Cai Thuốc

Chương 3: Chương 3




Edit: Tịnh Hảo

Beta: Lavender - Blue

Ánh mắt của mọi người tập trung lên người cô và Tiểu Dã, nhưng Tiểu Dã vẫn điềm nhiên nắm tay cô, Tảo Tảo nóng giận, gương mặt đỏ bừng, “Em, em đã ăn no rồi, em về trước đây.”

Tiêu Dương khẽ nhíu mày,rồi nhìn Tiểu Dã, “Tảo Tảo, em mới ăn có một chút, buổi tối sẽ đói đấy.”

Tảo Tảo vội nói, “Không có đâu ạ, em ăn đến bụng căng không thoải mái rồi.”

Tiêu Dương khéo hiểu lòng người kêu phục vụ qua đóng gói, quay đầu nói với Tảo Tảo, “Anh đưa em về.”

Vào lúc Tiêu Dương quay đầu, Tiểu Dã đã buông Tảo Tảo ra, đè thấp giọng nói, “Buổi tối đợi anh, anh ăn xong sẽ qua.”

Em khinh, bảo em đợi anh thì em phải đợi à, chờ anh mới là lạ đó, Tảo Tảo nhận lấy hộp thức ăn nhanh trong tay phục vụ oán giận nghĩ, Tiêu Dương cũng đứng lên, Tảo Tảo nhanh chóng mở miệng, “Không cần đâu ạ, có bao xa đâu, một mình em về được rồi.”

Tiêu Dương không nói gì, cầm hộp thức ăn nhanh ra ngoài, Tảo Tảo gãi đầu, nhanh chóng đi theo.

Thẩm Oánh Sướng nhăn mày, tới gần Tiểu Dã nhẹ giọng nói, “Có phải anh thích Tảo Tảo không.”

Tiểu Dã vẫn với dáng vẻ thờ ơ, “Phải thì thế nào, không phải thì thế nào.”

“Đừng giả bộ nữa, hành động lúc nãy của anh ai mà không thấy được?” Biểu cảm Thẩm Oánh Sướng nghiêm túc, “Tiêu Dương người ta là nghiêm túc, em đã hỏi anh ấy rồi, bạn gái của anh quá nhiều, đừng có quấy rầy nữa.”

“Sao cô biết tôi không phải nghiêm túc.”

Vẻ mặt Thẩm Oánh Sướng kỳ quái, “Đừng có nói đùa.”

“Tôi không nói đùa.” Tiểu Dã nhìn cô ấy, chợt nở nụ cười bất thường, “Sao thế, Tiểu Sướng, cô hối hận à?”

Khi đi tới cửa, Tảo Tảo không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, Tiểu Dã đang ngồi uể oải, không nhìn cô một cái, Thẩm Oánh Sướng thân thiết nhích qua thì thầm bên tai anh, lòng cô lại khó chịu, hừ, còn bảo em chờ anh, chờ anh thân thiết với gái đẹp xong rồi đến tìm em à, không có cửa đâu.

Tảo Tảo quay đầu, nhanh chóng bước đi, đuổi kịp Tiêu Dương, Tiêu Dương dừng lại bên xe bán đậu hũ ven đường.

“Cho một chén đậu hũ.” Tiêu Dương cầm chén đậu hũ, quay đầu nói, “Tảo Tảo, sủi cảo chiên em ăn khô quá, cầm chén đậu hũ này về ăn đi.”

Tiêu Dương và Tảo Tảo đang định xoay người, thì phía sau có một giọng nói truyền đến, “Tiêu Dương.”

Tảo Tảo quay đầu nhìn, là Vi Tử, cô biết điều tránh sang một bên, Tiêu Dương nắm lấy tay cô, thái độ kiên quyết không để cô tránh đi, Tiêu Dương khẽ cười với Vi Tử, “Vi Tử, cùng bạn ra ngoài ăn à?”

Lúc này Tảo Tảo mới để ý bên cạnh Vi Tử có chàng trai đeo mắt kính dáng cao cao ở bên cạnh, bộ dạng lộ ra vẻ lịch sự. Chẳng lẽ Tiểu Dương bị Vi Tử đá, chẳng trách cứ đến tìm cô, khiến cô và Tiểu Dã đều nghĩ Tiêu Dương có ý với cô, thì ra là do tự mình đa tình, may mà lần này cô không ngốc nghếch rơi vào bẫy tình lần nữa.

Cô đồng cảm nhìn Tiêu Dương, hèn chi muốn nắm tay cô, Vi Tử dẫn theo niềm vui mới, đương nhiên Tiểu Dương cũng không thể yếu thế, cô ưỡn ngực, nhích lại gần người Tiểu Dương, thua người không thua trận, mình cũng không thể để Tiểu Dương thua về khí thế được.

