Cái Móc Khóa

Chương 19




Mạch máu sôi trào, giống như nghịch chuyển từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, có cái gì đó đang nổ tung ầm ầm, Phong Triển Nặc bỗng nhiên xoay người, thúc ngược tay ra phía sau rồi chặn lấy cổ họng của Feston, áp Feston vào vách tường, khẩu súng trong tay đặt lên trán của Feston.

“Tôi biết là anh!” Hắn vừa hít thở vừa mỉm cười, không thể khống chế được nụ cười vặn vẹo trên mặt, “Không hổ là Feston Kada, ngay cả tôi cũng bị lừa, hiện tại anh có cảm giác gì? Rất đắc ý phải không?”

Đôi mắt màu xanh biển trong suốt chỉ còn lại âm u và lạnh lẽo, ý cười lạnh lùng đùa cợt, hiu quạnh mà tối tăm, chưa từng hiển lộ sát ý điên cuồng như vậy, Feston cơ hồ bị cảnh tượng trước mắt chấn động, “Cậu bị thương rồi sao?!”

Dường như Feston không nhìn thấy khẩu súng đang chỉa vào đầu, hắn muốn đưa tay kiểm tra thì nòng súng lại dùng lực một chút, “Tôi bị thương thì có gì kỳ lạ? Bảo người của anh rút lui đi!” Vì sao Feston lại có vẻ lo lắng như vậy? Phong Triển Nặc bắt đầu phát hiện có điều gì đó không đúng.

Bàn tay dính máu đang ở ngay bên động mạch của Feston, tay còn lại thì cầm lấy khẩu Colt màu bạc, nòng súng cũng dính đầy máu, màu sắc sáng bóng của kim loại bị nhuốm đỏ, đó là máu, không riêng gì là máu ở trên tay mà còn ở trên người….

“Bị thương thì đừng lộn xộn dùm tôi!” Thừa dịp Phong Triển Nặc chưa kịp phản ứng, Feston liền đẩy súng của Phong Triển Nặc ra rồi đè Phong Triển Nặc xuống đất, “Tôi đã bảo cậu ở trong xe chờ tôi rồi mà, vì sao lại đi xuống?!”fynnz.wordpress.com

Tầm mắt chuyển đến phần bụng của Phong Triển Nặc, áo khoác của đối phương không che được vết máu đang tràn ra, áo ba lỗ màu trắng đã sớm bị nhuộm đỏ, thương tích tựa hồ kích thích dã tính có sẵn trong người của tên sát thủ được xưng là U Linh, Feston bất ngờ bị đấm ngã.

“Không ngờ lại có thể nhìn thấy anh bày ra trò đùa này, thật phấn khích! Anh là người đầu tiên làm cho tôi tự động rơi vào cạm bẫy, là người đầu tiên không tiếc hy sinh chính mình để làm cho tôi lơ là cảnh giác, cho dù hôm nay tôi chết ở đây thì coi như cũng có lãi, FBI Caesar quả nhiên không phải tầm thường!”

Vịn vào tường để đứng lên, hắn dựa vào vách tường, vỗ tay vì Feston, nhưng không ai có thể nhìn thấy sự thất bại và tuyệt vọng trên khuôn mặt kia.

Mặt trên chỉ có ý cười nguy hiểm, giống như đối mặt không phải là tử vong, mà là giải thoát, đáy mắt chỉ có một màu u ám.

Dùng cái gì để vãn hồi sự u ám đó? Feston cau chặt mày, “Đừng nói hưu nói vượn, cậu sẽ không chết! Tôi yêu cậu!”

Bước chân từ xa xa cùng tiếng súng truyền đến, lời nói thâm trầm trong cổ họng giống như sấm sét, nụ cười của Phong Triển Nặc trở nên cứng đờ, hắn cười ha ha, khẩu súng trong tay khẽ run rẩy, giống như một trò đùa nguy hiểm, “Yêu? Kẻ nào yêu tôi thì chỉ có chết! Anh muốn thử xem tôi có dám nổ súng hay không?”

“Được! Cậu cứ nổ súng giết tôi đi! Đó là chuyện của cậu, nhưng người tôi yêu nhất định phải còn sống!” Nhìn thấy máu tươi trào ra, hắn tiến lên dìu Phong Triển Nặc, trong khi Phong Triển Nặc lại đột nhiên bùng nổ, “Không chết thì sẽ bị bắt, nói như vậy là anh đang muốn tống tôi vào ngục hay sao? Ngoại trừ đội đặc nhiệm ST còn có đội trọng án, cám ơn anh đã xem trọng tôi, nơi này là địa bàn FBI của mấy người, không bằng hôm nay nhìn xem ai có thể là người cuối cùng có thể mỉm cười!”

