Cái Móc Khóa

Chương 8




Do hắn đã ban tặng? Những lời này là có ý gì? Feston nhìn Phong Triển Nặc, ý thức được quá khứ của Phong Triển Nặc có lẽ cũng không phải chỉ đơn giản như vài câu mà hắn đã nói, có lẽ còn có điểm nào đó mà ngay cả Phong Triển Nặc cũng không biết.

“Cậu ấy đã làm gì mà mày lại hận cậu ấy như vậy?”

Mine cũng oán hận giống như Đồ Tể, nhưng loại hận ý này đã không còn làm cho Phong Triển Nặc cảm thấy bất ngờ, “Tuy rằng tao không muốn tụi bây nói cám ơn tao nhưng không có nghĩa tao nguyện ý bị người khác oán hận, tao cũng muốn biết tao đã làm cái gì?”

“Mày đã làm cái gì?” Mine tiến lên vài bước, trên mặt của hắn có mang theo vết sẹo, đó là vết phỏng, “Ian Ian Ian….” Hắn lắc đầu, “Đến bây giờ chắc mày còn tưởng rằng mày là đấng cứu thế? Bọn tao phải gửi thư cám ơn mày đúng không?”

“Không cần gửi thư cám ơn, tao cũng không muốn cứu bất luận kẻ nào, chỉ là thuận tiện mà thôi.”

“Chỉ là thuận tiện…” Mine hừ hừ bật cười, “Sau khi tổ chức tan rã, mày có biết điều này có ý nghĩa gì với tất cả mọi người hay không?”

“Tự do? Muốn làm gì thì làm cái đó?”

Mine cười một cách điên cuồng rồi lại đột nhiên ngừng cười, ánh mắt giống như rắn độc tràn ngập oán hận làm cho người ta không rét mà run, “Đó là tự do mà chỉ có một mình mày muốn, nhưng không phải là chúng tao muốn! Những kẻ như chúng tao, mày tưởng là sau khi tổ chức suy sụp thì chúng tao có thể tùy ý muốn sống thế nào thì sống hay sao? Mày nhất định không nghĩ đến có bao nhiêu người đã tự sát sau khi thoát khỏi tổ chức đúng không? Còn có bao nhiêu người bị giết? Đây là cái giá phải trả cho tự do!” fynnz.wordpress.com

Phong Triển Nặc há mồm, cuối cùng chỉ thở dài, “Tự sát là do chính bọn họ tự lựa chọn, tao cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng chẳng lẽ cũng trách tao vì chuyện đó?”

“Vì sao không thể trách mày? Hãy nghe tao nói hết thì mày sẽ biết, Ian! Mày giết tất cả quản lý, tổ chức bị tan rã, tao đã hưởng thụ cái gọi là tự do được một thời gian, tao chắc là những người khác cũng vậy, nhưng sau đó thì sao? Chúng tao làm sao sống tiếp? Những gì được học chỉ là giết người, chúng tao không có khả năng giống người bình thường, chắc là mày cũng biết rõ – là chuyện không có khả năng–”

Bên dưới đáy mắt điên cuồng của Mine, sát ý đã sớm trở thành một phần của hắn, “Không có ai là vô tội, mỗi người đều gây ra tội nghiệt, chẳng qua chúng tao chỉ chấm dứt tội nghiệt của bọn họ mà thôi, đây là chuyện mà chúng tao phải làm, có gì mà không tốt cơ chứ?”

Nụ cười lạnh lẽo, nụ cười này rất giống với nụ cười lạnh lùng của Phong Triển Nặc, “Giết người là chuyện duy nhất mà chúng ta có thể làm, chúng ta vì chuyện này mà tồn tại, nhưng tổ chức đã bị hủy diệt, chúng tao trở thành những con chuột ở đầu đường xó chợ, sát thủ mất đi người quản lý cũng giống như vũ khí mất đi khống chế, vì kế sinh nhai mà bất cứ nhiệm vụ nào cũng phải tiếp nhận, đây là tự do hay sao? Không, so với lúc trước thì càng tệ hơn! Không có người xác định tình huống của mục tiêu, không có người chuẩn bị súng ống theo yêu cầu của mày, chẳng có gì cả! Mất đi tổ chức che chở có đôi khi còn phải đối mặt với sự đuổi giết của đám thân chủ!”

Mine tựa như một trái bom đã bị kích nổ.

“Mày cho là mày đã cứu mọi người hay sao? Là mày tự cứu chính mày thì đúng hơn! Sau khi mày nhận được lệnh giết Glen thì mày cũng biết tổ chức sẽ không buông tha cho mày, bởi vì mày đã biết rõ ràng chuyện của hắn nhưng lại không báo cho tổ chức, là mày tạo thành hết thảy, trước khi bọn họ đối phó với mày thì mày đã ra tay trước, mày tưởng là mày có được tự do, thuận tiện giải phóng tất cả mọi người nhưng kỳ thật chỉ là phản bội!”

