Cải Tà Khó Quy Chính

Chương 18: Mua dây buộc mình




Tề Nhạc nhìn Như Nguyệt, lại nhìn những người khác chung quanh, hắn phát hiện, tất cả Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ vậy mà không thiếu một người, tất cả đều đã đến, mà ngay cả Quản Bình vốn ở vào trạng thái hôn mê cũng xuất hiện trong mọi người, hỏa diễm mang theo kim quang lúc trước chính là kiệt tác của hắn. Quản Bình nhìn qua khí sắc rất không tồi, thân thể tản ra năng lượng bành trướng, không cần hỏi, dưới tác dụng của nội đan Khế Dũ, thực lực của hắn lại có được tăng trưởng nhất định.

- Lão đại, anh dấu chúng em thật kỹ a! Ngay cả em cũng không biết hôm nay là sinh nhật anh.

Điền Thử có chút bất mãn chạy tới.

Tề Nhạc nhìn Điền Thử, cười khổ nói không ra lời, thử hỏi, sinh nhật hàng năm đều là lúc nội tâm của hắn thống khổ nhất, hắn sao lại nói sinh nhật của mình cho người khác biết chứ. Nếu như không phải hôm nay lúc hợp thể với Như Nguyệt cảm thấy hạnh phúc thắm thiết thì hắn cũng đã không nói rồi.

Minh Minh đi đến trước, kiễng mũi chân, hôn thoáng trên mặt Tề Nhạc một phát:

- Sinh nhật vui vẻ.

Động tác của nàng lập tức khiến đám người lấy Từ Đông cầm đầu, Yến Tiểu Ất, Hồ Quang, Dịch An làm phụ huýt sáo một trận.

Khuôn mặt Minh Minh ửng đỏ, dưới ánh nến chiếu rọi khuôn mặt không gì sánh được, Tề Nhạc nhìn mà không khỏi ngẩn cả người.

Văn Đình nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo Tề Nhạc, thấp giọng nói:

- Anh đó ah! Sinh nhật vui vẻ.

Tuy rằng nàng không hôn Tề Nhạc như Minh Minh, nhưng trên mặt đẹp lại lộ ra vẻ mỉm cười chúc phúc.

Như Nguyệt nhắc nhở Tề Nhạc nói:

- Đến đây đi, nên cầu nguyện rồi, sau đó cắt bánh ngọt cho mọi người ăn.

Tề Nhạc nhẹ gật đầu, hắn không đi về phía trước một bước, lộ ra có chút do dự, vào lúc này hắn thậm chí có chút ít hoài nghi tất cả trước mắt có phải là sự thật không, hắn thực sợ những cái này chỉ là giấc mộng của mình, dù cho thật là mộng, hắn cũng tuyệt không muốn tỉnh lại.

Giờ này khắc này, Tề Nhạc đột nhiên cảm giác được mình đã có nhà rồi, biệt thự Long Vực chính là nhà của mình, trong đại gia đình này, có người yêu của mình, cũng có bằng hữu của mình. Thân tình và tình bạn, đồng dạng bao quanh mình, nhân sinh đến tận đây, nước mắt rốt cục đã không nhịn được chảy xuống, hai mắt nhắm lại, trong lòng Tề Nhạc yên lặng cầu nguyện nguyện vọng lớn nhất từ khi sinh ra đến này.

- Để cho tất cả bằng hữu, tất cả người yêu của mình đều có thể khỏe mạnh bình an vui vẻ trôi qua mỗi một ngày a. Và để cho sinh nhật hàng năm của mình đều có nhiều bạn bè tốt, lão bà tốt ở bên người như vậy.

Khi Tề Nhạc mở to mắt ra, mọi người đã đều xúm lại, Minh Minh cười hỏi:

- Tâm nguyện của anh là gì thế?

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Cái này không thể nói, anh chỉ có thể nói cho em biết, tâm nguyện này của anh thật sự rất tham lam nha.

- Thổi nến đi.

Văn Đình nhắc nhở Tề Nhạc, không biết lúc nào trên mặt nàng cũng đã đầy nước mắt.

Có một điểm nàng và Tề Nhạc giống nhau, đó là với tư cách cô nhi, nàng cũng chưa từng có qua sinh nhật của mình. Cảm thụ được lời chúc phúc của mọi người với Tề Nhạc, trong lòng của nàng cũng tràn đầy ôn hòa. Những tình bạn thiện ý kia tựa như năng lượng ôn hòa nhất thế gian tràn ngập khắp mỗi ngõ ngách trong Long Vực biệt viện.

- Nào, mọi người cùng nhau thổi.

Một hồi gió thổi qua, trong đại sảnh lu mờ, Tề Nhạc rất nhanh hôn lên mặt Như Nguyệt, Minh Minh và Văn Đình mỗi người một cái.

Đèn sáng, bật đèn chính là Chu thúc, hắn mỉm cười nhẹ gật đầu với Tề Nhạc, Tề Nhạc vẫn đang mỉm cười thân thiện.

