Cạm Bẫy Độc Thân (The Bachelor Trap)

Chương 11: Ngã trong vòng tay anh




A? Sao nói lời ấy?” Doãn Thiên Lương hỏi, tay cũng dừng lại động tác, quay đầu nhìn Lục Quân Tắc, người anh em, coi như anh là hòn đá còn có thể làm? Tôi còn xem qua mặt thây ma đấy.

“vậy vì sao nàng luôn kháng cự vi phu thân cận.” Lục Quân Tắc nói.

Lời này là Lục Quân Tắc nói? Nói lưu manh trắng trợn như vậy ...

Doãn Thiên Lương nhìn anh ta, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp, chỉ biết chớp chớp con mắt, quá kinh sợ rồi.

“Oh a à, các ca ca tỷ tỷ của nàng cũng đã thành thân, giao hẹn nàng còn nhớ rõ?” Lục Quân Tắc hỏi.

“Vẫn nhớ kỹ, nhưng mà ...” Trong lòng Doãn Thiên Lương không ngừng nguy hiểm thật nguy hiểm thật, rất may là đã có tính toán trước, nếu không sẽ không hiểu mà bị ăn sạch xóa sạch rồi.

“Nhưng mà cái gì?” Vẻ mặt Lục Quân Tắc nghi hoặc.

“Không có gì, hôm khác rồi nói, dù sao anh ta cũng còn chưa có tổ chức nghi thức thành thân.” Doãn Thiên Lương nói, nàng mới không muốn thừa nhận bí mật gì đó của mình trước mặt anh ta: “Quận vương, ta đi lấy chăn cho ngài, ngài ôm như vậy ta không thoải mái.”

“Cứ như vậy đi. Đêm đã khuya, không muốn đi qua đi lại.” Lục Quân Tắc nói, lại đem cánh tay ôm chặt chút.

Ách ... đi qua đi lại? Tôi không chê đi qua đi lại thì anh ngại cái quỷ à ... Cái con sói này.

Ngày thứ hai, Quận Vương phi cùng Doãn Thiên Lương ngồi ở trong thư phòng cầm giấy bút viết chi tiết đồ cưới, viết rồi sửa đổi một chút. Viết đi viết lại cuối cùng đến bữa cơm trưa có thể phân công người làm đi đặt mua đồ rồi.

“Mặc dù trong cung sẽ chuẩn bị đồ cưới phong phú, nhưng không chuẩn bị cho Lũng Nguyệt chút gì đó trong lòng ta cảm thấy rất băn khoăn.” Quận Vương phi nói.

Vậy thì chuẩn bị xong, ai cũng không có ngăn cản ngài có phải không?

Quận Vương phi hành hạ ở trong phòng chuẩn bị đồ cưới, đợi hai ngày một đạo ý chỉ cho đòi Hoắc Lũng Nguyệt vào cung, nghe nói vì chuẩn bị buổi lễ sắc phong cho An Quốc công chúa.

Bởi vì buổi lễ giản lược, cho nên Doãn Thiên Lương cũng không có cái vinh hạnh đi trong cung làm một ít trình tự dập đầu quỳ lạy. Sau khi buổi lễ chấm dứt, đã thăng cấp làm công chúa, Hoắc Lũng Nguyệt tự nhiên sẽ không tới ở biệt viện của Lục gia, Doãn Thiên Lương đi xem gấu mèo nhỏ không thấy bóng dáng của cô ta còn cảm thấy hình như thiếu gì đó.

Lục Quân Tắc mỗi ngày bề bộn nhiều việc, theo Quận Vương phi nói hộ tống công chúa đi hòa thân có Lục Quân Tắc, Doãn Thiên Lăng và Triển Vọng Phi, cho nên tất cả bọn họ đều bận rộn.

Lục Quân Tắc cũng đi ... Doãn Thiên Lương trước tiên là nghĩ đến một câu ca: “Đưa người rời đi, ngoài ngàn dặm ...”

Đáng tiếc, là có đi không về. Mỗi ngày Lục Quân Tắc bận đến nỗi hai bên chưa gặp mặt, cho nên Doãn Thiên Lương còn không có cơ hội thấy biểu tình gì từ anh ta.

Giằng co hơn nửa tháng, ở hạ tuần tháng bảy rốt cục coi như chuẩn bị xong muốn lên đường rồi. Ngày mai chính là ngày vào cung từ giã sau đó rời đi.

