Cái Móc Khóa

Chương 49




Macro cầm dao giải phẫu, ngắm nghía mồ hôi chảy ra từ trên trán của Phong Triển Nặc, “Làm cho một sát thủ số một thế giới trở thành sơn dương của tao, hôm nay thật sự là một ngày vui sướng.”

“Mày không vui sướng được bao lâu đâu, không có tao làm thế thân, nhanh thôi…đám người muốn giết mày sẽ tìm đến….” Trên đùi co rút đau đớn, Phong Triển Nặc bị kéo về hiện tại, đáng tiếc là trước mắt chỉ có khuôn mặt đáng ghê tởm, nhưng hắn vẫn chưa quên nói ra những gì mà hắn quan tâm.

“Bọn họ sẽ tìm được mày, tao sẽ chỉ điểm mày là tao, đống giấy tờ đó đều chứng minh mày là Macro Ventress, cho dù hoàng thất biết mày là giả, nhưng đừng lo, bọn họ đều ước gì tao không tồn tại, bởi vì tao ở trong mắt của bọn họ là một sự sỉ nhục, sự tồn tại của tao làm ô uế danh dự của quý tộc!”

“……Hóa ra người muốn giết mày là hoàng gia Anh.” Phong Triển Nặc có thể hiểu được, lại đoán được đáp án trên khuôn mặt tràn ngập oán hận của Macro.

“Bọn họ là một đám đầu heo đáng ghê tởm! Một đám áo mũ chỉnh tề nhưng bọn họ vẫn chỉ là heo!” Macro vung cây gậy của hắn lên, Phong Triển Nặc tin tưởng quyết định của hoàng thất hẳn là có liên quan đến thân phận còn lại của Macro.

“Mày được xưng là cá mập, người của hoàng thất biết chuyện này thì nhất định rất nổi giận, bởi vì mày làm việc rất bất cẩn.” Cho dù có liên quan đến xã hội đen, có liên quan đến các hoạt động phạm pháp thì những người đó cũng tuyệt đối sẽ không tự mình ra tay, bọn họ đều ẩn sau lưng, có lẽ đây là điểm đáng thương của Macro, hắn không thể thỏa mãn làm người đứng sau lưng, hắn cần một nơi có thể thừa nhận hắn.

“Không tới phiên mày dạy dỗ tao, kế tiếp mày sẽ không còn sức để nói nữa.” Macro đánh vào nhược điểm mà hắn cảm thấy bị tổn thương. Bất lực là điều kiêng kị lớn nhất của đàn ông, cảm xúc luôn luôn bất ổn, hiện tại con sơn dương không giống người thường này sẽ thuộc về hắn, tâm tình của hắn lại trở nên vui sướng.

“Yên tâm, tao sẽ làm rất dứt khoát, bề ngoài của mày vẫn phải giữ nguyên vẹn, tao sẽ không tổn thương đến khuôn mặt của mày, khuôn mặt này có thể làm cho mày tìm được rất nhiều đàn bà, sau khi mày đã giống tao…” Bật cười ha ha, Macro giơ tay chém xuống.

Kịch biến xảy ra, một tiếng hét thảm, máu tươi trào ra, dao giải phẫu sắc bén cắm vào đùi của Macro, Phong Triển Nặc vươn tay bụm miệng của Macro, cầm lấy con dao phẫu thuật, ăn miếng trả miếng mà xoắn một vòng trên vết thương của đối phương, “Nói cho mày biết, tao chúa ghét người khác động tay động chân lên người của mình, nhưng mà hình như tao nói hơi chậm thì phải?”

Phong Triển Nặc ngồi dưới đất, Macro bị hắn bụm miệng, tiếng kêu thảm thiết cất lên trong cổ họng, cố gắng trừng lớn mắt, bày ra vẻ mặt khó tin, tên sát thủ nàymới một giây trước còn suy yếu vô lực mà ngay sau đó đã có thể cướp lấy con dao của hắn. fynnz.wordpress.com

Nhưng chỉ có thể cướp dao mà thôi, Phong Triển Nặc biết thuốc ở trong người vẫn chưa tan hết, “Tao là người rất tốt bụng, chắc là mày nghi ngờ, để tao nói cho mày biết, bởi vì mày…..” Hắn mỉm cười.