Trong khi đang tràn ngập ấm áp, đột nhiên, một tiếng đập cửa kịch liệt vang lên, mọi người không khỏi nhíu mày.

Như Nguyệt sắc mặt lạnh lẽo, liếc mắt với Chu thúc một cái, Chu thúc vừa muốn đi mở cửa, lại nghe ngoài cửa đã hô lên:

- Sư phụ, sư phụ, mở cửa nhanh, con tới trễ.

Nghe xong thanh âm này, trên mặt mọi người không khỏi lộ ra dáng cười, thanh âm gọi to kia ngoại trừ Cơ Đức ra, còn ai vào đây chứ?

Cửa mở, Cơ Đức từ bên ngoài chạy nhanh đến, không kịp thở chạy đến trước mặt Tề Nhạc:

- Sư phụ, sinh nhật vui vẻ. Cũng may, cũng may mọi người còn chưa cắt bánh ngọt, xem ra còn không quá muộn.

Tề Nhạc cười nói:

- Đại cữu ca, đa tạ anh rồi.

Mà Như Nguyệt ở một bên không khỏi buột miệng cười, nói:

- Các anh xưng hô gì thế! Anh ta gọi anh sư phụ, anh lại gọi anh ta là đại cữu ca.

Cơ Đức cười hắc hắc nói:

- Cái này gọi là tất cả luận tất cả, dù sao chúng ta đều không gọi sai. Minh Minh, có phải không?

Minh Minh gắt giọng:

- Ca, anh xấu lắm. Tề Nhạc, anh em hắn khi dễ em.

Tề Nhạc nhún vai, bất đắc dĩ nói:

- Vậy làm sao bây giờ, anh ta là đại cữu ca của anh, anh cũng không thể đánh cho anh ta một trận được.

Như Nguyệt mỉm cười nói:

- Được rồi, trước cắt bánh ngọt đi. Tề Nhạc, này...

Nàng đưa một chiếc dao cắt bánh thon dài cho Tề Nhạc.

Tiếp nhận dao, Tề Nhạc nhìn mọi người chung quanh một vùng. Hắn rõ vẻ mỉm cười chúc phúc trên mặt mọi người, thở sâu, bình phục lấy nội tâm kích động của mình:

- Cảm ơn, cám ơn mọi người. Tôi thật không nghĩ tới, đời mình còn có thể có một sinh nhật thế này, cái khác không nói nhiều, tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết, Tề Nhạc sinh thời, có thể có được những người bạn thế này là may mắn lớn nhất của tôi. Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta nhất định có thể trở thành thế hệ cường đại nhất, nào, mọi người ăn bánh ngọt.

Rất nhanh, bánh ngọt được chia đến tay mọi người, Tề Nhạc ăn rất chậm, bởi vì hắn muốn tinh tế thưởng thức hương vị cái bánh ngọt này, ánh mắt của hắn phần lớn rơi vào trên người Như Nguyệt, thời gian hai tiếng ngắn ngủi, Như Nguyệt đã gọi tất cả mọi người về, còn chuẩn bị xong bánh ngọt cho mình, phần tình ý này, Tề Nhạc tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng tràn đầy cảm kích.

Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:

- Tốt rồi, bánh ngọt đã đã ăn xong, chúng ta ăn cơm đi.

- Chờ một chút.

Tề Nhạc do dự một chút, nói:

- Có chuyện tôi muốn nói cho mọi người. Vốn tôi không muốn nói, sợ mọi người lo lắng, nhưng giờ tôi thấy vẫn nên nói thì tốt hơn. Tôi và Văn Đình phải rời đi một thời gian ngắn, có thể phải chừng nửa năm.

Vốn mọi người đang định đi ăn cơm nghe Tề Nhạc vừa nói như vậy lập tức đều dừng bước, bọn họ cũng đều biết trên người Tề Nhạc xảy ra chuyện gì, lúc này không khỏi đều toát ra ánh mắt kinh ngạc.

Phản ứng kịch liệt nhất chính là Minh Minh:

- Tề Nhạc, anh nói không sai chứ. Anh phải rởi khỏi đây? Rời khỏi chúng ta sao?

Tề Nhạc chặn lại nói:

- Không, đương nhiên không phải rời khỏi mọi người. Nhưng hiện giờ anh có một cơ hội, rất có thể sẽ khôi phục thực lực trong thời gian ngắn. Cái này có lẽ cũng là cơ hội duy nhất rồi, nếu như ta không thể nắm chặt, nhất định sẽ hối hận suốt đời.

Trát Cách Lỗ chấn động toàn thân:

- Anh nói cái gì? Anh có thể khôi phục thực lực của mình?

Không có người nào rõ ràng tình huống thân thể Tề Nhạc hơn hắn, sau khi Tề Nhạc thi triển qua Chung Cực Kỳ Lân Tí, hắn không chỉ một lần cẩn thận kiểm tra thân thể Tề Nhạc, thân thể giống như lỗ đen kia đủ để thấy được năng lượng và tiềm lực của Tề Nhạc tiêu hao lớn cỡ nào, cơ hồ là con số năng lượng tính bằng thiên văn ah!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.