Cai Thuốc

Chương 22: Chương 22




Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Hall Grifftith gật đầu, lúc này liền dùng ống tiêm, đem Ngọc Phượng Tiêm đẩy vào trong một bình trong suốt chứa đầy chất lỏng, liều lượng một giọt hắn đã thử nghiệm qua, cho nên mới dám tiêm trực tiếp vào trong bình dịch dinh dưỡng. Sa Nặc Nhân nhìn động tác thuần thục của hắn, liến đoán được, nhiều năm như vậy, phỏng chừng cũng đều là hắn tự tay chiếu cố Xích Lam.

Hall Grifftith lần thứ hai giữ Sa Nặc Nhân ở lại hành cung, lần này Sa Nặc Nhân không có trực tiếp từ chối, mà là muốn hỏi ý tứ Xích Linh, kết quả, Xích Linh bất ngờ cự tuyệt. Anh tình nguyện đến mỗi ngày, cũng không ở lại hành cũng của Hall Grifftith. Hall Grifftith cũng không ép bọn họ, nếu bọn họ biết Xích Lam còn sống, chắc chắn cũng cấp thiết muốn cứu sống Xích Lam như hắn, cho nên hắn đến hộ vệ cũng không cần phái đi.

Hai người trở lại khách sạn, Thái Lặc đã tỉnh rồi, đang ngồi trước sân khấu đếm tiền, nhìn thấy hai người bọn họ tiến vào, hỏi bọn họ có sao không.

Sa Nặc Nhân nói: "Chúng ta không có việc gì, đổi cho chúng ta một gian phòng lớn hơn đi, căn phòng kia quá nhỏ."

Thật ra là giường quá nhỏ, vóc dáng Xích Linh lớn như vậy, cùng anh chen chung trên một cái giường, thực sự là quá chật. Thái Lặc là người quen, nơi này cách hành cung cũng tương đối gần, Sa Nặc Nhân cảm thấy được vẫn là ở chỗ này tốt hơn.

Ánh mắt Thái Lặc kỳ quái quét tới lui giữa hai người bọn cậu, cuối cùng còn nở nụ cười, người này rốt cuộc vẫn là tìm tới đây nha, nhìn dáng dấp, hẳn là cũng dịch dung đi?

Thái Lặc đối với chuyện kiếm tiền không hàm hồ chút nào, trực tiếp đưa bọn họ vào một sáo phòng ở lầu ba, hoàn cảnh, không gian cùng trang trí đều không cần bàn, đương nhiên giá tiền tự nhiên cũng không nhắc tới, chỉ là Xích Linh cùng Sa Nặc Nhân đều là người không thiếu tiền, đương nhiên kham được. Thái Lặc cũng kiềm tiền đến vui vẻ, không phải người thường, hầu hạ bọn họ đến tốt đẹp.

Trong sáo phòng của hai người có một cái giường đôi lớn, rốt cục có thể cảm thấy thoải mái khi ngủ, kỳ thực cậu tối hôm qua căn bản là không ngủ...

Xích Linh ngồi trên ghế salon, mở tivi, xem tập san mới nhất của Lai Sách đế quốc, nhìn thấy nhiều nhất cũng là tin tức về Lai Sách đế quốc, chiêu sinh trên toàn bộ tinh hệ, chỉ cần dưới 30 tuổi, tư chất đủ cao, là có thể tới đây báo danh học tập, hơn nữa thông qua bài kiểm tra, liền trở thành học sinh chính thức ở Lai Sách đế quốc.

Sa Nặc Nhân cũng nhìn qua một lát, "Ngày đầu tiên em tới, lúc ăn cơm cũng nghe thấy dân ở đây nói đến chuyện này."

Xích Linh trầm tư, Tiên Anh Toàn Tí vì không để kỹ thuật của mình bị truyền đi, vẫn luôn đóng cửa không thông thương với bên ngoài, bây giờ tại sao lại đột nhiên tuyên bố muốn mở cửa, bọn họ có mục đích gì?

Sa Nặc Nhân nói: "Một khi tin này được phổ biến, không biết có người tới nơi này đi học hay không."

"Nhất định sẽ rất nhiều." Xích Linh nói: "Tiên Anh Toàn Tí là toàn tí mạnh nhất toàn bộ Bạch Ngân tinh hệ, mà Lai Sách đế quốc lại là đại quốc mạnh nhất Tiên Anh Toàn Tí, có thể được trường của Lai Sách đế quốc tuyển chọn, vậy liền mang ý nghĩa sẽ học tại trường tốt nhất trên cả tinh hệ, tự nhiên sẽ có vô số người tranh nhau bể đầu để nhập học."

