Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 11: Rời đi




Editor: Bồ CôngAnh

Đột nhiên xuất hiện hai người làm Lâm Lập Hạ và Lam Nhiễm Y đều cả kinh, nhưng cũng lập tức phản ứng lại.

"Nô tì gặp qua Vương Gia, gặp qua Tứ hoàng tử." Lam Nhiễm Y mềm mại nói.

Lâm Lập Hạ cũng rủ thấp hai mắt cung kính mở miệng, "Lập Hạ gặp qua Vương Gia, gặp qua Tứ hoàng tử."

"Duệ Nhi gặp qua phụ vương, gặp qua Tứ ca ca!" Một giọng nói ngây thơ lại vang dội học hai người có khuôn có dạng kêu lên.

Lý Triệt không khỏi cong khóe môi nhìn về phía đứa con trai xinh đẹp này, "Sao hôm nay Duệ Nhi cũng ở nơi đây?"

Duệ Nhi đạp bắp chân chạy tới bên người Lý Triệt, kéo ống tay áo của hắn làm nũng, “Duệ Nhi nghe bọn hạ nhân nói hôm nay có một tỷ tỷ xinh đẹp đến tìm mẫu phi, cho nên mới tới nhìn một chút."

Bồ.CôngAnh~di,ễ.n.đ.àn..l.ê.q.úy..đô..n

Lý Triệt xoa đầu Duệ Nhi, hai mắt tươi cười nhìn Duệ Nhi hỏi, "Vậy Duệ Nhi đã gặp được chưa?" Nói xong hữu ý vô ý nhìn Lâm Lập Hạ bên kia một cái.

Duệ Nhi khéo léo cười một tiếng, tiếp đó ngọt ngào mở miệng, "Gặp được rồi, tỷ tỷ quả nhiên là xinh đẹp."

Lâm Lập Hạ nghe vậy ngẩn người, nhìn vế phía Duệ Nhi.

Nàng nhớ không lầm thì lục y tiểu mao đầu này vừa rồi còn nói nàng là "Nữ nhân xấu như vậy" mà? Thế nào mới không tới năm phút liền thăng cấp thành "tỷ tỷ xinh đẹp" rồi hả?

Thì ra thăng cấp lại đơn giản như vậy, không cần đánh quái vật hay luyện kinh nghiệm, chỉ cần mang cha hắn ra là được!

Một tiếng cười khẽ vang lên, Lâm Lập Hạ từ trong suy nghĩ của mình tỉnh táo lại, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía nam tử kia.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Huyền tràn đầy nụ cười ôn hòa, trong mắt màu trà mang theo cưng chiều nhìn về phía Duệ Nhi, "Duệ Nhi chỉ thấy tỷ tỷ xinh đẹp này, lại không thấy ta sao?"

Mắt to của Duệ Nhi chuyển một cái lập tức nhào tới trên người Lý Huyền, "Tứ ca ca Tứ ca ca, cuối cùng huynh cũng đến thăm Duệ Nhi rồi, Duệ Nhi nhớ huynh muốn chết." Nói xong còn cọ xát Lý Huyền.

Lý Huyền bất đắc dĩ duỗi ngón tay ra gõ trán bé một cái, "Cái tên tiểu tinh quái này, không phải vừa rồi chỉ lo khen tỷ tỷ xinh đẹp sao?"

Con mắt dài của Lý Huyền giống như vô ý nhìn Lâm Lập Hạ một chút, lại phát hiện nàng hơi tránh khỏi tầm mắt hắn, lập tức bắt đầu lo lắng, trong mắt hiện lên ánh sáng u ám ngay cả mình cũng chưa phát hiện ra.

Duệ Nhi cố ý thở dài một tiếng, "Ai da... Sao mà mới có mấy tháng không gặp mà Tứ ca đã trở nên để ý như vậy, Duệ Nhi thích tỷ tỷ xinh đẹp nhưng lại chưa nói là không thích Tứ ca ca mà."

Lý Huyền tựa như đau đầu nhìn về phía Lý Triệt, "Hoàng thúc, cái đứa bé này thật đúng là càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng."

Trên gương mặt tuấn tú của Lý Triệt tràn ngập nụ cười, "Chẳng lẽ Tiểu Tứ lại ăn dấm Lập Hạ rồi sao?"

Lý Huyền cúi đầu nhìn Duệ Nhi lại nhìn vế phía Lý Triệt, cuối cùng nhìn Lam Nhiễm Y nói, "Hoàng thẩm, cuối cùng hôm nay ta cũng biết ngươi đối với người lớn người nhỏ này thật không dễ dàng."

Lam Nhiễm Y nghe vậy cười khẽ, trong thủy mâu tràn đầy dịu dàng, "Người lớn người nhỏ sao, thật đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười."

