Cái Móc Khóa

Chương 22




*Tặng cho nàng Jing, chúc nàng vui!

Ánh sáng trong mắt của Judy ở trước mặt Phong Triển Nặc tựa như một ngọn lửa, hắn dời khẩu súng khỏi người cô ta, vô cùng hứng thú, “Nghe nói cô có biệt danh là nữ hải tặc, nếu tôi không đồng ý thì cô sẽ làm sao?”

“Nếu là người khác thì tôi sẽ trực tiếp đem người đi rồi tính sau, nhưng mà đối phương là anh, còn có Feston, tôi cũng không dám làm như vậy đâu, biệt danh nữ hải tặc…” Cô ta khoát tay, “Có người phụ nữ nào lại thích bị gọi là nữ hải tặc cơ chứ?” Cô ta thẳng thắn trả lời.

“Có lẽ chỉ có cô thích.” Nói thẳng là Judy không giống người thường, lời nói của hắn dẫn đến một trận tiếng cười điên cuồng, tiếng cười truyền ra ngoài, cửa phòng bệnh được mở ra, Bob đang cầm một túi giấy, trong tay còn có một tờ báo.

“Khách của cậu à?” Bob thản nhiên đảo mắt nhìn Judy, sau đó cuộn lại tờ báo, chỉ cần Phong Triển Nặc có ám chỉ thì Bob sẽ lập tức ra tay.

Judy cười to, từ bên đùi rút ra một con dao, Bob định ra tay thì đã thấy cô ta cầm dao rồi quay đầu lại, nhanh nhẹn cắt đứt mái tóc dài của mình, “Anh nói đúng, nó sẽ trở thành chướng ngại, tôi không nên giữ lại, cái này cho anh làm kỷ niệm vậy.” Cô ta nói như vậy với Phong Triển Nặc.

Đây quả là một người phụ nữ rất thú vị, vô cùng đặc biệt, hắn nhìn đoạn tóc xoăn đèn bị cắt đứt của Judy được đặt trên bàn, “Đây là thành ý của tôi, anh có thể cân nhắc đề nghị của tôi, tôi rất hy vọng rằng anh sẽ đồng ý, bằng không thì tôi cũng chỉ có thể đi tìm Feston, bảo anh ấy thực hiện giao kết đã định, chuyện này đối với anh mà nói thì chẳng có gì thua thiệt, nhưng anh thật sự muốn anh ấy làm như vậy hay sao?”

Mái tóc ngắn so le xõa tung mà hơi rối, cô ta quả thật có bộ dáng của nữ hải tặc, làn da hơi ửng đỏ, ánh mắt rất nghiêm túc, bạn của Feston quả nhiên rất thú vị, lời đề nghị của Judy cũng làm cho Phong Triển Nặc hơi bất ngờ.

“Không cần đồng ý với cô ta, đó là giao dịch của tôi và cô ấy.” Cửa lại được mở ra, ngay sau khi Bob bước vào không lâu là Feston, có lẽ hắn đi theo Bob đến đây, hiển nhiên là Feston nghe thấy bọn họ nói chuyện, cho dù chỉ là một câu cũng đủ làm cho hắn biết rõ chuyện gì đang diễn ra.

Trên người vẫn còn bê bết vết máu của Phong Triển Nặc, đầu tóc ẩm ướt, áo khoác bị phủ một lớp mưa bụi, vội vàng đóng cửa lại, Phong Triển Nặc ngửi được mùi ẩm thấp của nước mưa, “Bên ngoài mưa à?”

“Mưa nhỏ, trong gara đầy xe rồi.” Giải thích ngắn gọn vì sao lại làm cho mình bị ướt, hắn phải đỗ xe ở đầu phố rồi đội mưa đi đến bệnh viện, dường như Feston không phát hiện hai người khác ở trong phòng bệnh, hắn đi thẳng đến trước giường bệnh, “Đáng lý hiện tại cậu phải bị gây tê chứ, vì sao lại tỉnh?”

Hắn xốc lên tấm chăn để nhìn vết thương của Phong Triện Nặc, băng gạc được quấn rất tốt, nhưng vừa rồi bởi vì Phong Triển Nặc cử động cho nên vết thương lại bị rướm máu, “Tôi rất ít khi dùng thuốc gây tê, thứ này làm cho người ta mất cảm giác, hơn nữa nếu dùng thuốc gây tê thì làm sao tôi có thể biết được bạn của anh thú vị như thế nào.” Hắn mỉm cười nhìn Judy. fynnz.wordpress.com

Feston cũng quay đầu lại, ánh nhìn chăm chú của Feston làm cho Judy cảm giác có một loại áp bách nặng nề, giống như hơi nước cũng muốn bị đóng băng, “Anh đang trách tôi quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi hay sao? Chúa ơi, hôm nay tôi nhìn thấy kỳ tích, cho dù là trước kia cũng không thấy anh để ý đến Will như vậy, tôi còn nghĩ rằng anh rất thích cậu nhóc nhỏ bé kia.”

