Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 87: 87: Ba Bánh Bao






Chương 3: Trình Bảo Lệ bị đánh

Editor: Manh Manh

Beta: Uyên

Trịnh Hải Dương lúc đó đang an vị trên yên sau xe đạp mẹ mình, vừa nghe thấy âm thanh gào thóc thê thảm này, ngay lập tức nhận ra đây là âm thanh của mợ.

Tình huống gia đình bà ngoại cậu rất phức tạp, ông bà ngoại cậu hiện tại trước khi đến với nhau đều đã từng ly hôn một lần. Bà ngoại cậu ở cuộc hôn nhân trước có tổng cộng ba người con, hai người con gái và một người con trai, mẹ cậu Trình Bảo Lệ là người con thứ hai, có tỷ tỷ là Trình Bảo Nhã, đệ đệ là Trình Bảo Tuấn; còn ông ngoại hiện tại của cậu họ Chu, lần kết hôn trước cũng chỉ sinh được một người con gái tên Chu Khải Vân; sau khi kết hôn hai người họ lại sinh thêm một cô con gái út, gọi Chu Đình Đình, bây giờ chẳng qua cũng chỉ mới mười bốn, vẫn còn đang học sơ trung.

*Sơ trung: trường cấp 2 bên mình.

Ngoại trừ con gái út cùng Trình Bảo Tuấn, mấy người con gái khác đều đã kết hôn có con cả rồi, tuổi chúng cũng không quá khác biệt, Trịnh Hải Dương ở trong này so ra vẫn được xem là anh cả.

*Bởi vì bên Trung họ không xếp bối phận như mình, người ta là xếp theo tuổi, ai sinh trước thì làm anh, nên mặc dù Trình Bảo Lệ là con thứ, Trịnh Hải Dương vẫn được xếp là anh cả.

Còn tiếng kêu gào thảm thiết vừa nãy của mợ cậu là vì cái gì, Trịnh Hải Dương cậu cũng không biết; một chuyện đã xảy ra hơn hai mươi năm trước hơn nữa khi đó cậu còn quá nhỏ; chỗ nào còn nhớ được sự tình khi đó a.

Trình Bảo Lệ ngừng ở trước cửa, khóa xe đạp, ôm Trịnh Hải Dương vào phòng. Trong phòng là một mảnh hắc ám, phải qua một vài giây Trịnh Hải Dương nỗ lực chớp mắt qua mới có thể nhìn rõ mọi thứ —— chủ yếu căn phòng này cấu tạo thực sự quá kỳ ba, vào lúc đó căn nhà hai tầng này ở thị trấn so ra cũng không nhỏ, thế nhưng khoảng cách phía trước và phía sau nhà cũng không quá hai mét, ở lầu một hoàn toàn không thể thấy ánh sáng mặt trời, ban ngày cũng phải bật đèn huỳnh quang, không bật đèn liền không có khả năng nhìn thấy.

Ở dưới lầu không có ai, Trình Bảo Lệ liền ôm Trịnh Hải Dương lên trên tầng, một bên cố gắng leo lên cầu thang chật hẹp, một bên lớn tiếng hô: "Mẹ?!"

Tiếng gào khóc vẫn vang vọng bên tai, vừa lên lầu, liền thấy tỷ tỷ Trình Bảo Lệ - Trình Bảo Nhã cùng đệ đệ Trình Bảo Tuấn một nhà đều đang ở đó.

Trịnh Hải Dương ở trong lồng ngực mẹ cậu, lúc lắc cái đầu nhỏ, đánh giá căn phòng ngủ ở lầu hai, cùng căn phòng trong trí nhớ không có nhiều khác biệt, một tấm giường gỗ lớn, một cái bàn làm việc, một loạt tủ quần áo cũ kỹ, trên cánh tủ gắn một tấm gương, ngoài ra còn có một cái bàn cao một mét dài ba mét có tạo hìn đặt biệt, trên bàn là một cái gương, một lọ kem dưỡng da tay và một vài đồ vật hỗn tạp.

Giờ khắc này, trong phòng có không ít người, bà ngoại Trịnh Hải Dương cùng a di Trình Bảo Nhã cúi gầm mặt ngồi một bên trên tấm giường gỗ, bên kia là ông ngoại cùng cữu cữu Trình Bảo Tuấn ngồi hút thuốc, còn mợ của Trịnh Hải Dương lại nằm sấp trên bàn làm việc khóc nức nở, trong phòng vương vấn một cỗ mùi thuốc lá hương vị thấp kém.