Lâm Lập Hạ bên cạnh vẫn duy trì trầm mặc không nói, cũng có chút hương vị thờ ơ lạnh nhạt.

Mấy người này đều không phải là người một nhà thì không vào một cửa, chỉ có nàng là người ngoài. Nhưng người ngoài nàng đây giờ phút này cũng chỉ có thể lẳng lặng nghe bọn họ cười nói, không thể đi trước cũng không thể mở miệng ngắt lời.

Được rồi, nàng thừa nhận loại cảm giác này thật sự có chút không thoải mái, cái cảm giác bị người cố ý lạnh nhạt đó.

"Lâm cô nương." Giọng nói dịu dàng vang lên, mắt phượng của Lý Huyền bình tĩnh nhìn về phía nữ tử an tĩnh này, "Hôm nay cô nương tới thăm hoàng thẩm sao?"

Lâm Lập Hạ gật đầu một cái, thái độ vừa đúng tiêu chuẩn, "Hồi thứ Tứ hoàng tử, đúng vậy."

Lý Triệt nghe vậy híp mắt sáng một cái, chậm rãi nói, "Xem ra Lập Hạ và vương phi chung sống không tệ đấy."

Trong mắt Lam Nhiễm Y thoáng qua sắc lạnh, nhưng lại lập tức biến mất không còn dấu vết. Nàng cong khóe môi lên cười nói, "Nô tì đúng là thích Lập Hạ, thường ngày trong phủ cũng không có nửa tỷ muội tri tâm, Lập Hạ có thể thường xuyên tới chỗ của ta trò chuyện cũng tốt ."

Lần này Lâm Lập Hạ mới cười vài tiếng giả tạo nói, "Vương phi thích thì Lập Hạ liền thường xuyên tới quấy rầy, dù sao San San cũng đã gả cho Hành Dật, chúng ta cũng coi như người một nhà."

Lý Triệt nghe vậy nụ cười sâu hơn, a? Chỉ bởi vì Lam San San gả cho Lâm Hành Dật thôi sao?

"Tứ ca ca Tứ ca ca, vì sao hôm nay huynh lại tới?" Duệ Nhi lắc lắc tay Lý Huyền hỏi.

Lý Huyền rũ mắt phượng xuống nhìn về phía đứa bé này, "Thế nào, không hoan nghênh?"

"Mới không phải." Duệ Nhi bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, "Đệ còn tưởng rằng huynh đã quên mất đường tới nơi này rồi."

"Duệ Nhi không được vô lễ." Lam Nhiễm Y nhẹ giọng quát lớn, "Nhìn một chút này, mải nói chuyện mà lại quên mất phải ngồi xuống. Vương Gia, Tứ hoàng tử, Lập Hạ, các ngươi đều ngồi xuống trước, sắc trời cũng không còn sớm, ta sai người chuẩn bị bữa tối, tối nay ở chỗ này của ta dùng bữa đi."

Lâm Lập Hạ nghe vậy lập tức lên tiếng uyển chuyển nói, "Đa tạ ý tốt của vương phi, chỉ là hôm nay Lập Hạ đã nói phải dùng bữa với phụ thân, cho nên..."

"Hoàng thẩm, trong cung ta còn có một số việc còn chưa xử lý, cho nên hôm nay cũng phải cô phụ ý tốt của ngươi rồi." Lý Huyền cười nhạt, có chút áy náy nói.

Lý Triệt nhìn Lâm Lập Hạ một chút, u quang trong tuấn mâu chớp động.

Lâm Lập Hạ tránh né ánh mắt của Lý Triệt, cũng không nhìn nét mặt của Lý Huyền.

Không khí hơi quái dị, Lam Nhiễm Y ho nhẹ một tiếng nói, "Đã như vậy thì ta cũng không miễn cưỡng các ngươi."

Lâm Lập Hạ vội vàng nói cám ơn, "Đa tạ vương phi. Vậy Vương Gia, Tứ hoàng tử, Duệ Thế tử, Lập Hạ xin cáo lui trước."

Khóe môi Lý Huyền hơi cong, nhẹ nhàng nói, "Hoàng thúc, hoàng thẩm, ta cũng xin về trước. Duệ Nhi, lần sau Tứ ca ca trở lại thăm đệ."

Nói xong hắn vô cùng tự nhiên cùng Lâm Lập Hạ đi ra cửa.

Lý Triệt nhìn hai người đi xa thì hơi nhíu mày, Lam Nhiễm Y thấy thế nhẹ nhàng tiến lên cầm tay hắn.