“Mày là kẻ phản bội, Ian–” Mine tiến lên thêm một bước, lúc này Phong Triển Nặc mới phát hiện chân trái của Mine bị cụt, Mine què đang tiến gần đến chỗ của hắn, “Chúng ta đều là cô nhi, là tổ chức nuôi sống chúng ta, dạy chúng ta phải sống như thế nào, khống chế sinh mạng của người khác như thế nào, chúng ta là thần, chúng ta chính là Chúa Trời–”

Vung hai tay, hắn lộ ra vẻ mặt si mê, giống như đang nhớ lại hết thảy, “Nắm sinh mạng kẻ khác trong tay là một loại cảm giác kỳ diệu, nhưng mà, chính mày! Mày bảo chúng ta bị người khống chế, nói rằng chúng ta bị lợi dụng, đây đều là mày nói, sau đó mày hủy đi hết thảy! Cũng hủy cả tao! Mày xem chân của tao đi—bởi vì tao đói đến mức không còn sức rời khỏi trái bom mà mình đã cài!”

Tựa như bị đánh một cú, Phong Triển Nặc cắn chặt răng, ánh mắt dừng trên đùi của Mine, bàn tay cầm súng vì dùng sức quá mức mà các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch, Feston liền cầm lấy bàn tay đó. fynnz810

Sai lầm của Mine không đáng chê cười cũng không hề buồn cười.

Sát thủ không phải một nghề vinh quang, đó là một nghề làm bạn với tử thần, trừ phi không còn cách nào khác, ai lại muốn làm nghề giết người, chu du giữa sự sống và cái chết? Có kẻ giết người là vì khoái cảm, có kẻ giết người chỉ để sống sót.

Lời nói của Mine hẳn là sự thật, sau khi tổ chức bị hủy, đám sát thủ không thể cải tà quy chánh đều phải tự dựa vào chính mình.

Trường kỳ bị tổ chức khống chế, gần như ngăn cách bọn họ tiếp xúc với sự thật, sau khi nhận thức được những chuyện mình làm từ trước cho đến nay là vì cái gì thì đã khiến cho một số người người không chịu nổi đả kích, vì vậy đã chọn con đường tự sát cho mình, có người tính làm lại từ đầu nhưng rồi cũng phát hiện bản thân không thể quay đầu được nữa.

Đoạn tuyệt hết thảy quan hệ với mạng lưới, không có người trung gian, bất cứ vụ giao dịch nào cũng đều do mình tự bàn bạc, không tiếp nhận thì chỉ có chết đói, trở thành những kẻ ăn mày lưu lạc đầu đường xó chợ, hoặc làm một vài chuyện linh tinh, cũng không phải tất cả mọi người đều xuất sắc có thể tự mình đảm đương rồi trở thành kẻ nổi bật, đôi khi kết cục lại tàn nhẫn như vậy, giống như những con chuột chết thối dưới ống cống, lặng lẽ biến mất, đây là quy luật của cuộc đời.

Một tổ chức lớn bị hủy diệt sẽ dẫn đến hỗn loạn, nhưng Phong Triển Nặc không để ý đến chuyện này, hắn chỉ toàn tâm toàn ý muốn có được tự do, mà hiện tại bóng ma của quá khứ rốt cục bò lên người hắn.

Trong khoảnh khắc tất cả những gì xảy ra trong dĩ vãng đều điên cuồng nhào đến, hắn nghĩ rằng hắn đã giải cứu đồng bọn của mình, kết quả hắn lại trở thành đầu sỏ gây nên hết thảy.

Đôi mắt màu xanh biển trở nên đờ đẫn, Feston không biết hiện tại Phong Triển Nặc có tâm tình gì, Phong Triển Nặc có thể thừa nhận hay không? Vốn tưởng rằng đã tích đức rốt cục lại tạo thành hậu quả thảm hại.

Hắn cứ như vậy mà nhìn Mine, độ cong nơi khóe miệng dần dần đóng băng, trong mắt không hề có cảm xúc, tựa hồ không thể nghĩ đến bất cứ chuyện gì, lại giống như chết lặng với tất cả mọi thứ.

Mu bàn tay của hắn lạnh như băng, ngay cả một chút nhiệt độ cũng không có, “Cậu không cần phải chịu trách nhiệm đối với bất luận kẻ nào, cậu không có khả năng cứu vớt tất cả mọi người.” Lòng bàn tay của Feston truyền ra nhiệt độ ấm áp sưởi ấm làn da của Phong Triển Nặc, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lẽo, “Mine, hôm nay người mà mày muốn giết là tao, nói những lời này cũng vô dụng.”

Bàn tay bị nắm chặt, Phong Triển Nặc cũng nắm lại tay của Feston, hắn nhắm mắt lại rồi buông tay ra, Feston lo lắng nhìn hắn một cái, sau đó đi về phía Mine, “Mày biết tại sao mày không thể trở thành một sát thủ xuất sắc hay không? Bởi vì mày nói nhiều quá.”

Móc ra bộ đàm, Phong Triển Nặc có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt của Feston, “Derek, hành động!”

