tính tình nghịch ngợm. Còn nhớ lần trước, con ở bên nội đánh vỡ một cái bát."
"Làm vỡ bát sao? Đó gọi là bướng bỉnh ư? Chẳng lẽ Điềm Điềm nhà chị chưa từng làm vỡ bát? " Trình Bảo Lệ ôm lấy Trịnh Hải Dương, tức giận quát lên.
Trịnh Hải Dương nhớ lại quá trình mình trưởng thành, hắn luôn bị người dì này ghét bỏ, bị cho là tính tình không tốt. Hắn nhớ rõ ràng, năm học iểu học có một lần hắn chưa viết xong văn, bị dì lấy ra nói đi nói lại vô số lần, còn ở trước mặt người thân họ hàng đưa ra chỉ trích, mẹ hắn lúc đó tức điên, trở về còn đánh hắn một trận. Hiện giờ Hải Dương ngẫm lại, khi đó mẹ đã quen cam chịu cúi đầu, người dì này lại dựa vào việc giáo dục mà chèn ép, khiến hắn bị bôi xấu, mẹ thì mất mặt, bởi vậy dần dần cam chịu không có tiếng nói, tính cách thu mình càng thêm rõ ràng.
Trình Bảo Lệ bên này có chút quá khích, phản ứng lớn vậy khiến một lớn một nhỏ trong phòng bếp giật nảy mình, Trịnh Hải Dương thầm nghĩ đây là cơ hội tốt, thừa thắng xông lên ở trong lòng mẹ giả vờ khóc lóc: "Mẹ, sao dì lại nói con như vậy? Dương Dương rõ ràng rất hiểu chuyện mà..." Ai da làm trẻ con cũng có cái tiện của trẻ con mà.
Trình Bảo Nhã sợ hết hồn, trước đây thằng nhóc này bị nói vậy chỉ có thể không vui chạy ra một bên chẳng dám nói gì, sao bây giờ lại thế này?
Trình Bảo Lệ ôm con trai vào lòng, khẽ xoa lưng dỗ dành: "Không khóc, không khóc, Dương Dương ngoan đừng khóc, mẹ yêu con nhất a, Dương Dương nín khóc nào." Rồi quay đầu nhìn Trình Bảo Nhã đầy tức giận, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng Trình Bảo Nhã, bất mãn quát lớn: "Chị còn ở chỗ này làm gì? Không phải đi làm ư! Quả thật phiền phức!"
"Mày!!..." Trình Bảo Nhã nóng lên, tính muốn xông tới tát vào mặt Trình Bảo Lệ, nhưng vừa quay đầu có thể nhìn thấy tầng đối diện có người mở cửa sổ ngó ra ngoài kiểm tra, cô là người làm công ở xưởng dầu, cũng không dám làm gì, cuối cùng chỉ có thể thở phì phò quay đi, trước khi đi còn không quên nói với lại: "Đừng quên mang bữa trưa cho tao!"
"Phi!" Trình Bảo Lệ âm thầm chửi một tiếng, trấn an Trịnh Hải Dương, trong miệng lầm bầm: "Có điên mới mang!"
Chờ Trình Bảo Nhã đi rồi, Trần Linh Linh mới từ nhà mình qua đây, mà Trịnh Hải Dương từ lúc Trình Bảo Nhã đi cũng nín khóc.
Trần Linh Linh ở nhà nghe thấy sát vách có tiếng cãi vã, cô đi ra ban công nhìn sang, hầu như nghe được hết đoạn đối thoại của đứa nhỏ ngây thơ cuối cùng còn thấy một người đàn bà có vẻ lớn tuổi hơn Trình Bảo Lệ, nét mặt có đôi chút tương tự đi ra. Hai người nhìn thấy nhau, Trần Linh Linh hữu hảo nở nụ cười nhàn nhạt xem như chào hỏi, kết quả người đàn bà kia rõ ràng nhìn thấy đồ trang sức đeo trên tai và cổ cô, ánh mắt có chút thay đổi. Người bình thường nhiều nhất cũng là chăm chú nhìn một chút, ai ngờ Trình Bảo Nhã vừa thấy đã nhìn chằm chằm, không chút kiêng kỵ nhìn từ trên xuống dưới, cố tình đánh giá Trần Linh Linh.