Ánh mắt Vi Tử âm trầm, cũng cười nói, “Đúng vậy, Tiêu Dương, người bên cạnh anh chính là Tảo Tảo à.”

Tảo Tảo kinh ngạc, cô nổi tiếng khi nào thế, ngay cả Vi Tử cũng biết tên của cô, “Chị, sao chị biết thế?”

Ánh mắt Vi Tử phức tạp, tầm mắt đảo quanh một vòng rồi một vòng trên người cô, Tảo Tảo chợt phát hiện, Vi Tử này không giống như trước kia, đôi mắt cô ấy cũng không trong veo như nước nữa, giống như thủy tinh sáng lóng lánh lại bị che kín bởi một tầng sương, khẽ gợn sóng mang theo một nỗi ưu buồn không rõ.

Lúc này Vi Tử cười với Tiêu Dương, khinh thường nói một câu, “Chỉ như thế thôi à.”

Tảo Tảo biết là nói cô, đương nhiên trong lòng tức giận, chỉ là từ khi cô vào trường Sư phạm vẫn luôn phòng bị sẽ bị công kích, cô không tự tin lắm về bản thân, đừng nói là so sánh với hai vị mỹ nữ Vương Phinh và Thẩm Oánh Sướng, chỉ cần Vi Tử thanh thuần trước mặt, cô cũng thấy mặc cảm. Bây giờ bị Vi Tử nói, cô chỉ có thể thầm tức giận.

“Anh cảm thấy em ấy rất tốt.” Giọng của Tiêu Dương vang lên đúng lúc, Tảo Tảo ngạc nhiên ngẩng đầu, tuy mặt Tiêu Dương nhìn về phía Vi Tử, nhưng Tảo Tảo lại cảm thấy anh đang nhìn cô dịu dàng.

Tiểu Dương này, diễn giống như thật quá, Tảo Tảo nhìn thấy nỗi đau thương trong mắt Vi Tử càng ngày càng đậm, dường như cô ấy không phải không có ý với Tiểu Dương.

“Hai người từ từ ăn, anh và Tảo Tảo đi trước.” Tiêu Dương kéo Tảo Tảo rời khỏi xe bán đậu hũ.

Tảo Tảo khẽ rút tay, Tiêu Dương không có ý định buông tay, cô đành phải lên tiếng nhắc nhở, “Họ đã đi rồi.”

“Ừm.” Tiêu Dương vẫn nắm tay cô.

“Anh có thể buông em ra rồi, không cần đóng kịch nữa đâu.” Tảo Tảo thấy ám hiệu không có hiệu quả, dứt khoát nói thẳng ra, “Nhưng mà, Tiểu Dương, có phải anh và Vi Tử có hiểu lầm không, em thấy hình như chị ấy vẫn rất thích anh, lúc nãy khi anh nói em tốt chị ấy không vui, nhìn qua như sắp khóc đến nơi rồi.”

“Em có vui không?” Tiêu Dương xoay người, nhìn cô chăm chú.

“Em?” Tảo Tảo không phản ứng kịp, “Anh  giải vây giúp em, đương nhiên em vui.”

Tiêu Dương thở dài, không nói nữa, khi họ đến dưới ký túc xá, Hạ Thần và Hồng Nhan cũng đã trở về, Tảo Tảo nhìn xung quanh phía sau họ, cũng không thấy bóng dáng Tiểu Dã và Thẩm Oánh Sướng.

Trong lòng cô thất vọng, cúi đầu, mãi đến khi Hồng Nhan qua đây dùng khuỷu tay chọt cô, cô mới tỉnh lại, “Hả?”

“Lúc nãy Tiêu Dương nói gì với cậu, mà cậu mất hồn mất vía thế.” Hồng Nhan thì thầm nhìn về phía Tiêu Dương.

“Tiểu Dương đâu?” Tảo Tảo như tỉnh lại từ trong mộng, nhìn xung quanh.

“Anh ấy với Hạ Thần có việc trở về rồi, đi thôi.” Hồng Nhan cầm hộp thức ăn, từ từ đi về phía tòa nhà.

“Đừng quay về.” Tảo Tảo vội kêu một tiếng,  trông thấy Hồng Nhan kinh ngạc quay đầu nhìn cô, cô ngại ngùng nói, “Chúng ta đến bờ sông Lệ Oa ngồi một lát đi.”

“Ra bờ sông ăn à? Hai chúng ta cầm hộp thức ăn nhấm nháp ở bờ sông Lệ Oa?” Hồng Nhan bật cười, “Gặp người quen, có phải bẽ mặt lắm không? Tảo Tảo, sao cậu lại có thể nghĩ ra thế."