"Vương Gia có vừa lòng với việc nô tỳ làm không?" Lam Nhiễm Y cười hỏi, thật ra thì đáy lòng âm thầm mong mỏi Lý Triệt nói "Không" .

Nhưng Lý Triệt chỉ buông lỏng chân mày mang chút cưng chiều cùng bất đắc dĩ nói, "Vương phi làm ngược lại không sai, chỉ là Lập Hạ không giống với người bình thường, Bổn vương vẫn phải tự mình tốn thêm chút tâm tư."

Nghĩ đến nữ tử giảo hoạt nói khéo như rót*, Lý Triệt chỉ cảm thấy trong nội tâm thật là vui vẻ.

*Nói khéo như rót: Lấy lời đường mật mà làm cho người ta mê hoặc

Nụ cười của Lam Nhiễm Y hơi cứng ngắc, vẫn như trước treo ở bên môi.

"Vương Gia." Hắc Đạc ngoài của cung kính lên tiếng.

Nụ cười cung chiều của Lý Triệt lập tức biến mất không còn dấu vết, Lam Nhiễm Y thấy thế thuận theo lui xuống.

"Tra được gì chưa?" Lý Triệt đi ngồi ghế xuống, tay phải vuốt vuốt nắp trà hỏi.

"Thuộc hạ điều tra Diêm Vương các đã lâu, vẫn không có chút đầu mối nào. Vì vậy thuộc hạ đi tra xét tổ chức sát thủ xuất hiện trên giang hồ mấy năm gần, phát hiện Diêm Vương các này vô cùng giống với ‘Ám Môn’ mười năm trước. Ám Môn năm đó là tỏ chức sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, lúc ấy Ám Môn nhận ủy thác giết không ít trọng thần trong triều, hơn nữa căn bản không e ngại quan phủ. Cuối cùng lại đột nhiên biến mất, sau đó ba năm sau Diêm Vương các ra đời, vẫn là tổ chức sát thủ, nhưng lại rất ít ám sát người trong triều." Hắc Đạc nhỏ giọng nói, "Thuộc hạ hoài nghi Diêm Vương các này chính là Ám Môn."

Trên gương mặt tuấn tú của Lý Triệt là thần sắc khó phân biệt, trong đôi mắt đen tràn đầy suy nghĩ sâu xa.

Ám Môn? Diêm Vương các?

"Có thể tra ra ai là môn chủ của Ám Môn năm đó hay không?" Lý Triệt nhỏ giọng hỏi.

Hắc Đạc lắc đầu một cái, "Môn chủ của Ám Môn này thật sự rất thần bí, không ai biết hắn rốt cuộc có thân phận gì."

Giọng điệu của Lý Triệt vẫn vững vàng nghe không ra một tia khác thường, "Tiếp tục tra, tra rõ những đại thần năm đó bị ám sát cho ta."

"Dạ." Hắc Đạc đáp.

Lúc này Lý Triệt mới cầm tách trà lên uống một hớp.

Nếu bây giờ Diêm Vương các đã không còn ám sát người trong triều, tại sao lần này lại nhằm vào hắn?

Là bởi vì người ủy thác rất có thân phận hay là... Bản thân các chủ kia chính là người trong triều, hơn nữa, còn có xung đột trực tiếp với hắn.

***

Lâm Lập Hạ đi sau lưng Lý Huyền, luôn duy trì khoảng cách không xa không gần với hắn.

Giữa hai người là một mảnh trầm mặc, nhưng Lâm Lập Hạ lại vô lực đánh vỡ cục diện này.

Nàng biết giờ phút này mình nên sang sảng cười to khôi phục trạng thái ở chung với Lý Huyền lúc ở Tô Châu, nhưng hiện tại trong lòng nàng có một sức lực kì quái, làm nàng không muốn mở miệng nói chuyện với hắn.

Lâm Lập Hạ cứ thế cúi đầu trầm tư, thình lình bị người một phát kéo vào trong ngực.

Lâm Lập Hạ ngẩng đầu, kinh ngạc thấy Lý Huyền đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt phượng lóe lên tia sáng không biết tên.

"Giản Chi, hôm nay ngươi như vậy là vì sao?" Lý Huyền nhẹ giọng hỏi, giọng điệu vẫn ôn hòa lại làm cho người ta không thể không nhìn ra tức giận trong lời của hắn .

Lâm Lập Hạ thử tránh khỏi hai tay của hắn, lại càng bị hắn ôm chặt hơn.

Ngập tràn trong khoang mũi đều là hương thơm dễ chịu trên người hắn, Lâm Lập Hạ không được tự nhiên giật giật thân thể nói, "Buông tay."

Lý Huyền híp đôi mắt phượng lại, môi mỏng nhẹ nhàng phun ra hai chữ, "Không buông."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.