Thấy Trình Bảo Lệ đến cũng không ai chào hỏi, trong phòng một trận yên tĩnh, không khí ngột ngạt. Trình Bảo Lệ vào phòng liền cảm thấy không đúng, hô một tiếng "Ba" " Mẹ", vỗ vỗ con trai trong lồng ngực nói: "Dương Dương chào mọi người đi con!"

Trịnh Hải Dương trong nội tâm kì thực không thích nhà bà ngoại cậu, nguyên nhân có rất nhiều, cậu uốn éo trong lòng Trình Bảo Lệ, không ngoan ngoãn như lúc đối với Trần Linh Linh, chỉ giả vờ giả vịt hô: "Ông ngoại, bà ngoại, dì, cữu cữu, mợ."

Trình Bảo Lệ vô cùng lúng túng, sau khi cô tới, mọi người đều trầm mặc, nam nhân thì hút thuốc, nữ nhân thì không lên tiếng, cô vẫn chưa thể đi an ủi đệ muội đang gục xuống bàn khóc, mẹ cô cùng tỷ tỷ cô đều nhìn ra đây. Cô cuối cùng chỉ có thể bước vào phòng, đi đến bên giường, Trình Bảo Nhã dịch chuyển một chút, nhường chỗ cho Trình Bảo Lệ ôm con trai ngồi xuống.

*Đệ muội: em dâu

Ông ngoại cùng Trình Bảo Tuấn vẫn hút thuốc lá, căn bản không có vì Trịnh Hải Dương còn là một đứa con nít ba tuổi mà dập, mở cửa sổ tản đi khói. Trình Bảo Nhã cùng bà ngoại, hai người phụ nữ cũng không có loại ý thức này. Tại thời điểm không khí căng thẳng như thế này, Trình Bảo Lệ dĩ nhiên sẽ chẳng dám nói, cuối cùng đành phải tự mình đi tới phía sau giường mở cửa sổ ra thông khí.

Đôi lúc, Trịnh Hải Dương thật sự cảm thấy mẹ mình ở nhà mẹ đẻ như bị tra tấn. Bà ngoại cậu không thuơng cữu cữu cậu cũng không thuơng mẹ cậu, thương nhất chính là một nhà con gái lớn, mẹ cậu ở nhà mẹ đẻ liền không có địa vị, dì cậu mới là người có tiếng nói. Con gái ôm con trai nhỏ trở về, không một ai chào hỏi, cũng không một ai đến giúp ôm con hay rót cho cô một ly nước, có một nhà mẹ đẻ như vậy, Trịnh Hải Dương thực đau lòng thay mẹ cậu.

Vốn Trịnh Hải Dương cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trước cảnh tượng cùng không khí ngột ngạt này, cậu ngay lập tức nhớ lại, đây sẽ không phải cái chuyện hai chị em tranh phòng ốc mà cha cậu vô tình nhắc đến với cậu đấy chứ!!

Bà ngoại cùng ông ngoại cậu đều là công nhân của nhà máy chế biến, nhà máy này khi đó có phúc lợi phân nhà, nhưng bởi vì không đủ tài chính, đành phải chia cho cát vàng cùng xi măng để cho người nhà tự mình xây dựng. Bình thường làm có công nhân nào có phúc lợi tốt như vậy, cũng bởi vì tình huống bà ngoại cậu quá đặc thù —— cha ruột của Trình Bảo Lệ, cũng chính là chồng trước của bà ngoại cậu là một sinh viên đại học rất hiếm hoi thời bấy giờ, bị điều đến Tân Cương làm kiến thiết, kết quả ngoài ý muốn mà tạ thế. Khi ấy, nhà máy chế biến vì thương cảm cho hoàn cảnh bà ngoại cậu liền phân nhà cho bà.

Không có nhà chỉ có một miếng đất không lớn, nhưng thủ tục đầy đủ hết, cát vàng cùng xi măng cũng đủ cả. Chỉ cần tìm người xây, có thể xây thành một căn nhà hai tầng có sân độc lập. Cũng bởi vì chuyện này, nhà cậu cùng nhà dì triệt để bất hòa.

Quá trình như thế nào,Trịnh Hải Dương không biết, nhưng cậu biết kết quả —— cuối cùng căn nhà kia vẫn là phân cho dì cậu, ngay từ đầu nó là một căn nhà hai tầng rách rách rưới rưới, nhưng đến năm 2007 được tân trang lại, đã có hình dáng của một căn biệt thự. Đến năm 2013, căn nhà kia đã thành một căn biệt thự kiểu Tây có giá trị hàng trăm triệu.