Khuôn mặt tái nhợt vì mất máu, chỉ có ánh mắt vẫn còn sáng ngời, ngoài miệng nhếch lên một đường cong tàn nhẫn, hắn dùng bàn tay đầy máu cầm súng, Feston liều lĩnh ôm lấy hắn.

Nụ hôn hỗn loạn lại áp lực giống như một loại hung khí, thiêu đốt đầu lưỡi trong miệng, cắn nuốt ra một họng máu tươi, hàm dưới của hắn bị Feston nắm chặt, “Cậu muốn chết hay là bị mất trí rồi!”

“Từ ngày quen biết anh cũng chính là ngày tôi muốn chết và bị mất trí rồi!” Bàn tay đầy máu nắm lấy sau cổ của Feston, dùng sức cắn xé bờ môi của đối phương, hắn không nên tin Feston, nhưng cũng không thể buông tay. fynnz810

Tựa hồ một khi bị dính lấy thì sẽ không thoát khỏi loại cám dỗ này, bờ môi dường như có ý thức của chính mình, cố gắng cắn nuốt hơi thở của nhau, áo khoác của Feston bị dính máu của Phong Triển Nặc, trong khi Phong Triển Nặc bị Feston dồn vào vách tường, cố chấp đòi lấy nụ hôn cùng với đau đớn và máu tươi của đối phương, ***g ngực kề sát vang lên tiếng tim đập kịch liệt, không biết là của ai.

“Tìm được rồi, ở trong này!” Tiếng đạn lên nòng, còn có tiếng bước chân tiếp cận, sau đó đột nhiên tạm dừng.

Trong đầu trở nên ong ong, đây là cảnh cáo, nhưng Phong Triển Nặc không buông tay ra, ngược lại càng dùng sức để cho Feston dựa sát vào người hắn, tiếp tục dây dưa, đến khi hô hấp của bọn họ không thể tiếp tục được nữa thì mới dừng lại.

Ngẩng đầu, khóe miệng của hắn còn mang theo vết máu của Feston, ngoài miệng của Feston cũng mang theo vết thương, xung quanh bọn họ xuất hiện thêm vài người, Derek, Jonathan, Hase, Ropol, Clyde…..Những khuôn mặt quen thuộc, chẳng qua biểu cảm của bọn họ lại làm cho vẻ mặt của bọn họ trở nên xa lạ.

Đáng lý người cảm thấy chật vật là đương sự, nhưng Phong Triển Nặc chỉ lau khóe miệng dính máu, vẻ mặt như đang xem diễn, mà Feston lại phản ứng rất lãnh đạm, hắn kéo Phong Triển Nặc ra sau lưng, để đối phương ngồi xuống, sau đó quay người lại, “Vì sao các cậu lại ở đây?”

“Sếp báo với Derek muốn bọn em đến đây, cho nên bọn em mới đến.” Jonathan là người duy nhất còn có thể nói chuyện như thường, nhưng kỳ thật trong đầu của hắn cũng trống rỗng, ngượng ngùng không đề cập đến chuyện vừa nhìn thấy, chỉ có thể trả lời một cách máy móc.

“Derek, tôi báo với cậu hồi nào?” Feston đối mặt với đủ loại biểu cảm kinh ngạc sợ hãi của cấp dưới, hắn cởi áo khoác, ngồi xổm xuống rồi đắp lên người của Phong Triển Nặc, “Đè lại vết thương của cậu, đừng để cho tôi nhìn thấy cậu gặp chuyện bất trắc, nếu không thì sẽ có người phải trả giá đắt.”

“Tôi muốn biết là ai sẽ trả giá đắt, vì như thế mà có chết thì cũng phải xem.” Dùng áo của Feston để đè lại vết thương, hắn nhẹ nhàng nói tiếp, Feston cảnh cáo liếc nhìn hắn một cái, lại xác nhận thương tích của hắn, rốt cục vẫn quyết định xé áo của hắn ra để băng bó sơ cứu cho hắn, “Đừng nói nữa, bằng không cậu phải lập tức đến bệnh viện cho tôi!”