Tảo Tảo kéo Hồng Nhan ra bờ sông, lực của Hồng Nhan không lớn bằng cô, bị cô kéo đi đến nghiêng ngả, “Tớ mặc kệ, dù sao cũng không thể trở về phòng ngủ.”

Ngồi ở bờ sông Lệ Oa, Hồng Nhan nghe Tảo Tảo giải thích xong, cười ha hả, “Tảo Tảo, có phải cậu đang ghen không.”

Tảo Tảo dùng tay lấy sủi cảo chiên ném vào trong miệng, nói chuyện không rõ lời, “Ghen cái quỷ ấy, tất cả lời nói trước kia của anh ấy đều không đáng tin, tớ sẽ không tin anh ấy nữa.”

Hồng Nhan nghiêm mặt nói, “Nhưng Tảo Tảo, khoan hãy nói, tớ cảm thấy mối quan hệ giữa Tiểu Dã và Thẩm Oánh Sướng không đơn giản như vậy. Cậu có thể hỏi thử Tiêu Dương.”

“Vô dụng.” Tảo Tảo ăn đậu hũ, “Tiêu Dương và Tiểu Dã là anh em, anh ấy sẽ không nói.”

“Trước kia là như thế, bây giờ thì không hẳn rồi.” Hồng Nhan cười hì hì xáp lại, “Chẳng lẽ cậu còn chưa nhìn ra Tiểu Dương có ý với cậu à?”

"Không phải, cậu nhìn lầm rồi." Tảo Tảo ăn đậu hũ xong, bỏ hộp thức ăn vùi túi rác, vỗ tay, xoay người giải thích cặn kẽ, "Tiểu Dương và bạn gái của anh ấy có mâu thuẫn, lấy tớ ra làm lá chắn để cho bạn gái anh ấy xem thôi.”

“Không giống.” Hồng Nhan lắc đầu, cũng không tin lắm.

“Được rồi, cho dù anh ấy có ý với tớ, anh ấy cũng sẽ không nói xấu Tiểu Dã sau lưng.” Tảo Tảo vẫn rất tin tưởng tính cách của Tiêu Dương.

Sau hai tiếng, trên băng ghế ở bờ sông Lệ Oa, hai cô gái đang nhỏ giọng tranh cãi.

“Tớ phải về rồi.”

“Ngồi thêm lát nữa đi, một lát thôi.”

“Cậu đã nói mấy lần một lát rồi.”

“Lần này là thật, ngồi thêm nửa tiếng đi.”

“Nửa tiếng? Chị à, chị muốn em bị cóng chết sao, em chỉ mặc một cái áo sơ mi thôi.”

“Được rồi, bây giờ đã là tháng năm, sẽ không cóng chết đâu, ngồi thêm nửa tiếng với tớ đi mà.”

“Tớ mặc kệ, tớ nhất định phải về, tớ nói này Tảo Tảo, cậu tránh được một lát, không tránh được cả đời đâu, Tiểu Dã sẽ cứ bám lấy cậu, cậu sợ cái gì.”

“Ai nói tớ sợ anh ấy?”

"Không sợ thì trở về đi."

Tảo Tảo lén đi phía sau Hồng Nhau, thò đầu nhìn quanh bốn phía, mãi đến khi đi vào ký túc xá, cũng không thấy bóng dáng Tiểu Dã. Không nhìn thấy Tiểu Dã, tức giận trong lòng cô càng ngày càng lớn, ngẫm lại lúc nãy mình cất công vô ích ngồi ở bờ sông hóng gió hai tiếng, anh lại đang phong lưu thoải mái ở bên cạnh gái đẹp, Tảo Tảo càng nghĩ càng tức, thầm mắng mình mất mặt, Tảo Tảo nên thấy rõ bộ mặt của người này, còn tưởng rằng trong lòng anh mình không giống người thường cỡ nào.

Hơn 11 giờ, rốt cuộc điện thoại trong phòng ngủ vang lên, Hồng Nhan nhìn Tảo Tảo ngồi không nhúc nhích, đành phải nhận điện thoại, “Tiểu Dã, Tảo Tảo đang tắm trong bể giấm rồi, anh trở về đi, hôm nay cậu ấy sẽ không xuống đâu.”

Điện thoại cúp rồi lại vang, vang lên rồi lại cúp, rốt cuộc Hồng Nhan không thể nhịn được nữa bùng nổ, "Tảo Tảo, sắp tắt đèn rồi, cậu mau xuống giải thích rõ với Tiểu Dã cho tớ, nếu cậu không đi, tối nay, chúng ta ai cũng đừng mong ngủ được.”

Tảo Tảo phụng phịu đi xuống lầu, vừa ra khỏi ký túc xá, có một cánh tay vòng qua ôm lấy cô, có một mùi rượu xông vào mũi, hơn nửa người Tiểu Dã đều phủ lên người cô, “Tảo Tảo, em đừng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.