Trịnh Bình, cha Trịnh Hải Dương đời trước cũng đã từng cùng cậu oán giận qua, nói lúc đó việc phân nhà đối với bọn họ chả có can hệ gì, nhưng mẹ cậu cứ muốn tham gia vào giúp đỡ dì, cuối cùng không những đắc tội một nhà cữu cữu, lại còn bị bà ngoại trách mắng rằng bởi vì mẹ cậu tham gia vào mới khiến cho Trình Bảo Nhã cùng Trình Bảo Tuấn trở nên náo loạn như vậy.

Mợ Trịnh Hải Dương gục xuống bàn khóc một lúc, cuối cùng cũng ngưng, ngẩng mặt lên lấy tay áo lau nước mắt, Trình Bảo Tuấn một bên trầm mặc hút thuốc, thấy vợ đã nín, vội vã lấy khăn tay cho cô.

Mợ Trịnh Hải Dương sau một hồi la mắng khóc lóc om sòm, lúc này mới bắt đầu chuyển vào trọng tâm chiến lược, nói: "Mẹ, chuyện phân nhà này không phải chuyện mà một người vợ như con nói là được. Nhưng mẹ hãy nhìn tình huống của Bảo Tuấn và con bây giờ, bọn con sống trong căn phòng có vỏn vẹn có mấy mét vuông, lúc mưa xối xả còn bị dột, mùa đông thì gió lùa còn mùa hè lại ngột ngạt oi bức, con và Bảo Tuấn còn không dám có hài tử, mẹ nói xem sinh hài tử rồi để nó sống ở cái phòng nhỏ bé kia sao? Cha ruột Bảo Tuấn mất sớm, Bảo Tuấn cũng coi như người nối dõi tông đường duy nhất của Trình gia, mọi người không thể suy nghĩ thêm một chút sao?"

Bà ngoại Trịnh Hải Dương ngồi bên giường, là một phụ nhân lưng còng cao tầm 1m50, chân chậm rì rì lắc, mặt lạnh trầm mặc không nói câu nào, trượng phu bây giờ của bà ở một bên hút thuốc, suy cho cùng nhà cũng không phải của ông, việc chia phòng này chẳng can hệ gì đến ông, ông cũng không tiện nói gì.

Thấy bà ngoại hắn không nói lời nào, mợ liền đem câu chuyện nhắm ngay vào Trình Bảo Nhã, nói: "Chị, anh rể hiện tại vẫn trong quân đội ở ngoài tỉnh, sau này coi như có xuất ngũ chuyển nghề, chả lẽ quân đội lại mặc kệ anh ấy, không phân nhà cũng không an bài công tác? Chị, chị không thể thông cảm cho hoàn cảnh hiện nay của em cùng Trình Bảo Tuấn sao? Cái phòng kia chị cũng thấy rồi đó, chúng em thật sự không có cách nào sinh hài tử a!! Không phải là em muốn tranh đoạt cái gì, đều là người một nhà cả, nếu như em có nhà, cái nhà máy sản xuất rượu kia mà phân cho em một căn nhà tử tế, em đã không ngồi đây nói những câu này!!"

Trịnh Hải Dương cùng thân thích bên này của mẹ cậu lui tới cũng không nhiều, nhưng với tình trạng gia đình thẩm thẩm cậu, cậu vẫn tương đối rõ ràng. Mấy năm hồi đó xác thực vẫn sống trong căn phòng nhỏ bên đường, mãi đến năm 2004 mới mua được một căn nhà, nhọc nhằn khổ sở cả một đời, tiền cuối cùng dùng toàn bộ để mua nhà.

Trịnh Bảo Nhã không nói lời nào, bảo trì sự im lặng, mẹ con hai người đều im lặng, đồng dạng hai người đàn ông bên kia cũng trầm mặc không nói lời nào, cuối cùng thẩm thẩm cũng hết cách rồi, đem ánh mắt tha thiết hướng lên người nhị tỷ Trình Bảo Lệ, hy vọng cô có thể nói chút gì.

Trình Bảo Lệ ôm con trai bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm khó chịu, đảo mắt cùng Trình Bảo Nhã đối diện một chút, hai tỷ muội quan hệ từ nhỏ đã thân thiết, nhưng lại giống như kiểu tướng quân cùng binh sĩ, Trình Bảo Nhã nói đi về hướng tây, Trình Bảo Lệ tuyệt không dám trái lời mà đi về hướng khác.