Sa Nặc Nhân gật đầu tán thành, "Không thể không nói, Lai Sách đế quốc quả thực rất tân tiến, em nghe Thái Lặc nói, người nơi này tuổi thọ trung bình đều khoảng 200 – 300 tuổi, đến khi bọn họ cảm thấy chính mình già rồi, sẽ đi làm phẫu thuật cải tạo gen, làm mình trẻ lại, không ít người đã 100 – 200 tuổi, nhưng nhìn qua cũng chỉ mới 30, hơn nữa đẳng cấp của Resse cùng Arthur ở nơi này cũng có phân chia cấp bậc..."

Đẳng cấp của Resse chỗ này, Xích Linh từng nghe nói qua, ngày hôm qua lúc đi theo Sa Nặc Nhân, cũng thuận tiện nghe được mấy lời hộ vệ nói với cậu.

Resse nơi này phân thành ba cấp lớn, mỗi cấp lại có 12 bậc, nói không chừng văn minh cao đẳng kia ––––– liên minh Hồng Hà, cũng phân chia như vậy, không phải Thư Nhai nói, nơi đó Resse cấp 9 rất nhiều sao? Ngoại trừ bên ngoài thông hôn với Arthur, có thể còn có tác dụng của dược tề.

"Không cần biết Lai Sách đế quốc có mục đích gì, đây đều là cơ hội tiếp xúc với quốc gia phát triển tốt." Xích Linh nói.

"Anh cũng muốn tới nơi này học?" Sa Nặc Nhân kinh ngạc nói, "Nhưng anh đã tốt nghiệp rồi?"

Xích Linh nhìn bảo bối của anh, "Đừng quên, sinh viên tốt nghiệp ở những quốc gia khác, ở Lai Sách đế quốc căn bản không đủ nhìn, không thấy trên đó có nói người từ 30 tuổi trở cuống, cũng có thể tham gia khảo thí Lai Sách đế quốc tổ chức sao? Chỉ cần thông qua, là có thể nhập học."

Cũng đúng, Xích Linh còn chưa đủ 24 tuổi, hoàn toàn có thể tiếp tục đi học.

Sa Nặc Nhân rối rắm, nói: "Nhưng... Em mới 17 tuổi, thật muốn cùng tuổi với anh."

Xích Linh không nhịn được cười rộ lên, "Này có cái gì, ở đây nhìn chính là thực lực, không phải tuổi tác."

"Có thật không?" Đôi mắt Sa Nặc Nhân sáng long lanh, "Em muốn học cùng cấp với anh!"

"Được." Xích Linh đem người kéo tới, ôm vào trong lòng thở dài nói: "Thời gian khảo thí chỉ còn có ba tháng, nếu như đại ca cũng có thể tham gia thì tốt rồi..."

Tuy rằng đại ca chỉ mới 26 tuổi, tuổi tác phù hợp, thế nhưng, thời điểm y bị thương năm đó còn chưa đầy 16 tuổi, sức chiến đấu chỉ có hậu kỳ cấp 3, y bị bệnh nhiều năm như vậy, sức chiến đấu vẫn luôn trì trệ không tiến, sẽ không có cơ hội tham gia cuộc thi như vậy.

"A a a!!!" Sa Nặc Nhân đột nhiên kêu to nhảy dựng lên, dọa Xích Linh nhảy một cái, "Làm sao vậy?"

Sa Nặc Nhân mừng rỡ như điên, trực tiếp nhảy tại chỗ hai lần, "Xích Linh! Em nghĩ ra biện pháp trị liệu cho đại ca rồi!"

Xích Linh phắt một cái nhảy lên, vội vàng nói: "Mau nói!"

Sa Nặc Nhân hưng phấn đáp: "Anh còn nhớ em đã nhắc đến "17844" hay không?"

Xích Linh suy nghĩ một chút, "Chính là cơ thể sống thần kỳ con thỏ kia đã nói với em?"

"Đúng vậy đúng vậy! "17844" trong gen chỉ có "cân bằng", thân thể đại ca đã hoàn toàn khô héo, đem "17844" bỏ vào thân thể y, để "17844" chữa trị thân thể mới cho đại ca một lần nữa, thế nào?" Hai mắt Sa Nặc Nhân sáng rỡ, cậu cư nhiên đem chuyện quan trọng như vậy quên mất, quả thực không thể tha thứ!

Xích Linh cau mày, chuyện khó có thể tin như vậy, kỳ thực anh cảm thấy rất vô căn cứ.