Giờ phút này nếu không nhìn ra có cái gì bất thường thì hắn sẽ không phải là Phong Triển Nặc, ngậm miệng lại, hắn thưởng thức vẻ mặt cực kỳ đặc sắc của những người này, đương nhiên hắn cũng muốn làm rõ toàn bộ mọi việc, vì thế liền giữ im lặng.

Ngoại trừ đội đặc nhiệm ST, đội trưởng Mai Garret dẫn dắt đội trọng án của mình đi truy tìm U Linh thì bất ngờ lại bị đám lính đánh thuê chặn đường, nhân viên FBI bị phân tán, ở đây đa số đều là nhân viên của đội ST.

“Derek, tôi thông báo với cậu hồi nào?” Muốn rời đi ngay lúc này là chuyện không có khả năng, Feston chỉ có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề.

Vừa rồi bọn họ còn thấy sếp của bọn họ cùng U Linh ôm hôn kịch liệt, hiện tại đối mặt với khuôn mặt này, đại đa số mọi người vẫn chưa thể nghe lọt tai câu hỏi của Feston, cũng không hiểu được vấn đề này là như thế nào, chỉ có Derek trả lời, “….Không có.”

Không có…..không có? Đột nhiên hoàn hồn, bọn họ ngỡ ngàng nhìn Derek, “Không phải cậu nói sếp gọi điện cho cậu hay sao? Muốn cậu dẫn chúng tôi đến đây để phục kích U Linh kia mà?”

“Là tôi nói.” Derek thản nhiên nhìn bọn họ.

Jonathan tiến lên rồi nắm lấy áo của Derek, “Vì sao phải làm như vậy? Nếu đây không phải là ý của sếp thì vì sao cậu lại nói như thế! Rốt cục cậu suy nghĩ cái gì vậy hả, Derek?”

“Giải quyết U Linh thì sếp mới có thể quay lại, đội đặc nhiệm ST của chúng ta mới có thể khôi phục như thường, chẳng lẽ các cậu cũng không nhìn thấy hay sao, vừa rồi bọn họ đang làm cái gì? Chuyện này cậu đã biết, Jonathan, nhưng cậu luôn giả vờ như không nhìn thấy!” Chỉ trích Jonathan không lên tiếng, Derek đẩy Jonathan ra, vẻ mặt của hắn cũng muốn bốc cháy như mái tóc đỏ rực của mình.

Mọi người đều trầm mặc, “Jonathan, đây là sự thật sao?” Có người xem như vẫn còn bình tĩnh mà cất tiếng hỏi, nhưng Jonathan không thể trả lời.

“Feston, đây là sự thật sao?” Không còn xưng là đội trưởng, xem như đang hỏi việc riêng, kỳ thật bọn họ đều nhìn thấy nhưng vẫn muốn xác nhận một lần nữa.

“Là thật.” Feston trả lời không hề do dự, chặt đứt hy vọng mỏng manh của mọi người.

“Làm sao lại như thế….” Clyde đang thì thầm một mình, hắn không thể hiểu được, Feston đang ở trước mặt mọi người, còn có U Linh Ian Noy ở ngay sau lưng.

Làm sao lại như thế cũng là điều mà Jonathan lúc trước muốn hỏi, mà hiện tại hắn chỉ nhìn thấy vết thương trên môi của Feston cùng với màu đỏ tươi hỗn độn trên người do bị dính máu của U Linh, sát thủ số một quốc tế đang ấn chặt vết thương trên bụng, khóe miệng cũng bị dính máu, bọn họ một trước một sau, không đối thoại gì nhiều, nhưng lại đồng thời lộ ra một nụ cười phức tạp.

Tại sao lại có thể như vậy, có lẽ bọn họ cũng rất muốn biết.

“Đội trưởng Mai Garret, chúng tôi đã tìm được U Linh.” Derek bỗng nhiên cầm lấy bộ đàm, Jonathan lập tức giữ chặt tay của Derek, “Cậu đang làm cái gì vậy?”