Cô ta cố ý nhắc đến Will, sau đó cảm thấy hứng thú khi phát hiện người có sắc mặt khó coi lại là Feston, trong khi tên sát thủ nằm trên giường bệnh lại mỉm cười kỳ lạ, cũng không mở miệng, Feston cởi áo khoác, dường như hắn tính ở lâu trong này.

Sau khi kiểm tra xong thì hắn mới khoanh tay, giống như xác nhận người ở trên giường bệnh không có vấn đề gì lớn thì mới có thể bình tĩnh trở lại, “Giao dịch là giữa tôi và cô, đừng đến tìm cậu ấy, Judy, tôi có thể đồng ý giúp cô ba lần, cũng có thể nghĩ cách dẹp bỏ cô, thanh danh của Habino cũng không tốt, có người cũng muốn tiêu diệt nó.”

Nụ cười của Judy đông cứng trên mặt, biến thành một độ cong cứng ngắc, cô ta cắn chặt răng, “Feston, anh xem như qua cầu rút ván hay sao?”

“Tôi chỉ muốn cô tuân thủ giao kết, đừng tìm đến cậu ấy.” Ngồi xuống ghế, lời nói của Feston không thể nói rõ là uy hiếp, hắn chỉ nói thực tế, mái tóc ẩm ướt bị vuốt ra sau đầu, ánh mắt sắc bén khiến người ta muốn tránh khỏi ánh nhìn chăm chú của hắn.

Feston có nguyên tắc của hắn, hắn không phải là người thích hứa hẹn, nhưng chỉ cần nói thì sẽ làm được, nguyên nhân mà Judy tin tưởng lời hứa miệng của hắn có lẽ cũng ở điểm này, Phong Triển Nặc nhìn trái nhìn phải.

“Giao kết của hai người có liên quan đến tôi, tôi xem như là đương sự, chắc có quyền được lên tiếng, đúng không?” Vết thương trên bụng co rút đau đớn nhưng cũng không ảnh hưởng đến khả năng tư duy của một sát thủ.

“Cậu muốn nói cái gì?” Feston sờ lên trán của Phong Triển Nặc để xác nhận có phát sốt vì vết thương hay không, động tác khiến cho không khí vốn đang ngưng kết cũng phải thay đổi, Phong Triển Nặc kéo tay của hắn xuống, “Anh cảm thấy sao, tôi sẽ quyết định như thế nào? Sau khi biết chuyện này.” Kéo dài âm cuối, giọng nói tràn ngập tính ám chỉ, hắn đương nhiên sẽ đáp ứng điều kiện trao đổi này, bởi vì hắn là U Linh, khuôn mặt tươi cười ở trước mắt, loại ánh mắt này cũng đang truyền lại ý tứ như vậy, Feston nắm chặt tay của Phong Triển Nặc, trong mắt cũng xẹt qua một tia lửa, “Đừng nói đùa.”

“Ai nói đùa với anh, tôi đồng ý rồi, Judy.” Phong Triển Nặc vừa dứt lời thì Judy lập tức hoan hô, giơ lên ngón tay cái tỏ vẻ tán thưởng, “Không hổ là U Linh, tôi đi nói tin tốt lành này cho mọi người biết.”

Cô ta nhảy ra khỏi cửa sổ, giống như sợ có người đổi ý, hoặc là có người cản trở, Bob từ đầu đến cuối chỉ đứng nhìn, bỗng nhiên lấy thức ăn từ trong túi giấy ra, “Không có thể lực thì đừng nên nói nhiều nữa, Ian, hiện tại cậu cần phải ăn một chút rồi nghỉ ngơi cho nhanh lại sức thì mới có thể làm việc.”

“Làm việc gì? Tôi sẽ không để cho cậu ấy đi giết người vì tôi!” Lời nói của Bob có ý chống lại Feston, đây là suy tính của Bob, có lẽ chỉ cần làm cho Ian rời khỏi tên cảnh sát này thì Bob đều giơ hai tay tán thành, nhưng đây là chuyện mà Feston không thể chấp nhận.

“Có giết người hay không thì chưa biết, cho dù là có thì cũng phải xem giá cả thế nào, tôi chỉ đồng ý tham gia giúp bọn họ làm một chuyện, nhưng chưa nói chuyện này nhất định sẽ thành công, làm và có thành công hay không là hai chuyện khác nhau.” Liếm khóe miệng, trong nụ cười xinh đẹp che giấu quỷ bí và giả dối, cho dù là diễn viên ưu tú thì cũng sẽ không thể suy diễn.