“Đúng, xác thật mà nói là vì hai nhát dao kia của mày, nó rất hữu dụng, đau đớn sẽ kích thích con người ta, tao có thể ra tay được ít nhiều cũng là nhờ mày hỗ trợ, nam tước Macro.” Xưng hô này ở trong miệng của Phong Triển Nặc, nhất là ngay hiện tại lại cực kỳ mang tính châm chọc, Macro hiện tại đã biết tên sát thủ này vẫn luôn chờ đợi thời cơ, đối phương cố ý chọc giận hắn chỉ vì chờ đến lúc này.

Vài tiếng kêu vang lên, dùng sức gõ xuống thảm, vị nam tước đáng thương đang cố gắng làm cho đám lính ở bên ngoài chú ý.

“Không có ai đến đâu, những người vào đây đều đã bị mày giết chết, mày không nhớ hay sao, cho nên tốt nhất là giữ sức của mày đi.” Đây là nụ cười của ác ma, đây là người đàn ông mà Macro đã xem là hình mẫu hiện đại, cởi bỏ lớp ngoài vô hại, lộ ra vẻ mặt khiến người ta phải sợ hãi.

Chế ngự Macro cũng mất không ít sức lực, tay của Phong Triển Nặc giật giật một chút, ánh mắt của Macro chợt lóe, kiềm chế đau đớn mà đụng mạnh vào Phong Triển Nặc.

Macro đẩy Phong Triển Nặc ra, Phong Triển Nặc té xuống đất, Macro dựa vào chân bàn rồi đắc ý cười nhe răng, bởi vì đau đớn quá mức mà toàn thân run rẩy, “Tao nắm rất rõ liều lượng của loại thuốc này, cho dù là sát thủ đã trải qua huấn luyện cũng không thể lập tức đứng lên, mày chỉ đang khoa trương mà thôi.”

“Vậy sao? Đứng lên không nổi à?” Có lẽ Macro nên hối hận vì đã xem thường lời của Stephanie, bởi vì Phong Triển Nặc đang đứng lên trước mặt hắn, mặc dù động tác rất chậm nhưng đối phương vẫn đứng lên.

Trên sắc mặt lạnh lẽo không còn nụ cười, “Nam tước Macro, tao đã quên nói cho mày biết môt chuyện, liều thuốc kia không nhiều như mày nghĩ đâu.”

“Không thể nào! Bọn họ không dám cãi lời tao!” Macro giãy dụa, mặc dù sự thật đang ở ngay trước mắt, nhưng hắn vẫn không thể tin tưởng.

“Đừng trách oan đám lính của mày, đúng là bọn họ rất sợ mày, cho nên bọn họ không dám, nhưng ngay từ đầu tao đã tỉnh, mày đừng quên tao là một sát thủ.” Lấy tay lau đi vết máu đã khô ở trên trán, tiếp cận từng bước, tiếng bước chân của Phong Triển Nặc tựa như tiếng chuông tang gõ lên âm thanh của tử vong.

“Mày đã tịch thu súng của tao, nhưng giết người không chỉ cần dùng súng.” Hắn vừa nói vừa dùng dao cắt cổ của Macro.

Máu tươi trào ra, nam tước Macro giống như con sơn dương chỉ đợi bị làm thịt, bỗng nhiên hắn hiểu được toàn bộ quá trình.

Chỉ cần khống chế cơ thể, làm cho thuốc không hoàn toàn tiến vào mạch máu, bởi vì từng bị tiêm rất nhiều loại thuốc cho nên khả năng kháng thuốc của Phong Triển Nặc cao hơn người thường, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải tỉnh.

Macro đột nhiên trừng lớn mắt, “…..Mày nói là mày tỉnh?”