Trần Linh Linh đi tìm Trình Bảo Lệ, cầm hộp cơm cùng nồi đã rửa sạch sẽ tối qua mang trả lại, nghe nói Trịnh Hải Dương không có người trông, liền chủ động đề nghị: "Em cũng không phải đi làm, chị yên tâm giao Dương Dương cho em chăm nom đi."
Trình Bảo Lệ nói: "Vậy sao được chứ?"
Trần Linh Linh khẽ cười: "Chị cũng đừng cảm thấy không ổn, em cũng có chuyện muốn nhờ chị, em không biết nấu cơm, nếu chị không chê em phiền phức, có thể dạy em làm vài món ăn là được rồi."
Trình Bảo Lệ nghĩ đến cha mẹ Trịnh Bình vài ngày sau sẽ trở lại, đến lúc đó cũng không cần làm phiền Trần Linh Linh nữa, liền gật đầu đáp ứng.
Trình Bảo Lệ đưa Trịnh Hải Dương đến nhà Trần Linh Linh, lúc vào cửa mới nhận thấy nhà cô thật không phải bình thường a, nhà cũng chỉ là nhà phổ thông cho công nhân viên chức, lúc chuyển đến vội vàng chưa kịp chỉnh trang nhiều nhưng cũng có không ít thứ tốt. Nhà Trịnh Hải Dương cũng có ghế sô pha, nhưng là loại sô pha lò xo phổ thông, bên ngoài mà một lớp vỏ bông, nhưng có thể nhìn ra nhà Trần Linh Linh sử dụng chính là loại sô pha bằng da, màu sắc kiểu dáng đều rất ưa nhìn. Trên bàn trang điểm còn có không ít mỹ phẩm dưỡng da, những chiếc bình thon thon cùng những lọ mẹ hắn dùng để bảo vệ da như hương gấu trúc, dầu cóc hoàn toàn khác xa, vừa nhìn đã biết cao cấp hơn rất nhiều.
Trịnh Hải Dương thậm chí còn nhìn thấy một BP cơ để trên tủ đầu giường.
Những năm 89, BP lúc đó chưa lưu hành ở huyện nhỏ này, Trịnh Hải Dương sống ở đây một thời gian dài đều chưa từng nghe ai nói tới, hắn vốn cho rằng món đồ kia chắc phải những năm chín mấy mới có, không nghĩ bây giờ đã lưu hành! Hóa ra không phải không có, mà là huyện nhỏ ở đây chưa xuất hiện, có lẽ khi đó thủ đô, Thượng Hải, Thâm Quyến, những thành phố phát triển hay các thành phố lớn đều đã xuất hiện.
Trịnh Hải Dương thấy đứa nhỏ Hàn Nhất nằm trên giường, bên cạnh còn rất nhiều những bé chó con, mèo con nho nhỏ bằng đồ chơi, tuy so với hai mươi năm sau còn chưa đẹp lắm, nhưng có thể nhìn ra bây giờ mấy đồ chơi đó vẫn còn ít và hiếm lắm, như Trịnh Hải Dương đời trước, trong nhà còn không nỡ mua một món đồ chơi, mấy đứa trẻ xung quanh lập thành một nhóm nghịch bùn là qua một mùa hè.
Trần Linh Linh ôm đứa nhỏ từ trong nôi đặt lên giường, Trịnh Hải Dương hiếu kỳ nằm sấp lên giường ngắm, đứa nhỏ mềm mại, chốc lại lại pi-pô pi-pô, trên đầu còn có một ít tóc mềm mềm, ánh mắt sáng ngời, nhìn thấy hắn còn hiếu kỳ quay đầu nhìn nhìn.