“Nhưng cậu đã nghĩ đến hay chưa, chỉ cần cậu đáp ứng thì phải rời khỏi Chicago.” Ánh mắt thâm thúy đang nhìn chăm chú của Feston làm cho Phong Triển Nặc hiểu được ý tứ của hắn, rời khỏi Chicago, đây vốn là dự tính sẵn có của hắn, lại bởi vì một người mà kế hoạch bị quấy rầy.

“Hiện tại có lẽ là đúng lúc, anh nghĩ thế nào?” Dù sao cũng bị thương cho nên giọng điệu của hắn không còn mạnh mẽ như trước, nụ cười trên khuôn mặt kia đang dần mất đi vẻ tươi sáng.

Nhưng rốt cục là bị thương hay là vì nguyên nhân khác? Feston tựa hồ muốn nói cái gì đó, cuối cùng chỉ đắp chăn lại cho hắn, “Chờ vết thương của cậu khỏe hẳn rồi nói sau.”

Giọng điệu đông cứng nghe ra có dấu vết của áp lực, hắn đè nén những lời muốn nói, đây không phải là lúc để tranh chấp, Bob đã rời đi, không biết đã đi từ khi nào, thức ăn mà hắn mua vẫn được đặt trong túi giấy, Phong Triển Nặc thu hồi tầm mắt, “Hiếm thấy lão sâu rượu này không mua rượu cho tôi….”

“Sao?” Nghe thấy hắn nói nhỏ, Feston đem thức ăn đến trước mặt, đáng tiếc hiện tại Phong Triển Nặc không thèm ăn, “Tôi muốn uống rượu.” Phong Triển Nặc vừa cười vừa nói.

“Trước kia cậu bị thương cũng uống rượu hay sao? Bị thương còn uống cái gì nữa?” Không thể xác định U Linh có buông tha cho hành động lần này hay không, Feston đóng cửa phòng bệnh, kéo rèm cửa sổ, bệnh nhân trên giường thấp giọng trả lời một câu, “….Không có.” Sau đó không còn nghe thấy lên tiếng, khi hắn quay đầu lại thì Phong Triển Nặc đã ngủ.

Feston không biết Phong Triển Nặc làm cách nào khiến bác sĩ đồng ý không tiêm thuốc gây tê để gắp ra viên đạn, dù sao hắn cũng bị thương, cho dù vết thương không trúng chỗ nguy hiểm thì vẫn là bị thương, hắn đã sớm mất đi thể lực, lại còn có thể chống đỡ đến tận bây giờ.

Phong triển Nặc là sát thủ, nhận thức này lại một lần nữa quay trở lại trong đầu của Feston, sát thủ nhất định sẽ bị thương và đổ máu, hay là vì lần này liên lụy đến hắn cho nên mới bị thương như vậy? Feston ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.

Đêm nay không có trăng, mặc dù trời mưa đã tạnh nhưng cũng rất ít có sao, đêm tối tịch mịch chậm rãi trôi qua. Phong Triển Nặc lâm vào giấc ngủ say, có Feston, hắn tin tưởng bản thân mình sẽ không gặp nguy hiểm, người đàn ông canh giữ bên giường bệnh rất ít khi di động, vài lần hắn tỉnh dậy lúc nửa đêm vì vết thương nhói đau, sau đó cảm giác được tầm mắt chăm chú của Feston.

Ánh mắt trong bóng đêm tập trung lên người hắn, còn có tiếng hít thở thản nhiên, có vài lần Feston tựa hồ muốn rút điếu thuốc, nhưng rốt cục vẫn không nhúc nhích, nâng lên bàn tay rồi đặt xuống gối, khẽ vuốt mái tóc của hắn, giống như sợ đánh thức hắn cho nên động tác rất nhẹ nhàng.

Bàn tay chậm rãi di chuyển trên tóc, giống như âu yếm yêu thương, sau đó thu tay trở về, Phong Triển Nặc nằm im bất động, bất tri bất giác lại chìm vào giấc ngủ.

Bọn họ sẽ như thế nào, đám sát thủ này có tiếp tục hành động hay không, cục điều tra liên bang sẽ đối mặt với hành vitrật đường rầy của Feston như thế nào….không ai chạm đến mấy vấn đề này, trong khoảng thời gian ở bệnh viện, Phong Triển Nặc cố gắng làm cho mình thoải mái, điều dưỡng tốt thân thể. fynnz810

Khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là Feston lại thường xuyên xuất hiện ở trong này, đối với một FBI mà nói thì đây không tính là chuyện tốt, cho đến ngày Jonathan xuất hiện trước mặt hắn, đó là ba ngày sau.