“Tìm được rồi hả? Tôi sẽ lập tức dẫn người đến! Không biết đám lính đánh thuê này từ đâu mà đến, rất khó đối phó, chúng tôi cần một ít phút nữa mới thoát được! Nhiều nhất là mười phút!” Chỗ của đội trưởng Mai Garrett vang lên tiếng súng, bọn họ đã sớm ở bên ngoài tầng hầm giữ xe, còn có một bộ phận nhân viên FBI bao vây bên ngoài gara, hoàn toàn không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Feston không ngăn cản Derek, hắn cũng cầm lấy bộ đàm, cũng nói chuyện với lính của mình, nhưng không phải là nhân viên FBI, “Judy, bảo bọn họ rút đi, Mai Garret sẽ tăng cương hỏa lực, hắn muốn bắt người của cô chỉ trong vòng vài phút nữa, nếu có thương vong thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm.” fynnz.wordpress.com

“Đã biết, để tôi bảo bọn họ rút ngay, chuyện của anh xong chưa?” Trong bộ đàm truyền đến giọng nói của một phụ nữ, nhưng cách nói chuyện không giống phong cách của một phụ nữ, vô cùng ngắn gọn.

“Judy?” Derek dường như đã từng nghe thấy cái tên này, “Nữ hải tặc bị khai trừ khỏi FBI! Hiện tại cô ta là lính đánh thuê sao?”

“Bên kia là ai? Còn gọi tôi bằng xưng hô như vậy nữa?” Cô ta không quá khoái trá.

Feston không trả lời, “Chúc mừng cô, danh tiếng của cô rất vang dội, chuyện của tôi xong rồi, cô rút quân đi.” Hắn nói với Judy, đối phương đáp lại rồi tắt bộ đàm, sau đó không còn nghe thấy gì nữa.

Đám lính đánh thuê này do Feston tìm đến, bọn họ mới là người mà hắn đã sắp xếp, Phong Triển Nặc giật giật lông mày, sự tình xem ra không phải như bề ngoài, ai sẽ tìm người đến cứu hắn, ngoại trừ Feston thì còn ai vào đây nữa, vì sao hắn lại không nghĩ đến chuyện này.

Không, hắn đã nghĩ đến, chẳng qua không chịu đi xác nhận mà thôi, “Nói như vậy thì anh không phải là người bày ra cạm bẫy, người sắp xết hết thảy chính là hắn?” Phong Triển Nặc liếc mắt về phía Derek.

Cho dù bị thương nhưng ánh mắt kia vẫn giống như viên đạn, lúc này Feston mới thả lỏng tâm tư, “Bọn họ phụ trách dẫn tôi rời đi, đám sát thủ kia rất đông nhưng đã sớm rút lui, khi nói chuyện với cậu thì di động của tôi bị hết pin, biết có vấn đề, chờ tôi chạy đến thì cậu lại làm cho mình chật vật như vậy, chẳng phải tôi đã bảo với cậu đừng xuống xe rồi hay sao!”

“Như vậy mới có cơ hội cho anh ra tay chứ!” Phong Triển Nặc nói một cách lơ đễnh, ánh mắt chuyển sang hướng Derek.

Derek bị Phong Triển Nặc liếc mắt thì sắc mặt liền trở nên cứng đờ, “Anh không biết anh đang làm gì đâu, anh là tội phạm, tôi không hy vọng anh có thể hiểu được, nhưng tôi đang làm chuyện chính xác.”

“Người sắp đặt chuyện này không phải cậu ấy, cậu ấy chỉ là con rối.” Feston trả lời như vậy, “Có phải hay không, Derek?”

Tầm mắt của Feston tựa như một con dao đang mổ xẻ người ta, Derek cười khổ, lảng tránh câu hỏi này, “Sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị bắt, sếp là người biết rõ nhất, chỉ cần hắn ở bên cạnh anh thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta bắt lấy nhược điểm, cả hai người đều như nhau.”

“Jonathan, bắt hắn lại.” Feston thản nhiên hạ lệnh, Jonathan ngẩn người, “Thật sự phải làm như vậy sao? Nhưng mà–”

“Có nhớ quyển sổ vật chứng không cánh mà bay hay không? Còn có ở Las Vegas, nhân chứng quan trọng trong vụ án là Uriel lại bị giết chết ngay trước mặt chúng ta, ngoài ra có người còn báo cáo tất cả mọi việc của tôi cho Kraft, sau đó sắp đặt hết thảy mọi chuyện này, cậu cảm thấy người đó là ai?” Tầm mắt của Feston nhìn thẳng vào Derek, Jonathan kinh ngạc khi phát hiện Derek không phủ nhận.

“Đây đúng là một cạm bẫy, là cạm bẫy để tìm ra ai là nội gián trong đội.” Feston nói như vậy.

……….

P/S: Giờ em Nặc mới nhận ra người bảo vệ em chỉ có một mình chồng em thôi, ko phải anh thì còn ai vào đây nữa :>.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.