Trình Bảo Lệ ngồi ở bên giường, nhẹ giọng dỗ dành: "Hàn Nhất nhìn thấy anh Dương Dương rồi này, anh cũng đang nhìn con nè, con rất nhanh có thể lớn như anh thôi a."
Trịnh Hải Dương thầm thắc mắc, đứa nhỏ này không có nhũ danh sao? Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nghe tiếng bụng sôi ùng ục, nhịn không được liền đánh rắm, vừa vặn hắn đang nằm sấp, nên rất nhanh đứa nhỏ ngửi thấy mùi hôi, tiểu bảo bảo đáng thương mới vừa uống sữa, bỗng được thêm một món ăn, mùi vị còn khó chịu bèn "Oa~" một tiếng khóc ầm lên.
Trần Linh Linh vui vẻ mỉm cười, ôm lấy tiểu bảo bảo dỗ dành: "Ngoan nào, ngoan nào, không khóc a, anh trai đang cùng con chào hỏi đó, bảo bảo ngoan đừng khóc nha."
Trịnh Hải Dương ôm bụng vội vàng lùi qua một bên, ôi thực sự xin lỗi Hàn Nhất nha, anh thật sự không cố ý lần thức hai gặp mặt đã cho em ngửi mùi... a a nhìn trời, anh cũng không muốn vậy đâu mà.
Trình Bảo Nhã cùng Trình Bảo Lệ ở cùng một phân xưởng, họ đều là công nhân kéo tơ, như mọi khi hai người sử dụng máy móc, lấy nước nóng ngâm kén, rồi lôi ra để máy móc quấn lấy kéo tơ.
Buổi trưa, trước bữa trưa Trình Bảo Nhã còn đi tới phòng hâm nóng, phát hiện ra Trình Bảo Lệ chỉ mang theo hộp cơm của mình liền không vui. Cô ta hạnh họe tại sao Trình Bảo Lệ không làm cơm giúp mình, Trình Bảo Lệ vừa thu tay từ trong nước nóng ngâm kén về, cau mày hỏi ngược lại: "Sao chị không làm việc?"
Hai người trưởng quản máy móc, mỗi người một nửa vốn là cần hợp tác với nhau, Trình bảo Nhã cứ thế chạy đến để việc cho người khác đương nhiên có người có ý kiến, Trình Bảo Lệ vừa nói xong, tổ trưởng phân xưởng ở xa nhìn thấy liền hô một tiếng: "Trình Bảo Nhã!"
Trình Bảo Nhã lạnh lùng nhìn Trình Bảo Lệ, hướng tổ trưởng kêu một tiếng, tiếp theo nói với cô: "Sáng sớm chị đã nói mày chuẩn bị cơm, mày không làm là có ý gì? Không làm cũng không nói sớm, bây giờ tao đi đâu lấy cơm! Tao ăn cái gì bây giờ hả?!"
Tổ trưởng phân xưởng đã đến bên này, Trình Bảo Nhã không thể đợi được, lập tức nói: "Tao mặc kệ, tao không có đồ ăn, buổi trưa liền ăn phần của mày!" Nói xong liền quay đầu đi, âm thanh máy móc hoạt động ầm ầm, câu cuối Trình Bảo Nhã khẽ đè nén cổ họng, Trình Bảo Lệ tuy nghe không rõ ràng nhưng cũng nghe hiểu ý.
Nếu là trước đây Trình Bảo Lệ chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều mà tiếp tục làm việc, nhưng không biết làm sao, hôm nay trong lòng đột nhiên có linh cảm, cô cùng tổ trưởng tổ nữ công nói qua một chút, để người ta nhìn giúp máy, rồi đi đến phòng nghỉ, bây giờ cách giờ ăn cơm khoảng một giờ, cô lấy hai hộp cơm của mình ở bệ đá, cầm lại phân xưởng thì không tiện, liền thẳng tay để vào ngăn kéo nhỏ trong phòng công tác của mình, cất xong liền vội vã chạy về tiếp tục đi làm.