"Thử xem đi, đại ca như vậy, thật không có biện pháp tốt hơn!" Sa Nặc Nhân biết điều Xích Linh lo lắng, dù sao chuyện như vậy nếu như không thể tận mắt nhìn thấy, thì sẽ không có ai tin tưởng, thế nhưng Sa Nặc Nhân tuyệt đối tin tưởng ghi chép bên trong ( Căn nguyên Đồ Lục), từ đó đến nay, vẫn chưa từng xuất hiện sai lầm.

Sa Nặc Nhân không thể chờ đợi được nữa, từ không gian của Pidgey chuyển ra một bình cá cảnh, chỉ là trong bình không có nước biển cùng hòn non bộ mấy loại kia, bình cá bịnh lau tới sạch sành sanh, bên trong là một vũng chất lỏng màu xanh lam, còn nhiều tới nửa cái bình.

Xích Linh kỳ quái hỏi: "Đây chính là 17844 em nói? Không phải nó màu đỏ sao?"

Sa Nặc Nhân hắc hắc cười nói: "Đó là bị máu của phụ thân nhuộm qua, hơn nữa vẫn luôn lấy đấu khí của phụ thân làm thức ăn, sau thói quen ăn uống được sửa lại. Thời điểm em nuôi chúng nó, cố ý bồi dưỡng khôi phục thói quen ăn uống cho chúng nó, ăn vi sinh vật, này không, đã bị em đổi lại, chúng nó liền biến thành màu xanh lam, có phải rất đẹp không?"

Hiện tại Xích Linh nào có tâm tình quản chúng nó có đẹp hay không, điều anh chú ý là, rốt cuộc có thể trị hết bệnh cho đại ca được hay không!

Thân thể đại ca đã bị phá hủy, những dụng cụ trong phòng kia đã hoàn toàn thay thế công năng của thân thể, nếu như không có cách nào khôi phục lại huyết nhục cho đại ca, chỉ sợ trị liệu sau đó cũng không có cách nào tiến hành được, hoặc là coi như trị được cao duy phóng xạ, đại ca cả đời này cũng chỉ có thể nằm trên giường, đến năng lực nhai nuốt cùng nói chuyện cũng không có."

Lúc này đã không còn biện pháp nào tốt hơn, hơn nữa Sa Nặc Nhân cũng đã nói như vậy, e rằng rất khó có thể tìm được dược sư nào khác đến chữa trị cho đại ca.

"Vậy ngày mai đi qua nhìn thử một chút."

Sa Nặc Nhân cân nhắc nên để 17844 ở đâu, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là giao cho Phượng Hoàng tương đối an toàn, vật quan trọng như vậy, không được khinh thường.

Sau đó hai người rửa mặt đơn giản, liền lên giường nghỉ ngơi.

Ngày tiếp, ăn điểm tâm xong, Xích Linh không có vội vã tới hành cung, mà là dẫn theo Sa Nặc Nhân, đi ra ngoài thuê xe huyền phù, dù sao thì dùng Phượng Hoàng để đi lại cũng quá lãng phí. Nghĩ đến Sa Nặc Nhân ở trong Phượng Hoàng ngủ một giấc liền tới nơi này, bản thân lại phải phi hành cực nhanh trong vũ trụ một tháng, Xích Linh đến tâm cúng bái Phượng Hoàng cũng có, nguồn năng lượng đương nhiên phải dùng tiết kiệm.

Sa Nặc Nhân nói: "Kỳ thực không liên quan, năng nguyên thạch lần trước anh đưa cho còn rất nhiều."

Nghĩ tới đây Xích Linh liền hối hận, anh làm ra nhiều năng nguyên thạch như vậy, cư nhiên lại là để Sa Nặc Nhân rời khỏi anh, ngẫm lại muốn nổi giận.

"Còn dám làm chuyện như chạy trốn một lần nữa, xem tôi sau này còn đưa năng nguyên thạch cho em nữa không." Xích Linh uy hiếp nói.

Sa Nặc Nhân lập tức ngoan, xin khoan dung nói sau này cũng không dám nữa.

Thời điểm hai người tới, cũng đã gần trưa rồi. Hall griffith đang ở trong phòng bệnh bồi Xích Lam, nghe nói bọn họ đến, mới ra ngoài.

Sa Nặc Nhân cũng không có vòng vo, nói thẳng vào điểm chính: "Ta nghĩ đến một phương pháp trị liệu, có thể thử một lần."

"Phương pháp gì?" Quá nhiều người đã nói mấy lời như vậy với hắn, giờ khắc này Hall griffith cũng chỉ ôm thái độ muốn thử một chút, đáy lòng cũng không ôm hi vọng gì lớn.

Sa Nặc Nhân phất phất tay, "Không có cách nào giải thích, trực tiếp thử đi."