Rốt cục tối hôm đó Lục Quân Tắc trước lúc Doãn Thiên Lương ngủ đã về nhà, trên mặt có chút mệt mỏi, ăn xong cơm tối không cần Quận Vương phi thúc giục Lục Quân Tắc đã nói phải về phòng nghỉ ngơi sớm, Doãn Thiên Lương nhìn bóng lưng anh ta rời đi cảm thấy bước chân đó rất nặng nề.

Cảnh công chúa xuất giá Doãn Thiên Lương may mắn thấy được, trên mặt thảm đỏ sẫm Hoắc Lũng Nguyệt mũ phượng khăn quàng vai hướng Hoàng đế, Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu quỳ xuống đất từ giã, những điều dặn dò kia Doãn Thiên Lương không nghe thấy, nhưng không đoán cũng biết đều là những lời khách sáo mà thôi, biểu tình của Doãn Liệt rất bình tĩnh, Doãn Thiên Lương liền muốn, nếu em gái ruột của hắn đi hòa thân thì hắn cũng có thể bình tĩnh như thế hay không?

Các cung nữ đỡ Hoắc Lũng Nguyệt dậy, hoàng hậu tự mình đem khăn thêu long phượng trùm xuống, nay công chúa lấy chồng ở xa, coi như đã hoàn thành những nghi thức ở trong cung.

Khi sứ thần ngoại quốc hướng Hoàng đế Doãn Liệt từ giã, Doãn Thiên Lương phát hiện trong số đó có một người nàng biết, cái tên có duyên phận hai lần gặp mặt kia, hơi lớn tuổi đứng bên cạnh nghe nói chính là Quảng vương mà Hoắc Lũng Nguyệt phải gả, nhìn thế nào cũng thích hợp, chính là để râu hai bên mép khiến nàng nhớ tới Sở Lưu Hương nướng thịt.

Lạy cũng đã lạy, từ biệt cũng đã từ biệt, chỉ còn sót lại chuyện lên đường. Ba người Lục Quân Tắc không khỏi phải đến trước mặt Hoàng đế từ giã lại nghe một hồi răn dạy, cách khá xa, Doãn Thiên Lương cũng không nghe thấy cái gì.

Một phen dày vò lăn qua lăn lại rốt cục đội ngũ cũng ra khỏi kinh thành, Doãn Thiên Lương vẫn cùng mẹ chồng một chiếc xe ngựa, Quận Vương phi nhìn nàng liền cười, cười đến mức Doãn Thiên Lương cũng sợ hãi, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Mẹ, ngài cười gì vậy?”

“Con nói mẹ cười cái gì?” Quận Vương phi vẫn cười: “Ta cười không biết tiểu Điêu Thuyền sinh ra sẽ có dáng điệu như thế nào ...” Lọt vào giữa mơ hồ.

Tiểu Điêu Thuyền ... có thể có hình dáng gì, không giống cha thì chính là giống mẹ thôi.

Bây giờ không muốn đả kích Quận Vương phi “đoán mò”, cho nên Doãn Thiên Lương liền giật nhẹ khóe miệng coi như trả lời.

Đội ngũ đi tiếp, tốc độ không nhanh, lệch trái lệch phải liền dễ dàng mệt chỉ muốn ngủ, Doãn Thiên Lương liền suy nghĩ, với tốc độ thế này đi đến Bắc Chu đoán chừng chim Nhạn cũng từ nam sang bắc cũng qua lại mấy lần rồi.

Buổi trưa độ ngũ chẳng qua chỉ dừng lại nghỉ ngơi chút rồi tiếp tục lên đường, cho đến buổi tối đến một chỗ dịch quán mới rầm rộ sôi nổi dừng lại. Các nữ quyến được mời cùng nhau, Hoắc Lũng Nguyệt đã thay mũ phượng khăn trùm thành ăn mặc bình thường, các nàng coi như là người quen, ngồi chung một chỗ cũng không có cảm giác xa lạ.

Ăn cơm xong trở về phòng của mình nghỉ ngơi, Doãn Thiên Lương theo tới phòng của Quận Vương phi, nha hoàn nắm thắt lưng cho Quận Vương phi, Doãn Thiên Lương liền ngồi nghĩ đến chuyện: biểu tình của Hoắc Lũng Nguyệt hình như trong lòng cũng không buồn lắm, thật kỳ quái, theo lý thuyết, cô ta không phải nên có một bộ mặt bi thương ảm đạm sao? Nhưng vì sao nét mặt của cô ta cũng giống mặt Lục Quân Tắc, tựa như chuyện này căn bản là thuận lý thành chương vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.