Chờ đến lúc ăn cơm trưa, mọi người đều trực tiếp đi đến phòng nghỉ, Trình Bảo Lệ đi vào phòng thay quần áo cầm hộp cơm đi tới phòng nghỉ, trên đường đi cô có chút lo sợ bất an, thầm nghĩ có phải mình nghĩ nhiều rồi không? Nói không chừng Trình Bảo Nhã chỉ nói vậy thôi, có lẽ cũng không làm ra loại chuyện này? Như vậy chẳng lẽ bản thân mình quá không phóng khoáng sao?
Nhưng khi vừa đi tới phòng nghỉ, Trình bảo Lệ liền nhìn thấy chị gái cố tình đang tìm ở gần bệ đá tìm món đồ gì đó, tâm vốn đang bất an thoáng chốc lạnh xuống.
Cô đứng cách Trình Bảo Nhã không xa, thấy có người hỏi Trình Bảo Nhã tìm cái gì, Trình Bảo Nhã cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp trả lời: "Tìm hộp cơm của tôi."
Người kia sửng sốt: "Không tìm được sao?"
Trình Bảo Nhã tự nhiên nói: "Nói không chừng bị em gái lấy mất rồi, phiền chết, không chịu làm cơm mà từ sáng đến tối đều ăn chực của tôi, haiz cũng không phải lần đầu tiên mà."
Người phụ nữ bên cạnh cũng không thấy Trình Bảo Lệ, nghe xong liền cảm khái: "Là em gái ruột sao? Sao lại làm chuyện như vậy?"
Trình Bảo Lệ cầm hộp cơm đứng đó, tâm bỗng thấy lạnh buốt.
Rõ ràng chính bản thân chị gái cô không có mang cơm, nhưng lại cố tình đổi trắng thay đen, đây chính là người chị gái cô vẫn cố gắng thân thiết nghe lời ư? Hôm qua người này còn ở nhà mẹ đẻ tát em gái mình một cái!
Trình Bảo Nhã không tìm được hộp cơm, nữ công ở nhà xưởng nhiều, hộp cơm đều theo danh sách phân tổ mà sắp xếp để tiện tìm kiếm, nữ công bên cạnh đang nói chuyện chợt cảm thấy không đúng: "Ai, không đúng a, cô cùng em gái đâu cùng một tổ, sao cô lại đến phân tổ của cô ấy tìm hộp cơm chứ?"
Trình Bảo Nhã ngữ khí hùng hồn khẳng định: "Cô ta cầm hộp cơm của tôi!"
"Tôi cầm hộp cơm của chị? Đây không phải hộp cơm của tôi sao?" Trình Bảo Lệ ở nhà xưởng trước nay chưa từng to tiếng với người nào, xưa nay cũng chưa từng cùng chị gái nói chuyện bằng giọng này, nhưng hôm nay cô không nhịn được, nếu người khác nói với cô là chị gái nói xấu cô cô còn chưa chắc đã tức giận, nhưng hôm nay cô tận mắt thấy tai nghe được, Trình Bảo Lệ nổi giận, cô cảm giác như trên mặt mình như bị tát một cái, cô vốn cảm thấy quan hệ chị em bọn họ rất tốt, nhiều lần không tiếc đắc tội chồng bảo vệ chị gái, hiện tại thì sao đây? Vì một hộp cơm nho nhỏ, chị gái cứ thế sỉ nhục cô trước mặt người khác?
~~ Vote this, cmt ít quá nha ~
༼☯﹏☯༽ các nàng hãy để lại dấu chân cho ta biết đi a, có ai đó vẫn còn ngoài kia chờ bọn ta ngày ngày chăm chỉ ra chương mới nha... các editor cũng thực vất vả làm sao a....