Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 33: Bài Hát Của Cô Đang Cháy




Cuối cùng, Hồng Hi đế mới lên tiếng, nói:

“Vừa rồi tất cả đều đã nghe thấy khẩu cung của con đại bàng này. Rõ ràng, nó không phải ngẫu nhiên tấn công con cừu kia, mà là chủ đích chỉ nhắm vào nó. Trẫm cho người nhuộm lông con cừu kia thành màu xanh lục, chính là màu áo mà Ninh phi ưa thích, lại dùng loại hương liệu Ninh phi thường dùng rắc lên người con cừu. Các người nói xem, con đại bàng này hôm đó tấn công Ninh phi là sự cố ngẫu nhiên, hay là có người huấn luyện nó từ trước, rắp tâm hãm hại Ninh phi?”

Lời này vừa nói ra, Hãn vương đã liếc nhìn Ngũ vương tử. Ngũ vương tử lập tức quỳ xuống, tâu:

“Bẩm phụ hãn, tuy con đại bàng này quả là của nhi thần, nhưng trước nay vẫn do hai tên hầu chăm sóc. Chuyện này nhất định là có kẻ muốn vu oan cho nhi thần, nhi thần vô tội!”

Hồng Hi đế xoa xoa ban chỉ trên ngón tay, nhàn nhạt nói:

“Hãn vương, chuyện này trẫm giao cho Khoa Nhĩ Thẩm, mong rằng các người sẽ cho trẫm một câu trả lời thỏa đáng.”

“Bệ hạ hãy yên tâm, hán tử Khoa Nhĩ Thẩm của chúng ta quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không thể dung chứa loại người dùng quỷ kế hại người như vậy!”

Nói đoạn, Hãn vương khoát tay, ra lệnh:

“Mang hai kẻ đó vào đây!”

Thị vệ kéo hai tên hầu cận của Ngũ vương tử vào trướng. Cả hai run run quỳ xuống, đều một mực không nhận tội. 

Hãn vương cười lạnh, phất tay một cái, bên ngoài lập tức vang lên mấy tiếng kêu khóc. 

Hai tên hầu cận hoảng hốt quay đầu, chỉ thấy thê tử cùng con cái của bọn họ đều bị trói lại, kề đao vào cổ. 

Hãn vương lạnh lùng bảo:

“Nếu các ngươi ngoan cố không khai, bản vương sẽ lần lượt giết từng người thân một của các ngươi, cho đến khi nào có kẻ mở miệng ra thì thôi! Bắt đầu từ thê tử của các ngươi đi.”

Y vừa dứt lời, hai gã thị vệ đã vung đao lên, chuẩn bị chém xuống hai nữ nhân đang kêu khóc. 

“Khoan đã! Ta khai! Ta khai!”, một trong hai tên không chịu được, rốt cuộc lên tiếng, “Nô tài đã nhận tiền của một nữ nhân mặc cung trang Đại Lương, bà ta sai bảo nô tài huấn luyện đại bàng để nó tấn công con cừu có lông màu xanh lục dùng loại hương liệu mà bà ta đưa cho nô tài. Cho nên, nô tài đã lén mang đại bàng này ra ngoài, tập luyện cho nó. Nô tài thật sự không biết bà ta lại có ý đồ mưu hại nương nương! Xin bệ hạ tha tội! Xin đại hãn tha tội!”

Hồng Hi đế vẫn bàng quan ngồi xem kịch nãy giờ, bỗng nhiên cất tiếng hỏi:

“Tề Cát Mã, ngươi có nhận ra nữ nhân kia không?”

Tên hầu cận tên Tề Cát Mã run run đáp:

“Dạ... dạ có. Bà ta chính là người đứng sau vị nương nương kia.”

Ngón tay hắn trỏ về phía Thục quý phi. 

Vũ ma ma xanh mặt, vội quỳ sụp xuống, lớn tiếng khóc, nói:

“Oan quá! Nô tỳ bị oan! Nô tỳ vô tội!”

Thục quý phi biến sắc mặt, quát:

“Cẩu nô tài, chớ nói lời xằng bậy! Đêm qua Vũ ma ma luôn ở cạnh hầu hạ bản cung, sao có thể đi gặp ngươi?”

Hồng Hi đế nhíu mày, nói:

“Quý phi, bình tĩnh đi. Để hắn nói hết.”

Nói đoạn, người lại trầm giọng hỏi:

“Tề Cát Mã, ngươi có chứng cứ gì nói Vũ ma ma đã sai khiến ngươi không?”

Tề Cát Mã như sực nhớ tới gì đó, vội đáp:

“Bẩm có. Bà ta có đánh rơi một cái khăn tay, nô tài thấy khăn tay còn mới, mới giấu lại mang về cho thê tử.”

Thê tử của Tề Cát vội lấy ra khăn tay trao cho thị vệ. Lý công công bước xuống, nhận lấy khăn gấm, sau khi xem xét, lại bẩm với Hoàng thượng:

“Bẩm bệ hạ, khăn gấm này quả thực là vật trong cung, là loại ban cho lão ma ma bên cạnh những vị nương nương từ phi vị trở lên.”

