Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 20: Bá đạo chiếm đoạt(2) (H)




Gió thổi ào ào hai bên tai, không thể ngưng tụ pháp lực cho nên sự cân bằng kém hơn bình thường rất nhiều cũng may đôi cánh vẫn có thể hoạt động được, nhìn hình thể màu đen không thua kém hắn đang vô lực rơi tự do, Tuyết Ưng không nghĩ ngợi gì nhiều mà gia tăng tốc độ, mong muốn trước khi chạm đất thì có thể tiếp được nàng.

Nhưng hắn cũng không nắm chắc lắm, lúc này không thể ngưng tụ pháp lực mà cơ thể lại bị tổn thương, đôi cánh còn hoạt động được là không đến mức làm cho hắn té chết nhưng trong tình huống này muốn cứu người cũng không phải là chuyện dễ dàng, làm không tốt thì cả hai đều bị té chết.

Nhưng mà hắn phải làm vậy, mấy ngàn năm qua, ngoại trừ Như Mặc thì nàng là người làm cho hắn có cảm giác khác, huống hồ gì nàng lại là người của Tuyết Ưng tộc hắn, hắn thân là vương của Tuyết Ưng tộc thì làm sao thấy tộc nhân chết mà không cứu. Tuy nàng toàn than đen nhánh, không có chút nào là giống Tuyết Ưng tộc, nhưng dù thế nào thì trước tiên phải cứu nàng đã, chuyện khác tính sau.

Tuyết Ưng không ngừng tìm lý do để biện hộ cho hành động của mình cũng cố gắng gia tăng, cuối cùng móng vuốt cũng đã khó khăn lắm mới chụp được thân thể màu đen kia, cũng vì trọng lượng tăng lên nên làm cho hai người rơi xuống càng nhanh hơn.

Thân ảnh bị chụp lấy cũng không có một chút giãy dụa hay cử động, mềm nhũn, vô lực, tựa hồ như đã chết, làm cho Tuyết Ưng kinh hãi, dùng hết toàn lực giang hai cánh ra để mong giảm bớt tốc độ rơi xuống, nhưng hắn đã đánh giá quá cao khả năng hiện tại của mình, kết quả là một dòng khí ngược gió mạnh mẽ quất vào người hắn, thiếu chút nữa là bẻ gẫy đôi cánh của hắn

Nhưng tốc độ cũng đã giảm lại một chút, Tuyết Ưng âm thầm kêu khổ, cố gắng ổn định thân thể, tuy rằng hiệu quả thấp nhưng dù sao có còn hơn không.

Nhưng có câu người không may thì nuốt nước miếng cũng bị nghẹn, đó chính là tình cảnh hiện giờ của bọn họ, mắt thấy đã sắp chạm đất nhưng mặt đất bên dưới lại một vách núi lởm chởm đá nhọn rất hung hiểm, nếu cứ thẳng tắp rơi xuống đó thì cho dù đã giảm bớt tốc độ, hai người cũng sẽ bị những tảng đá nhọn kia đâm be bét, mà bên cạnh vách núi lại là giòng Trường Giang chảy xiết. Hiện tại Tuyết Ưng chỉ có hai lựa chọn, đáp xuống mặt đất thì bị đá nhọn đâm bị thương, nếu không muốn bị máu tươi đầm đìa thì chỉ có thể lựa chọn rơi xuống sông.

Mà bọn họ là loài chi, luôn bay lượn trên không, nước chính là thiên địch của bọn họ, nếu rơi vào đó, bộ lông bị ngấm nước thì cũng khó thoát cảnh chết đuối. Túm lại cũng là chết, chỉ là chết đẹp hơn một chút.

Quả nhiên là người không thể xúc động, hắn chỉ vì xúc động nhất thời đuổi theo mặc ưng, kết quả là phải lựa chọn cùng nàng chết đuối hoặc là bị đá nhọn đâm xuyên qua cơ thể mà chết, nhưng ở đời biết trước thì đã không nghèo, giờ có hối hận cũng vô dụng, hơn nữa thời gian cũng không đủ để hắn lo lắng, suy nghĩ.

So với việc bị đá nhọn đâm xuyên thân mà chết thì chết đuối có vẻ nhẹ nhàng hơn, quyết định xong thì chao nghiêng cánh một cái, hai thân ảnh, một trắng một đen liền thẳng tắp rơi xuống dòng nước mãnh liệt trước mặt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.