Cái Pháo Hôi Này Ta Tráo!

Chương 24: Lục Tuân, có phải cậu thích tôi không ?




Tôi gọi Raphtalia, Firo, và Rishia để chỉ đạo cho cuộc thử nghiệm.

Theo kế hoạch định trước thì lúc này tôi luyện tập ma thuật, mà giờ ai cũng rảnh nên chả sao.

“Có chuyện gì sao ạ? Naofumi-sama?”

“À. Anh có việc muốn nhờ em đây. Raphtalia.”

Tôi mở bảng thông tin Nô lệ của Raphtalia và tắt chức năng giới hạn chống tấn công tôi. Nếu tôi mà không tắt nó trước thì con Dấu Nô lệ sẽ gây đau đớn cho Raphtalia.

“Anh muốn kiểm tra xem phòng thủ chiêc khiên thế nào sau khi được nâng cấp. Khi anh ra hiệu thì hãy tấn công vào anh.”

“Vâng...”

“Đầu tiên thử đánh bằng tay không thử xem. Không cần giữ sức.”

“E, Em hiểu rồi.”

Sau khi lưỡng lự, Raphtalia sử dụng khá nhiều sức và đấm vào ngực tôi.

Tiếng nghe có vẻ mạnh đấy.

Tuy vậy tôi chẳng thấy đau bằng con muỗi đốt nữa. (Muỗi đốt Inox =)))

Đây là sức tấn công của Raphtalia khi đánh bằng tay không sao?

Không biết khi bị đâm bằng kiếm thì thế nào?

Nghe có vẻ ngu ngốc nhưng tôi muốn xem thử chịu được bao nhiêu đòn mặc dù đau đớn chẳng dễ chịu gì.

“Giờ thử dùng kiếm đi.”

“Ư. Vậy có được không?”

Rishia rụt rè hỏi.

Tôi hiểu con bé cảm thấy thế nào. Theo góc nhìn của người bình thường thì chắc tôi là một tên bất thường, thần kinh rung rinh rồi.

“Anh muốn xem thử liệu khả năng chịu đựng bản thân thế nào?”

Tôi cũng muốn nghĩ rằng bản thân có thể chịu được những đòn đánh của Raphtalia thì chắc giờ cũng không sao. Ngoài độ trâu này thì tôi làm gì còn gì khác nữa chứ.

“V-Vậy em làm đây.”

Raphtalia đâm tôi không phải bằng cây kiếm thường sử dụng mà bằng 1 thanh kiếm gỗ. Tôi hiểu đó cũng vì tôi thôi.

Với 1 tiếng động lớn, cú đâm của Raphtalia vào vai tôi nhưng dừng lại ở đó.

“C-Cứng quá...”

Raphtalia nói giọng như muốn khóc trong khi thả cây kiếm gỗ xuông đất và vung vẩy bàn tay.

Oh, tôi chẳng cảm thấy tí gì. Thật kinh ngạc. Cứ như cơ thể được đúc bằng sắt vậy.

Mặc dù chạm vào da vẫn thấy mềm như trước. Nhìn kỹ thì tôi chả thêm được tí cơ bắp nào so với lúc mới đến thế giới này cả. Tôi nghĩ rằng cơ thể đã trở nên cân bằng và phù hợp nhất để cho chiến đấu.

Trong 4 tháng vừa qua, Chúng tôi chiến đấu liên tục, chẳng có mấy lúc xả hơi. Trước đây tôi không ngờ rằng việc đi lại và lái xe ngựa lại tốn nhiều sức vậy đâu. Khác hẳn lúc tôi còn là Otaku.

“Để Firo thử nữa~.”

“Ah, được rồi.”

“Ya~y!”

Tôi tắt chức năng của Dấu ấn Quái Thú của Firo. Với sức mạnh của con bé, nếu tôi đỡ được đòn của Firo thì tôi có thể nói tôi có khả năng phòng thủ lớn đấy. Tôi tự tin như vậy.

“Okay. Em đến đây!”

Trở lại với dạng quái thú, Firo đứng trước tôi và giơ chân ra sau để chuẩn bị “sút” tôi. (Trái banh Naofumi)

Kẹt*...*kẹt*...*pực*

“N-này...”