“Đúng vậy, tao tỉnh, ngay từ đầu đã tỉnh, tao phải cám ơn mày đã trả lời câu hỏi của tao.” Ngay từ đầu hắn đã chiếm được đáp án mà hắn mong muốn, để đền đáp thì hắn cũng thỏa mãn sự tò mò của vị nam tước này, Phong Triển Nặc không lập tức cắt đứt khí quản của đối phương.

Lồng ngực của Macro bị máu thấm ướt, không ngừng phập phồng, hung tợn nhìn chằm chằm vào thiết bị giám sát được đặt ở một góc, đó là hình ảnh ở dưới lầu, “Là con *** kia, con mụ lừa đảo!”

Phong Triển Nặc nhìn theo, đó là Stephanie, hắn tiến lên rồi mở ra thiết bị giám sát, “Nếu cô xuống tay mạnh một chút thì hiện tại tôi cũng sẽ xử cô luôn cùng một lúc.”

“Cậu sẽ không để cho bất kỳ ai đứng sau lưng cậu, nhưng lúc này cậu lại sơ suất, tôi biết ngay là cậu đang nghi ngờ tôi, cho nên tôi làm sao dám hạ nặng tay.” Stephanie rõ ràng đang thở phào nhẹ nhõm, cũng may nữ thần may mắn đứng về phía cô ta, cô ta chờ được chuyện tốt.

Làm cho Ian bị ngất, đây là chuyện mà Stephanie bị bắt làm, nhưng không ngờ Ian lại bị tiêm thuốc vào, khi cô ta xuống tay thì không dám quá mạnh, chỉ trông mong hắn có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của cô ta mà thôi.

Nhưng khi nhìn thấy hắn bị tiêm thuốc thì hết thảy đã không còn nằm trong kế hoạch, cho nên Stephanie không nắm chắc kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, nhưng cô ta tin tưởng Ian sẽ không dễ dàng chịu thua, duy nhất lo lắng là khi Ian không thể nhúc nhích thì không biết Macro sẽ làm ra chuyện gì, cho đến bây giờ nghe thấy giọng nói của hắn thì cô ta mới yên tâm.

“Tôi thu hồi lời nói lúc trước của mình, cậu vẫn là cậu, U Linh Ian.”

“Còn phải nói.” Phong Triển Nặc cười lạnh.

“Đương nhiên cậu cũng hiểu rõ tôi nói như vậy cũng chỉ vì làm cho hắn thả lỏng cảnh giác, hiện tại cậu thắng, hắn đã rơi vào tay của cậu.” Hai người đối thoại làm cho đám lính của Macro kinh hoàng, Stephanie và đám người dưới lầu bắt đầu ẩu đả.

Cô ta tranh thủ hét to, “Bảo hắn nói ra Samantha đang ở đâu!”

“Không cần lo lắng, tôi vẫn giữ mạng của hắn lại.” Trên lầu, Phong Triển Nặc băng bó cho mình một chút, “Cô giải quyết mấy người ở dưới lầu đi, đây là việc cô nên làm.”

Khóa cửa, hắn không cần lo lắng có người quấy rầy, phiền toái dưới lầu cứ giao cho Stephanie, đây là việc mà cô ta nên làm, cô ta đồng ý, “Chỉ cần có thể giúp tôi tìm được Samantha thì cậu muốn cái gì cũng được.”

Nhưng đây không phải chuyện dễ dàng, ở nơi này của Macro có khá nhiều đàn em, cho dù Macro dùng cách gì thì những người này đều rất sợ hắn, bọn họ không sợ chết mà cứ tiến hành phản kích, dựa vào một mình Stephanie thì kết quả tốt nhất chính là cùng chết.



Phong Triển Nặc không phải không rõ điều này, đầu tiên hắn tìm súng, nhưng không đợi hắn kịp hành động thì cánh cửa dưới lầu đã bị phá banh, theo thiết bị giám sát có thể nhìn thấy người tiến vào là Judy.

“Tôi đã nói ăn miếng phải trả miếng, đây không phải nói đùa, anh em, lên đi–” Không biết cô ta nhận được tin tức từ đâu, hơn nữa còn dẫn theo nhiều người như vậy, tóm lại có cô ta ở đây thì Stephanie không còn gặp nguy hiểm nữa.