Giống như con diều hâu nhìn thấy con mồi thì lập tức vươn móng mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng ý cười lại không truyền xuống đáy mắt.

Ánh mắt của Mine liền biến đổi, bên ngoài cánh rừng có tiếng bước chân sàn sạt truyền đến, Derek dẫn theo người tiến vào khu rừng nhỏ.

Trên người mặc áo giáp chống đạn, ước chừng có hai mươi mấy nhân viên FBI tiến đến, người của đội đặc nhiệm ST phân chia thành từng tiểu đội để bao vây Mine.

“Mày nhìn thấy tao điều người đi nhưng có lẽ mày đã quên người của tao không chỉ có bấy nhiêu đó.” Đã biết nguyên nhân vì sao đám sát thủ oán hận Phong Triển Nặc, Feston không muốn tiếp tục lãng phí thời gian.

Mine biết mình đang đối mặt với hoàn cảnh gì, nhưng kỳ dị là hắn không hề tỏ vẻ kích động.

“Anh điều Derek đến đây từ lúc nào vậy?” Rốc cục Phong Triển Nặc cũng mở miệng, ý thức được điều này đã nằm trong kế hoạch của Feston.

“Ngay khi tôi hạ lệnh cho Jonathan rời đi.” Phong Triển Nặc đứng quá xa nên không nghe thấy, mà Mine cũng không phát hiện, tuy rằng Jonathan dẫn người đi nhưng Derek lại dẫn một đội khác đến đây, cũng không phải thật sự là rút lui mà chỉ là đổi người mà thôi.

Đối phương dương đông kích tây, Feston cũng dương đông kích tây, Derek ở lân cận khu dân cư để trợ giúp đội gỡ bom, Jonathan tiến đến tiếp nhận công tác của hắn, còn hắn thì thay Jonathan cẩn thận tiếp cận khu rừng, cho đến khi nhận được lệnh của Feston.

Một đội gỡ bom đi theo phía sau Derek, “Anh đã bị bao vây, nhanh chóng giơ tay ra sau đầu!”

Các họng súng xung quanh đều chỉa về phía Mine, trong tình huống như vậy thì hắn chỉ có thể bó tay chịu trói nhưng Mine lại hoàn toàn thờ ơ với hoàn cảnh này, “Còn sớm mà, chỉ mới bắt đầu thôi, tụi bây tưởng rằng tao chỉ có một chút năng lực như vậy thôi sao?” Xuyên qua lá cây, ánh mặt trời chiếu xuống đồng tử nhỏ xíu của hắn, giống như đang châm chọc người ta.

“Hắn nghiện ma túy, một kẻ điên nghiện ma túy lại thích chơi bom, hay lắm.” Một vài tia sáng lạnh xẹt qua đáy mắt, theo vẻ mặt căng thẳng thận trọng của Feston thì có thể nhận ra đây không phải nói đùa.

“Cho dù không tìm thấy manh mối gì trên người của hắn thì anh cũng phải bắt hắn cho bằng được có phải hay không?” Phong Triển Nặc khôi phục bình tĩnh, mặc kệ lúc trước tâm tình của hắn như thế nào thì ít nhất hiện tại hắn có vẻ rất trấn tĩnh.

“Việc đó và kẻ muốn lấy mạng của tôi không liên quan đến nhau.” Feston cau mày, tầm mắt nghiêm nghị cho thấy hắn đang ở trong tình thế bắt buộc.

“Bởi vì anh là một cảnh sát.” Đương nhiên đây mới là ý của Feston, không liên quan đến kẻ muốn lấy mạng của hắn, hắn sẽ không buông tha cho tội phạm giống như Mine, Phong Triển Nặc từng là con mồi trong cặp mắt của người thợ săn này cho nên rất có kinh nghiệm với tình huống như vậy.

“Giơ tay lên, đặt ra sau đầu!” Mine mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình, bên trong có lẽ chứa bom, Derek cực kỳ cẩn thận, lại hô to thêm một lần nữa.

Đối mặt với họng súng, Mine không hề kích động mà ngược lại còn lộ ra nụ cười quái dị, “Tao sẽ nghe theo.” Hắn chậm rãi giơ tay lên, trong khi hàng lông mày của Feston vẫn chưa giãn ra, dường như có chỗ nào đó không đúng, “Đợi đã!”

Phát giác Feston đã nghi ngờ, Mine đột nhiên vọt về hướng bọn họ, điên cuồng cười to, “Cứ việc nổ súng đi, bom trên người của tao được khống chế bởi nhịp tim, chỉ cần tim của tao ngừng đập thì tất cả chúng ta đều chết!”

Mine nhằm về phía Feston, khoảng cách của hai người rất gần, không ai kịp ngăn cản, chỉ có một người, Phong Triển Nặc nghiêng thân, hắn thay thế Feston, Mine từ phía sau bắt được hắn.

……….

P/S: Bạn Mine ghen ăn tức ở đây nè, ko bằng người ta nên muốn phá đạp đổ bát canh người ta à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.