Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 40: Quyền lực và địa vị




Khi tỉnh lại thì trời đã sáng, Ảnh Nhiên biết bây giờ đã là ban ngày, hơi giật giật tay chân nhưng toàn thân đều vô lực, không chỉ có thể mà tựa hồ như nửa thân hình còn bị một vật nặng gì đó đè lên.

Bên tai vang lên tiếng hít thổ nhè nhẹ làm cho nàng kinh ngạc, nghiêng mặt nhìn thì đập vào mắt chính là gương mặt anh tuấn đang ngủ say của Tuyết Ưng đại nhân.

Lúc này nàng mới nhớ tới đêm qua cùng nhau quấn quýt, triền miên, tất cả những hình lửa nóng giao triền lập tức tràn về như nước lũ tràn đê.

Không cần nhìn cũng biết hiện giờ hai người đều đang trần truồng, cánh tay cường tráng của Tuyết Ưng vẫn còn vòng quanh eo nàng, cánh tay còn lại thì bị nàng dùng để gối đầu, nhìn hắn khi ngủ giống như một đứa trẻ, tinh khiết, thả lòng, không hề có phòng bị.

Ảnh Nhiên mê luyến nhìn ngắm gương mặt của Tuyết Ưng, trải qua một đêm hắn đối với nàng không còn giống trước nữa, vẫn là Ưng vương đại nhân tôn quý nhưng đồng thời cũng là người nàng yêu nhất, cùng nàng chia sẻ nhiệt độ cơ thể, chia sẻ cảm xúc mãnh liệt và cảm thụ trước giờ chưa từng có. Nàng và hắn đã không còn là quan hệ giữa vương và tộc viên nữa.

Không có kinh nghiệm ngủ cùng người khác nên Ảnh Nhiên không thể nào biết nữ nhân khác khi tỉnh lại, nhìn thấy người ngủ bên cạnh mình là nam nhân mình ngưỡng mộ, yêu mến thì sẽ nghĩ gì, nàng chỉ biết hiện tại trong đầu nàng, trong lòng nàng đều tràn ngập cảm giác thỏa mãn lại lo sợ, bất an, nàng không hối hận vì chuyện đã xảy ra nhưng nàng lo sợ Tuyết Ưng sẽ hối hận, đến lúc đó không biết nàng có chịu đựng được không.

Tham lam đem mỗi đường nét trên gương mặt hắn khắc sâu vào đầu, qua hôm nay, không biết nàng còn cơ hội để nhìn Tuyết Ưng ngủ hay không.

Thể xác và tinh thần được thỏa mãn sau một giấc ngủ ngon, Tuyết Ưng mở to mắt nhìn thấy Ảnh Nhiên đang nhìn mình với ánh mắt tràn đầy tình yêu và quý trọng, không cần hình dung cũng biết được sự thỏa mãn và kiêu ngạo trong lòng hắn, nhưng giây sau đã thấy nàng bối rối né tránh tầm mắt của hắn thì liền thấy mất hứng, dùng sức ôm lấy nàng “ ngươi tỉnh? Sao lúc trước còn nhìn lén ta mà bây giờ lại không nhìn?”

” Tuyết Ưng đại nhân!” Ảnh Nhiên không nghĩ hắn lại tỉnh nhanh như vậy, nghĩ rằng nàng còn có nhiều thời gian để ngắm hắn, nên khi gặp ánh mắt của hắn thì nàng bối rối, ngay cả trốn tránh cũng không kịp, bây giờ nghe ngữ thanh có vẻ trêu chọc của hắn, Ảnh Nhiên lại thấy xấu hổ hơn, Ưng vương đại nhân phát hiện nàng nhìn lén hắn không biết có thể vì thế mà bị hắn xem thường không?

“Ngươi gọi ta cái gì? Xem ra những gì ta nói hôm trước ngươi không nhớ kỹ, đến giờ cũng không biết nên gọi phu quân thân ái là cái gì sao?” Tuyết Ưng vừa nghe nàng gọi hắn như thế thì càng thêm mất hứng, bất mãn, âm thanh có chút nguy hiểm.

” Hôm trước?” Ảnh Nhiên kinh ngạc đến quên cả tránh né cái nhìn của Tuyết Ưng, trợn mắt hỏi lại

“Ngươi không phải đã quên rồi chứ, bất quá cũng phải, vì sau đó ngươi bị ta làm ngất đi thôi, có lẽ sau đó không còn ấn tượng chuyện gì nữa cũng là bình thường” Tuyết Ưng vốn có chút không vui nhưng nhìn thấy bộ dáng ngạc nhiên tới đáng yêu của Ảnh Nhiên thì tâm tình lại tốt hơn.