Judy chắc là rất thích ý cho tên cá mập này biết mặt, sau khi hắn lừa gạt cô ta thì cô ta đã thề sẽ trả thù.

Không thể khinh thường sự báo thù của nữ hải tặc, Judy ngoại trừ rất tình nguyện làm cho U Linh trở thành nam tước thì cô ta cũng cao hứng khi dùng súng nã banh nơi này, trong phòng không ngừng vang lên những tiếng tạch tạch, nhưng không hề ảnh hưởng đến hoạt động náo nhiệt ở bên ngoài.

Không ít người mất mạng ở dưới lầu, tiếng súng càn quét, mà trên lầu lại im như tờ, Phong Triển Nặc đang kiềm chế không cho chính mình ngã xuống.

Tác dụng của thuốc vẫn chưa dứt, sau khi đã nhờn với đau đớn, thân thể lại một lần nữa bị tê dại, hắn phải tỉnh táo, nhưng trước mắt là Macro Ventress với toàn thân đẫm máu, ánh mắt tràn ngập thù hằn, thật sự không thể nào đẹp mắt.

Phải làm cho mình phân tâm, hắn nhìn đồng hồ, gần mười hai giờ, tìm được điện thoại mà đàn em của Macro đã tịch thu, hắn muốn biết Judy đột ngột xuất hiện có phải là do Feston giở trò hay không, sau khi ấn một dãy số thì tiếng chuông lại vang lên ở một nơi không xa.

Dưới lầu?!

Hắn lảo đảo đi về cánh cửa, vừa mở cửa ra thì người bên ngoài liền đỡ được thân mình xụi lơ của hắn, “Chào đón như vậy thì thật sự quá nhiệt tình!”

Giọng nói quen thuộc, hơi thở quen thuộc, cảm xúc quen thuộc, chỉ có thể là một người, là Feston.

Phong Triển Nặc không ngờ Feston lại đột ngột xuất hiện như vậy, thiếu chút nữa đã nghi ngờ đây là do thứ thuốc kỳ lạ kia tạo ra ảo giác, nhưng người trước mặt quả thật là Feston, cho dù cảm xúc đến từ phương diện nào thì cũng là Feston, “Hiện tại không phải là lúc nói những lời này.” fynnz810

Thân thể hoàn toàn thả lỏng, Feston có thể cảm giác được Phong Triển Nặc để cho chính mình ngã vào người của hắn, “Vì sao anh lại đến đây, thằng nhóc Anthony đâu, đừng bảo với tôi là anh bỏ cuộc.”

Trên người đầy máu, thể lực rõ ràng suy yếu, nhưng giọng nói của người đàn ông này vẫn thể hiện sự cảnh cáo rõ nét ở trong đó, vẫn làm cho người ta có cảm giác không thể khinh thường, Anthony đứng ở phía sau Feston, “Hóa ra anh chính là nguyên nhân mà anh ấy chạy đến nơi này.”

“Nói cho tôi biết vì sao anh ở đây?” Biết người nói chuyện chính là Anthony, tầm mắt của Phong Triển Nặc thẳng thừng xẹt qua, sau đó dừng trên người Feston rồi nắm lấy áo của đối phương, “Nếu Bailey Olivia không thể thuận lợi rời đi thì người gặp phiền toái là chúng ta, khi tôi sắp giải quyết xong chuyện ở nơi này thì anh lại đột nhiên nhảy ra, như vậy là có ý gì, chẳng phải đã bảo phân công nhau hành động hay sao?”

Chỉ cần tự giải quyết phiền phức cùng một lúc thì tình huống của bọn họ sẽ không quẫn bách như hiện tại, Feston hiểu rõ tâm tình của Phong Triển Nặc, “Cho nên tôi mới bảo Judy đến hỗ trợ, người của cô ta đã khống chế tòa nhà này, chúng ta sẽ tìm được Samantha.”