Trong số phi tần tùy giá lần này, chỉ có Thục quý phi và Ninh phi là từ phi vị trở lên, lẽ nào người của Ninh phi lại hãm hại nương nương nhà mình, tự cắt đứt tiền đồ của bản thân? Vì vậy, lời này vừa nói ra, mọi người đều ngầm đoán được chân tướng. Nhị hoàng tử đen mặt. Tam hoàng tử tuy không thể hiện ra mặt, nhưng trong mắt vẫn thấp thoáng vẻ đắc ý khi kẻ khác gặp họa.

“Nếu đã là mỗi lão ma ma đều có một cái, vậy Vũ ma ma hẳn cũng có? Bà hãy mau mang ra đây cho mọi người xem, chứng minh mình vô tội.” Lý công công liếc nhìn Vũ ma ma, tủm tỉm nói. 

Vũ ma ma bàng hoàng, mặt trắng bệch, chỉ biết bám chân váy Thục quý phi, luôn miệng cầu xin:

“Nương nương xin hãy cứu nô tỳ! Xin hãy cứu nô tỳ!”

Hồng Hi đế nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:

“Nhìn biểu hiện của Quý phi, hẳn là cũng không biết chân tướng, chuyện này nhất định là do tiện nô này tự ý tác quái, phải không Quý phi?”

Bệ hạ đã cho một cái thang để đi xuống, Thục quý phi lập tức đáp:

“Phải, phải, bệ hạ nói phải. Thần thiếp cũng bị tiện nô này che mắt, thần thiếp có tội.”

Hồng Hi đế khoát tay, bảo:

“Mang tiện nô này xuống đi.”

Vũ ma ma bị kéo ra ngoài, miệng vẫn không ngừng xin Thục quý phi cứu mạng. 

Đế trướng yên tĩnh trở lại, mọi người đều lẳng lặng chờ đợi. Cuối cùng, Hồng Hi đế liếc nhìn Thục quý phi, nói:

“Quý phi tuy rằng không biết chuyện, nhưng quản giáo nô tài không nghiêm, cũng là có tội, mấy ngày này hãy ở trong trướng chép kinh đi.”

Chép kinh là một hình phạt nhẹ mà lại không nhẹ. Tuy nó không đày đọa về thể xác, nhưng lại đồng nghĩa với việc tự nhận mình có tội, cần phải sám hối với thần phật, gián tiếp tước đi thể diện của Thục quý phi. Bà cắn môi, khẽ đáp:

“Thần thiếp tuân lệnh.”

...............

Đến khi trời ngả bóng về chiều, Hồng Hi đế mới trở về đế trướng. Người ngồi xuống cái tràng kỷ đã được phủ một tấm da hổ êm ái, đưa tay xoa xoa trán.

Tô Điềm Noãn lẳng lặng tới gần, đặt một đĩa điểm tâm ngọt xuống bàn, rồi lại đi ra sau, nhè nhẹ xoa hai bên thái dương cho người. 

Một lúc sau, Hồng Hi đế chợt nắm lấy tay nàng, khẽ nói:

“Đã đỡ hơn rồi, nàng không cần xoa nữa, ngồi xuống bên cạnh trẫm đi.”

Tô Điềm Noãn ngoan ngoãn ngồi xuống, nhẹ tựa đầu vào vai người. 

Vạn tuế gia xoa đầu nàng, khẽ thở dài, nói:

“Trẫm biết kẻ ám hại nàng là ai, nhưng lại không trách tội kẻ đó, nàng có oán trách trẫm không?”

Tô Điềm Noãn mỉm cười lắc lắc đầu, đáp:

“Noãn Nhi chưa bao giờ để ý những việc này. Thần thiếp biết, bệ hạ luôn suy nghĩ điều tốt nhất cho thần thiếp, người muốn làm như thế nào thì làm thế ấy, không cần phải lo nghĩ vì thần thiếp, Noãn Nhi luôn hiểu mà.”

Hồng Hi đế khẽ cười, hôn lên trán nàng một cái, nói:

“Hôm qua hứa đưa nàng đi cưỡi ngựa, lại bị phá rối. Bây giờ nhân lúc trời chưa tối, trẫm đưa nàng đi, được không?”

Tô Điềm Noãn lo lắng nhìn vết thương đã được băng bó trên tay người, hỏi:

“Vết thương của bệ hạ...”

Hồng Hi đế bật cười, bảo:

“Chỉ là vết thương nhỏ, đã sớm không thấy đau nữa. Thuở trẻ trẫm ra trận, thương tích nào cũng trải qua, vết thương nhỏ thế này có là gì.”

Tô Điềm Noãn bình thường nhu thuận nghe lời, hôm nay lại cứng rắn kỳ lạ, nhất quyết nói:

“Bệ hạ không được xem thường sức khỏe! Hôm nay người nghỉ ngơi sớm đi, đợi vài ngày nữa vết thương lành hẳn, Noãn Nhi sẽ đi với người.”

Vạn tuế gia nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con thỏ cưng nhà mình, thoáng cúi xuống, cắn nhẹ vào cái gò má càng ngày càng đầy đặn của nàng, khẽ nói:

“Được rồi, trẫm nghe nàng.”

Từ khi đăng cơ đến nay, đây là lần đầu tiên có kẻ dám từ chối người, người lại dễ dàng nghe theo như vậy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.