Tiếng cơ bắp căng lên ở chân Firo có thể nghe được rõ ràng.

Theo những kinh nghiệm đã trải qua giúp tôi hiểu rằng “Toi rồi”.

Pực**pực pực *pực*

“Khoa-, dừ—–”

“Hây a!”

Tôi giơ khiên lên. Sau tiếng hét lớn, với lực mạnh dữ dội, cơ thể tôi bị nhấc bổng. Tôi bay lên với chấn động lan ra cả cơ thể.

“Em định giết anh đấy à?”

Nếu không chuẩn bị kỹ thì chắc thăng thật rồi.

Gì vậy?

Ngay lúc định ca cẩm, tôi nhìn thấy Firo cười khúc khích.

Khuôn mặt tôi cau có.

“Wah... Chủ nhân cứng thật~”

“Cú đá vừa rồi là thế quái nào vậy!?”

“À, eh... Trong lúc chiến đấu em toàn lưu lại mấy phần sức khi đá, nên chưa bao giờ được dùng hết sức cả.”

Cú đá toàn lực của Firo à,...

Con bé chẳng nương tay với tôi chút nào cả.

“Sức em dùng đủ để cho tên cầm thương đó thành hai phần đấy.”

Tội nghiệp Motoyasu.

Nếu cậu ta bị đá như vầy thì mạng cậu ta đến hồi kết rồi.

Tôi rất muốn thấy cảnh đó đấy.

“Nếu là Chủ nhân trước đây thì có lẽ bị bay về chân trời rồi chăng?”

“Em nên nghĩ trước khi làm chứ!”

Thật sự muốn giết người mà.

Cú đá bay tận chân trời...

Ý tôi là cái củ lạc gì vậy?

Đây đâu có phải là anime... Nếu nghĩ về điều đó thì đây đúng là thế giới khác thật.

Kết quả này cũng đã chứng tỏ được sức phòng thủ của tôi rất cao.

Tôi có thể đỡ được toàn lực của Firo, thứ tương đương với các Hiệp sĩ khác, theo lời Glass. Cũng thật đáng mừng.

Không biết tiến xa được đến đâu nhưng tôi cũng thấy trước nó có ảnh hưởng thế nào.

“Hm... Vậy là được rồi.”

“Người quyết định điều đó không phải là em, mà là anh.”

“Nhưng em nghĩ vậy là được rồi mà.”

Bản năng của con nhóc này à?

Trải nghiệm điều này lần hai thì thật đáng sợ, nên tôi sẽ thiết lập lại giới hạn của Dấu ấn.

“Chậc... Anh vẫn ổn nên bỏ qua... Nếu anh mà bị thương thì em sẽ thành món chính của bữa tối nay.”

“Không~”

Giờ thì tôi nhìn qua Rishia.

“Ehh?”

“Em không cần làm gì cũng được”

“V-vâng.”

Tôi chẳng chịu thiệt hại gì từ Raphtalia và Firo.

Cũng vậy với Rishia bất kể con bé cố như thế nào. Con bé bị thương khi cố làm điều không thể thì phiền lắm.

“Vào lúc đợt sóng đang đến gần như vậy thì hôm nay chúng ta nên tiếp tục học tập ma thuật. Vậy thôi.”

Tốt hơn là tiếp tục chuyến thám hiểm nếu chúng tôi thực lòng muốn lên Lv.

Hình như Raphtalia có đấu tập với các kỵ sĩ.

“Okay.”

“Em hiểu rồi”

“Vậy Firo đi học chung với Mel-chan đây~”

“Ah, đi đi.”

Là công chúa của 1 quốc gia, Melty phải dành đa số thời gian của mình để học trong lâu đài. Giờ Bitch đã mất đi quyền thừa kế, để trở thành nữ hoàng tương lai thì đó là điều cần thiết. Được gọi là học tập các lễ nghi Hoàng Gia hay gì đấy. Tương tự như thế giới của tôi.

Nói về Melty thì con bé luôn được dạy y dược và ma thuật trong lâu đài. Lúc rảnh thì cô bé luôn đến chỗ tôi.

Kể cả khi học, cô bé nói rằng rất thích khi cùng với Firo.

Firo không hề thông minh, chắc Melty cũng ngốc vậy.

Phải.