Trong chuyện này, Trình Bảo Lệ tự nhiên là nghiêng về phía tỷ tỷ thân thiết, cô từ nhỏ ở trong nhà lời nói ra hoàn toàn không có trọng lượng, nhưng tỷ tỷ cô thì có. Cô đi theo Trình Bảo Nhã, đôi lúc cũng có thể cảm thấy địa vị của bản thân cũng như cảm giác tồn tại. Về mặt tình cảm, cô đương nhiên sẽ hướng về Trình Bảo Nhã, nhưng tình huống nhà Trình Bảo Tuấn, cô cũng biết được. Tháng ngày của hai phu thê trôi qua kì thực cũng không dễ chịu, cái nhà máy sản xuất rượu kia phân cái nhà quả thực bát nháo.

Trình Bảo Nhã lén lút chọc chọc Trình Bảo Lệ, Trình Bảo Lệ do dự mở miệng nói: "Tôi cảm thấy phòng này đương nhiên...."

Trịnh Hải Dương thầm nói một tiếng gay go, mẹ của cậu, người yêu thích đến nhà mẹ đẻ tìm ngược, muốn bắt đầu xếp muốn nhúng tay vài cho thêm loạn, dì của hắn cũng thật nham hiểm, chính mình không biểu hiện, lại đẩy em gái ruột đi làm bia đỡ đạn, bày rõ thái độ, như thế kiểu gì một nhà thẩm thẩm cữu cữu lại không hận chết mẹ cậu.

Trịnh Hải Dương nghĩ vậy, lập tức lấy ra đặc quyền mà cậu có khi là đứa nhóc 3 tuổi—— "Mẹ, mẹ, con muốn đi tiểu tiểu....". Tại thời điểm Trình Bảo Lệ mới nói được phân nửa, Trịnh Hải Dương quả quyết quyết định lớn tiếng ồn ào đi ra, cố gắng át đi âm thanh của Trình Bảo Lệ.

Nhưng mà phương ngôn của nữ nhân bật thốt ra quá trôi chảy, mặc kệ Trình Hải Dương có gây ồn ào đến mấy, vẫn có thể trong thanh âm của hài tử nghe thấy nhất thanh nhị sở, căn bản không thể ngăn được.

"....Đương nhiên là cho tỷ tỷ, em còn có nhà, tỷ tỷ hiện tại ở Lam An một căn cũng không có."

Trịnh Hải Dương: "....." Mẹ ruột a, người như thế rõ ràng là bị người ta đẩy ra hứng mũi chịu sào, mẹ thật sự không cảm thấy một tí nào hả?

Này vừa nói đến, ở trong lúc Trịnh Hải Dương đang huyên náo, thẩm thẩm cậu khiếp sợ nhìn ba nữ nhân ngồi trên giường, tình huống nhà cô ra sao người tinh tường đều có thể nhìn ra rõ rõ rành rành, người nhà này là bị mù sao? Dĩ nhiên lại nói ra những lời này? Cô sao lại gả cho một gia đình như vậy!! Cô lúc trước có mắt mà như mù a!!

Nữ nhân thật vất vả để có thể bình tĩnh lại không thể ngồi yên được nữa,lập tức đứng lên hướng về phía Trình Bảo Lệ mà nhào tới, Trình Bảo Lệ lúc đó đương cúi đầu dụ dỗ nhi tử trong lòng, chờ cô ngẩng đầu lên,đã nhận ngay một cái tát ở bên má phải, đau rát.

Trình Bảo Tuấn cùng ông ngoại hắn vội vàng đem người ngăn cản, thẩm thẩm cậu vừa khóc vừa hô: "Chị có còn lương tâm hay không a, nói ra những lời này. Chị được ở nhà dành cho công nhân viên, được gả cho một tấm chồng tốt, chị sao có thể hiểu được tâm trạng của tôi cơ chứ?! Trình Bảo Lệ, cái nữ nhân chết bầm này, tôi hận chị, tôi hận chị!!"

Trịnh Hải Dương hoàn toàn choáng váng, vội vã giơ tay nhỏ lên che mặt mẹ nói: "Mẹ, mẹ, về nhà, chúng ta về nhà.." Hiện tại nhanh đi về, nhà ngoại cậu tốt nhất là ít khi đến thì hơn, một đống sự tình bát nháo!!

Trình Bảo Nhã ở bên cạnh bán ôm lấy Trình Bảo Lệ, dư quang lạnh lùng liếc nhìn thẩm thẩm, miệng thì vội vàng nói: "Bảo Lệ a, ngươi không sao chứ, không có sao chứ??"