“Vậy còn thằng nhóc này thì sao? Còn tay của anh nữa? Đây là cánh tay trái bị thương của anh đó hả?” Tăng thêm giọng điệu, Phong Triển Nặc cười lạnh mà cầm lấy cổ tay của Feston, hắn không có sức cãi cọ với Feston, dưới lầu có tiếng bước chân và tiếng súng ầm ĩ, đó là Habino, bọn họ đang giành thắng lợi.

“Tay của tôi không sao, bị thương khiến cho thần chí của cậu không rõ, có lẽ còn có thứ khác, cậu bị cho dùng thuốc gì? Trước tiên nhìn xem cậu đang ở đâu rồi hẳn hỏi vì sao tôi lại đến đây.” Feston dẫn hắn đến trước cửa sổ, bên ngoài thật náo nhiệt, Phong Triển Nặc biết, nhưng bị Feston nhắc nhở thì hắn mới phát hiện nơi này gần với nhà hát opera Monte Carlo.

Macro lựa chọn cứ điểm là một nơi rất náo nhiệt, đi đến một đoạn nữa chính là mục tiêu của Feston, trùng hợp một cách kỳ lạ.

“Nghe nói cậu ở đây cho nên tôi đương nhiên phải đến xem, Judy vẫn đi theo hai người rồi thông báo tình hình với tôi, nhưng tôi không biết là cậu gặp phải chuyện tệ hại như vậy, tôi đã tới muộn.” Feston đã sớm nhìn thấy vết thương của Phong Triển Nặc, hắn cau mày, nhưng mà không nổi giận, hiện tại cũng không, chẳng qua tầm mắt của hắn lại chuyền về phía Macro đang nằm ở một góc.

“Không, chỉ là trùng hợp thôi, tôi có thể giải quyết những vấn đề như vậy, không cần anh phải hỗ trợ.”

“Hắn chính là Cá mập? Hắn chính là người làm cho cậu bị thương hay sao? Vì sao hắn vẫn còn sống?” Feston nhìn thấy máu loãng đang chảy trên người của Macro.

Phong Triển Nặc biện giải, “Chúng ta còn cần hắn để biết tung tích của Samantha.”

“Được rồi, cậu nằm nghỉ trong chốc lát đi.” Đặt Phong Triển Nặc lên ghế sô pha, sau đó Feston đi về phía Macro, vẻ mặt dần dần trở nên âm trầm, trên cổ tay phải vẫn còn đeo băng gạc, bình thản xắn tay áo lên, “Tôi sẽ hỏi ra đáp án mà chúng ta cần.”

Đây là câu cuối cùng mà Phong Triển Nặc nghe được trước khi nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó lỗ tai của hắn liền bị nhồi nhét bởi tiếng kêu thảm thiết, sau đó nghe thấy Anthony nuốt nước miếng, “Anh ấy nhất định là một tay ném phi tiêu cừ khôi.”

Đó là tiếng lưỡi dao cắm vào da thịt, đó là tiếng khóc thét tuyệt vọng và sợ hãi, Phong Triển Nặc có thể phân biệt rõ ràng, mặc dù không nhìn thấy nhưng hắn có thể tưởng tượng được vẻ mặt hiện tại của Feston, còn có ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

Anothy nhìn thấy người đàn ông nhắm mắt nghỉ ngơi trên sô pha như thể đang thưởng thức một bản hòa âm, vẻ ngoài rất điển trai và xuất sắc, đến khi quay đầu lại thì liền nhìn thấy Feston dùng cổ tay ném mạnh dao giải phẫu, nhưng đó lại là tay trái.

Anthony tiếp tục nuốt nước miếng một cách gian nan, Chúa ơi, hai người này rốt cục là loại người gì vậy!

………….

P/S: Giờ đến phiên chồng làm thịt con cá mập kia :>. Thủ đoạn của bạn Phê, ra tay một cách tàn nhẫn nhưng vẫn hợp pháp =.=, màn tra tấn vẫn còn tiếp diễn.

À, thông cảm cho ta tuần này chỉ edit 1 chương mỗi ngày từ thứ 4 đến tứ 2 tuần sau, vì cuối tuần ta đi chơi lễ nên ta share ra mỗi ngày một chương đến thứ 2, sau đó thì vẫn 2 chương lại như thường .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.