Tôi tự quả quyết về điều đó và sau đó là... Đến lúc nâng cấp Khiên Cuồng Nộ rồi.

Khiên Cuồng Nộ (Đã thức tỉnh) +7 50/50 SR

Năng lực đã khóa...

Thuộc tính: Kỹ năng [Change Shield (Atk) ] [Iron Maiden] [Blutopfer]

Hiệu Ứng đặc biệt:

Dark Curse Burning S (Lửa Nguyền), Tăng Streng, Indignation of the Enraged Dragon, Roar, Family’ s Rampage, Magic Sharing Garment of Rage (Trung)

Điểm thành thạo: 0

Nó hiện ra làm tôi không thể tạo ra vật dụng, vật ma thuật hay tăng cường thuộc tính lên những khiên chưa mở khóa.

Tuy nhiên, kỹ năng tăng cực kỳ dữ dội. Vấn đề là mỗi khi tôi chuyển sang khiên này, nó lại cố điều khiển tâm trí tôi, điều này thật đáng sợ.

Việc chuẩn bị cho Đợt sóng quái vật đã gần xong.

==Ngày hôm sau==

Còn 3 ngày nữa đến Đợt sóng.

Sau bữa trưa, tôi đề nghị cuộc gặp mặt với Nữ hoàng.

Viêc chuẩn bị đã xong, tôi chỉ phải đợi Đợt sóng tới nữa thôi.

Chỉ với chúng tôi thì thật khó có thể chiến đấu với Glass.

Đó là tại sao tôi nghĩ đến việc hỏi các hiệp sĩ khác đang làm gì.

“Chuyện gì với các Hiệp sĩ khác vậy?

Mà, tôi không tham gia vào Đợt sóng của các quốc gia khác có ổn không?”

“Các Hiệp sĩ khác ngoài Iwatani-sama vẫn đang ngăn chặn Đợt sóng quái vật của các quốc gia khác vài ngày trước.

Iwatani-sama là vị Hiệp sĩ duy nhất của quốc gia chúng tôi... Nên sẽ không có vấn đề gì lớn cả.”

“Vấn đề lớn mà Ngài đang nói là đáng lo là—”

!?

Bất ngờ tôi nghe được tiếng cửa kính rơi vỡ.

Khi tôi quay đầu lại, một cơn chấn động lớn xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.

Nghe như tiếng lúc Đợt sóng đang đến, nhưng... Nó có vẻ khác ở điểm gì đấy.

“Vừa rồi... Có chuyên gì vậy?”

“Huh?”

Tôi quan sát xung quanh.

Tôi đã nghĩ là mình bị dịch chuyển đến Đợt sóng nhưng tôi chẳng bị di chuyển đi đâu cả và vẩn ở hành lang tòa lâu đài.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

“Tôi không biết... Chắc chắn có gì đó xuất hiện.”

Tôi mở biểu tượng Đồng hồ cát màu đỏ thông báo cho tôi về Đợt sóng.

Thời gian đếm ngược dừng lại ở thời gian còn 3 ngày đến Đợt sóng kế tiếp.

Ngay cạnh đó là... Một cái đồng hồ cát màu xanh lục với con số 7 trạm trên nó.

“Một cái đồng hồ cát khác xuất hiện.

Có số 7 được viết trên nó nhưng tôi không hiểu có nghĩa gì.”

Tôi mở bảng Giúp đỡ để kiểm tra nhưng không có gì mới cả.

Tôi cũng không thể kiểm thông tin gì tương tự.

Thực sự thì chuyện gì đang xảy ra vậy.

Con số 7...

Tôi gần đây có nghe 1 câu truyện về những người tên tương tự, Thất Tinh Hiệp Sĩ (7 vị hiệp sĩ tinh tú).

“Không lẽ có Hiệp sĩ nào đang chiến đấu Đợt sóng ở đâu đây sao?”

“Không, ngoài Đợt sóng mà các Hiệp sĩ khác đang tham gia, chỉ có duy nhất 1 trường hợp này, nhưng... Tôi sẽ xác nhận lại thông báo từ các quốc gia để chắc chắn.”

Nữ hoàng và tôi đưa lời chỉ dẩn cho người đưa tin để thu thập thông tin.

Đây là khởi đầu của cơn thảm họa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.