“Muốn tìm tôi hay tìm anh ấy? Nếu là tìm Feston thì anh ấy đi mua đồ ăn rồi.” Đi thẳng vào vấn đề, Phong Triển Nặc buông xuống tờ báo trong tay, sắc mặt của hắn tốt hơn rất nhiều, nhưng vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại, chưa đến lúc xuất viện.

“Nhìn thấy anh ấy đi mua đồ ăn nên tôi mới dám đến.” Jonathan nhìn ra cửa, tựa hồ sợ Feston sẽ đột nhiên xuất hiện, nghẹn một trận mới đột nhiên nói, “Mọi người đều biết chuyện của hai người.”

“Thì sao?” Hắn nhún vai, muốn hỏi trọng điểm mà Jonathan muốn nói là gì.

“Tôi nói mọi người, không riêng gì đội của chúng tôi mà là toàn bộ cục điều tra liên bang, những chuyện như vậy luôn được lan truyền rất nhanh, huống chi là người giống như Feston, từ đó đến nay sếp làm việc không khoa trương, lúc này xem như làm cho mọi người kinh ngạc.” Dùng kinh ngạc để hình dung vẫn là quá nhẹ, Phong Triển Nặc có thể nhìn ra sự việc đã rất ầm ĩ theo thái độ của Jonathan.

“Anh có thể tưởng tượng đó là chuyện lớn đến mức nào hay không? Đoạn băng mà đội trưởng Mai Garrett thu được làm cho anh ấy choáng váng ngay tại chỗ, những người khác cũng chẳng khá hơn là mấy, chuyện này Mai Garrett không muốn truyền ra nhưng băng ghi hình chính là chứng cớ, sếp cũng không phủ nhận, tổng cục cũng đã xem qua, tình huống tệ nhất là có thể từ chức, FBI không thể dễ dàng tha thứ cho vụ bê bối như vậy.” Jonathan nghiêm mặt.

“Chuyện đến lúc này chúng tôi cũng không muốn trách anh, đây là quyết định của sếp….”

“Cái gì?” Như thế lại làm cho Phong Triển Nặc cảm thấy bất ngờ, “Thật sự là hiếm thấy, mấy người không trách tôi?”

“Trách anh sao? Trách như thế nào? Trách anh làm cho sếp trong lúc điều tra đã thừa nhận quan hệ của hai người hay sao? Hay là trách anh bị người của Mai Garrett đả thương, kết quả là sếp quay về nhìn thấy rồi cùng người của Mai Garrett ầm ĩ một trận?” Lời nói của Jonathan càng làm cho Phong Triển Nặc cảm thấy giật mình.

“Đáng lý anh ấy phải biết những người đó chỉ là nghe lệnh làm việc, bọn họ nổ súng cũng không thể trách bọn họ.” Phong Triển Nặc có lập trường riêng, hắn luôn nhìn rõ bản chất sự việc.

“Đúng thế, nhưng lý trí và tình cảm có đôi khi không phải dễ dàng thống nhất như vậy, cho dù là Feston cũng thế, lần này xem như tôi được mở rộng tầm mắt, hóa ra sếp cũng là người bình thường.” Theo bề ngoài bốc đồng của Jonathan thì không thể nhìn ra hắn kỳ thật cũng là người rất tinh tế, bất tri bất giác tự nắm tóc của mình, vẻ mặt lo lắng của hắn cũng giống như nhiều người khác.

“Mấy vị cấp cao trong tổng cục cũng không muốn sự việc ầm ĩ, những chuyện như vậy phải ém càng kỹ càng tốt, nhưng khi điều tra nội bộ, mặc kệ cấp trên tìm bao nhiêu lý do để bao che cho anh ấy thì anh ấy chỉ thừa nhận, anh thật sự nên xem bộ dáng bình tĩnh lúc đó của anh ấy, còn có vẻ mặt của cục trưởng Kraft….Tôi nghĩ không ai ngờ được anh ấy lại lớn mật công khai thừa nhận ngay giữa cuộc họp như vậy.”

Giọng nói của Jonathan như gần lại như xa, Phong Triển Nặc không thể tưởng tượng mọi chuyện lại là như vậy, chuyện này nên trách hắn hay sao? Nhưng nếu không trách hắn thì phải quy tội cho ai, tuy rằng hắn có thể nói đây là Feston tự mình lựa chọn, không hề liên quan đến hắn.

Phong Triển Nặc nhắm mắt, dựa vào giường bệnh, đôi tay đặt trên tấm khăn trải giường dần dần siết chặt.

Jonathan ủ rũ cúi đầu, “Tôi đến để nói cho anh biết một tiếng, tôi đoán là sếp nhất định sẽ không nói cho anh biết, đội của chúng tôi có lẽ đã tiêu rồi.”

…………..

P/S: muốn nhũn ra vì sự dịu dàng của Phê T___T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.