Hall griffith rất cẩn thận, hễ là thuốc hoặc phương pháp trị liệu muốn dùng trên người Xích Lam, trước đó hắn sẽ cân nhắc qua, cảm thấy được sẽ không có thương tổn thêm đối với Xích Lam, thì mới chịu đáp ứng, Sa Nặc Nhân không cho giải thích như vậy, lại muốn trực tiếp thử, hắn làm sao có khả năng đồng ý.

Sa Nặc Nhân thấy hắn bất động, nở nụ cười, "Ngươi không tin ta?"

Hall griffith nói: "Tại ngươi không giải thích phương án trị liệu rõ ràng trước, ta sẽ không để cho ngươi động tới Lam, thân thể của y đã không chịu đựng được bất cứ thương tổn gì khác."

"Sai, thân thể đại ca đã thương tổn đến mức không thể thương tổn thêm được nữa, người nằm lâu như vậy, cói như giải trừ được cao duy phóng xạ, khôi phục hoạt động cho y cũng bất lợi không phải sao? Trước không nói bắp thịt của đại ca đã héo rút nghiêm trọng tới mức nào, chỉ đơn giản nhìn hình thể của y, bây giờ vẫn còn duy trì hình thể thiếu niên, không có bấy kỳ thay đổi nào, ngươi còn không rõ nguyên nhân sao?" Nói đến đây, Sa Nặc Nhân chính mình cũng cảm thấy lòng chua xót, Xích Lam so với Xích Linh chịu ảnh hưởng của phóng xạ nghiêm trọng hơn nhiều, thân thể của y, bắt đầu từ lúc phải nhận phóng xạ đến giờ, liền đình chỉ sinh trưởng, hiện tại dáng dấp vẫn còn dừng lại tại 10 năm trước, nhưng với tuổi tác của y, thực ra đã 26 tuổi.

Sa Nặc Nhân nắm chặt tay Xích Linh, an ủi anh, đem ngón tay gồng đến căng cứng của anh chậm rãi mở ra, nắm trong tay mình, an ủi nỗi thống khổ ấy.

Động tác nhỏ này Hall griffith đương nhiên thấy được, nhưng hắn vẫn nói: "Nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, coi như lãng phí miệng lưỡi nói với ta mấy thứ đó, không bằng giải thích phương án trị liệu của ngươi đi."

Sa Nặc Nhân tức đến cau mày, nam nhân này sao lại cố chấp như vậy chứ, nếu như có thể giải thích cậu đã sớm giải thích, chỉ sợ bây giờ cậu nói ra, Hall griffith cũng sẽ không tin, nói không chừng còn cho rằng cậu là đang ảo tưởng.

Sa Nặc Nhân trừng mắt, cả giận nói: "Ta nắm chắc 60%! Như vậy đã được chưa?"

Hall griffith nhìn cầu chằm chằm trong chốc lát, nếu Sa Nặc Nhân đã cam kết xác suất cao như vậy, hắn dù thế nào cũng phải thử một chút.

Mang theo Sa Nặc Nhân đi vào, không nghĩ tới Xích Linh cũng đi theo, Hall griffith dừng bước, quay đầu nhìn anh, Sa Nặc Nhân nói: "Đại ca sẽ không tỉnh đi? Xích Linh đứng ở góc độ đại ca không nhìn thấy là được."

Hall griffith cũng không tiếp tục cố chấp, dẫn hai người bọn họ đi vào phòng bệnh.

Sau khi đi vào, Sa Nặc Nhân lo lắng nhìn anh, sợ anh không khống chế được tâm tình.

Xích Linh biểu tình nghiêm nghị, lắc đầu với Sa Nặc Nhân một cái, ra hiệu bản thân không có việc gì, không cần lo lắng.

Xích Lam quả thực không có tỉnh, ngày hôm qua muốn nhìn người yêu của đệ đệ một chút, cố gắng giữ tỉnh táo trong thời gian dài, thế nhưng Sa Nặc Nhân lại không đến, sau liền ngủ, đến giờ cũng chưa có tỉnh lại.

Xích Linh đứng xa xa nhìn đại ca trên giường, cố nén tâm tình, lẳng lặng nhìn, cầu khẩn phương pháp của Sa Nặc Nhân có thể có tác dụng.

Sa Nặc Nhân đi tới bên giường, nhìn người trên đó, tư duy hơi động, một vật thể hình chữ nhật chỉ có thể chứa được một người xuất hiện trên mặt đất, hình dáng của vật thể kia rất giống khoang cấp cứu, đây là Sa Nặc Nhân tự mình nghĩ ra được, trong khoang chính là 17844, đây là khoang 17844 cậu tự chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.