Bà ngoại Trịnh Hải Dương bị huyên náo đến đau đầu, sau bữa trưa bà chưa được nghỉ ngơi qua, giờ khắc này thấy Trình Bảo Lệ bị đánh, trong miệng nhịn không được lầm bầm: " Ai bảo ngươi hôm nay không đâu chạy đến đây bị đánh chứ? Ngày nghỉ không ở nhà mà chăm con, chạy đến đây làm gì?"

Trình Bảo Lệ bị một cái tát đánh cho mờ mịt, vừa bắt đầu chỉ là ôm con cúi đầu ngồi ngây ngốc ngay đó, không bao lâu sau từng giọt nước mắt rốt cục cũng hạ xuống, cô nghe được bảo bối của cô giục cô về nhà, nhưng cô lại phát hiện mình dĩ nhiên không có chút dũng khí nào để đứng lên đến ôm nhi tử mà cất bước rời khỏi đây, cô cũng nghe được mẫu thân trào phúng cùng oán giận, cũng có người đang an ủi cô. Nhưng cô vẫn như rùa đen rút đầu vào núp trong mai, không muốn đứng dậy, này cũng coi như là một điểm tốt đi, là một người nhu nhược, tâm thái lại thất bại, cô đến giờ vẫn không thể nhận ra.

Trịnh Hải Dương bây giờ sống lại xem như là rõ rành một nhà bà đến cùng lòng lang dạ sói như thế nào. Tỷ tỷ thì đẩy muội muội ra làm bia đỡ đạn, mẹ thì một chút quan tâm tối thiểu đối với con gái cũng không, Trịnh Hải Dương tuy bề ngoài là một nhóc ba tuổi, nhưng nhìn thấy cảnh này đã không thể chịu được nữa.

Cậu đẩy Trình Bảo Nhã đang ôm cánh tay mẹ cậu, lớn tiếng nói: "Tránh ra!!". Tiếp theo giơ bàn tay nhỏ nâng khuôn mặt Trình Bảo Lệ, liên tục nói: " Mẹ mẹ!! Chúng ta về nhà đi!! Về nhà về nhà!!...."

Trịnh Hải Dương cũng không biết việc giục liên tục như vậy có tác dụng hay không, giờ khắc này thẩm thẩm đã bị cữu cữu cùng ông ngoại mang xuống dưới lầu, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gào thét tan nát cõi lòng. Trình Bảo Lệ vẫn vừa khóc vừa ôm con oan ức ngồi đó, Trịnh Hải Dương gấp gấp từ lòng cô nhảy xuống đất, kéo kéo tay cô vội vã giục: "Mẹ, chúng ta về nhà!!!". Hi vọng mẹ cậu trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ là không thể, trừ phi cô cũng sống lại, vào lúc này biện pháp tốt nhất chính là mau mau mang cô rời đi, nếu uất ức mà vẫn ngồi đây nghe lời nhiếc móc thì cũng thật đủ tự ngược, Trịnh Hải Dương một bên đau lòng một bên lại vì Trình Bảo Lệ cảm thấy không cam tâm. Thế nhưng cậu mới có ba tuổi, chỉ nói về bề ngoài đã là không được, cái gì cũng chẳng thể làm.

Với tính cách của Trình Bảo Lệ, chỉ cần không bị ép vào đường cùng, cô sẽ không làm ra hành động hất đầu mà thoải mái rời đi, tính cách của cô vốn là nhu nhược như vậy, một mực làm con rùa rụt cổ. Nhưng có thể là do bị nhi tử từng tiếng thúc giục, cô ngẩng đầu, mắt đỏ chót đong đầy nước mắt nhìn về phía con trai nhỏ vẫn đang lo lắng cố gắng lôi kéo mình, cô ngay lập tức đứng dậy, trong ánh mắt ngạc nhiên của hai mẹ con ở bên cạnh, ôm lấy nhi tử mà chạy ngay xuống lầu rời đi.

Cô đột nhiên nhớ ra chính mình làm sao có thể sau khi bị đánh mà vẫn làm con rùa rụt đầu đây?? Cô trước khi tới đây chẳng phải đã âm thầm thề rằng sau này phải mua cho con trai một căn nhà lớn, một cái xe xịn sao? Mà cô hiện tại biểu hiện như vậy, làm sao có thể tạo cho Dương Dương một mảnh trời a!!!!

Vote this <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.