Hắn sao lại quên tiểu nữ nhân này là người tự ti quá mức chứ? Có lẽ trong lúc hắn chưa tỉnh lại thì nàng đã suy nghĩ lung tung, không tin tưởng vào mị lực bản thân, cho nên vẫn gọi hắn là Tuyết Ưng đại nhân, cố tình tạo nên khoảng cách giữa bọn ho.

Thấu hiểu tâm tư người khác như vậy, nếu là trước kia thì không có khả năng xuất hiện trên người Tuyết Ưng, hắn xưa nay luôn thẳng tính, bộc trực, nếu muốn hắn tâm cơ như Thanh Liên thì không thể nhưng trải qua nhiều ngày ở chung cùng Ảnh Nhiên, hai lần liên tiếp vì diễn đạt khác biệt mà tạo thành hiểu lầm không nhỏ, cho nên bây giờ Tuyết Ưng đối với từng cái biểu tình, mỗi câu nói…không thể không nghiền ngẫm, mới có thể hiểu được nàng.

Đáng tiếc Tuyết Ưng không có duy trì việc nghiên cứu và tìm hiểu Ảnh Nhiên nhiều hơn, để có thể hiểu nàng hơn cho nên sau này lại phát sinh nhiều vấn đề khác.

Bị làm đến ngất xỉu?

Ảnh Nhiên nghe được mấy từ này thì dường như máu toàn thân đều dồn hết lên mặt, còn chưa nói tới chuyện Tuyết Ưng dùng bốn từ phu quân thân ái để hình dung thân phận của hắn, điều này làm cho Ảnh Nhiên thêm cảm động, không biết phải nói gì.

Mà Tuyết Ưng còn sợ như vậy chưa đủ kích thích Ảnh Nhiên nên tiếp tục trêu chọc “ nhưng mà sau đó Ảnh Nhiên thật là nhiệt tình a, vẫn quấn quýt lấy ta không chịu buông, miệng cũng không ngừng hô tên ta, hại ta mệt chết đi được vẫn không nhịn được mà một lần rồi lại một lần thỏa mãn ngươi, cho nên ta mới mệt như vậy, ngươi cư nhiên lợi dụng ta xong lại không nhận, buổi tối còn thân thiết gọi tên ta, sáng ra đã gọi ta là Tuyết Ưng đại nhân, quả nhiên Như Mặc nói đúng, nữ nhân…”

Càng nghe hắn nói, mặt Ảnh Nhiên càng đỏ, rõ ràng biết hắn vặn vẹo sự thật, đổ hết trách nhiệm cho nàng nhưng nàng lại không mở miệng phản bác được bởi vì đêm qua dường như nàng có chủ động quấn quýt lấy thân thể hắn, nhưng đó cũng là vì động tác giữ lấy nàng của hắn quá mãnh liệt, làm nàng không chịu nổi, muốn gắn sát thân thể hắn hơn, hướng hắn yêu cầu nhiều hơn nhưng mà nàng sao có thể cãi lại hắn được.

Nghe hắn càng nói càng lớn mật, nếu để cho hắn nói tiếp thì nàng chắc phải độn thổ mất, Ảnh Nhiên lập tức lấy tay che miệng hắn lại, mặt đỏ bừng, tức giận hét “ Tuyết Ưng”

Tuyết Ưng thành công khơi dậy bộ dáng xấu hổ và tức giận của nàng, trong mắt tràn ngập ý cười mãn nguyện, tuy rằng Ảnh Nhiên tính tình ôn nhu làm cho hắn nổi lên ý muốn bảo hộ và đùa giỡn nhưng điều đó thích hợp cho buổi tối ở trên giường, còn ban ngày thì hắn vẫn thích hình ảnh Ảnh Nhiên tức giận trước mặt, nàng tức giận, nàng trừng hắn, rất có sức sống a. Hắn không muốn có một thê tử nhu nhược, đáng thương, luôn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà ở bên cạnh hắn, có lẽ Ảnh Nhiên cũng không biết khi nàng tức giận thì xinh đẹp đến mức nào.

Tuyết Ưng trong lòng cười trộm, cố ý gia tăng hô hấp, làm cho hơi thở cực nóng phun lên trên bàn tay mềm mại khéo léo của Ảnh Nhiên, khiến cho nàng không thể không thu tay lại.

Ảnh Nhiên có chút thất bại nhìn gương mặt của Tuyết Ưng gần trong gang tấc, tâm lại đập bịch bịch theo nụ cười của hắn, sao hắn có thể cười đến đáng ghét rồi lại đáng yêu như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.