Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 92: Cổ ngọc (cầu đặt mua! !)




Trâu Nhuận Thành đứng bên ngoài tay cầm mấy thứ văn kiện, bên góc tường còn có một trợ lí, ánh mắt Trâu Nhuận Thành đầy vẻ trêu tức vui sướng, “Mang quần áo đến cho đại ca ấy mà.” Ánh mắt của anh ta dò xét Cố Hạ, cười đến vô cùng đường hoàng, “Đương nhiên, tôi đoán hôm nay đại ca sẽ không đi làm, có hai phương án tuyên truyền phải đưa cho anh ấy xem, để cho anh ấy ra quyết định.”

Anh ta chỉ văn kiện trên tay mình, thật ra Trâu Nhuận Thành cũng không cần phải tự mình đưa đến, nhưng mà nghe thấy Tam ca bảo hôm nay quân vương không tảo triều, ngay lập tức cảm thấy hiếm có, lại thấy trợ lí của Triển Thiểu Huy nói mang quần áo tới cho anh, Trâu Nhuận Thành lập tức thổn thức sao mà tình hình chiến đấu lại thảm như vậy, trùng hợp có phương án cần đại ca quyết cho nên anh ta tò mò chạy đến nhìn xem biểu lộ của quân vương sau khi đã ăn uốn no đủ thế nào, thuận tiện thừa dịp tâm trạng của Triển Thiểu Huy tốt yêu cầu thêm vài chuyện khác. Lúc này, không thấy Triển Thiểu Huy đâu, chẳng qua là Cố Hạ lại có một hương vị khác.

Cố Hạ chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ nào mà chui vào, cũng không quản xem anh ta làm cái khỉ gió gì, cuống quýt chạy vào phòng, “Triển thiếu, tổng giám đốc Trâu đến.”

Triển Thiểu Huy chỉ “À” một tiếng, chậm rì rì xuống giường ra khỏi phòng ngủ, Cố Hạ vội vàng khóa cửa lại, trốn trong chăn. Trâu Nhuận Thành cũng không vào nhà, nhìn thấy Triển Thiểu Huy chỉ bọc một cái khăn tắm ngang hông, miệng cười khì khì, có chút nịnh nọt, “Đại ca, không nghĩ tới quần áo cũng bị phụ nữ làm cho không thể mặc được, hắc hắc, thật là quá mất kiềm chế.”

Triển Thiểu Huy biết rõ anh ta sẽ tới, vừa rồi Tiểu Ngũ có gọi điện thoại cho anh, nói mấy phút nữa sẽ đích thân mang văn kiện đến cho anh, tâm tình Triển Thiểu Huy rất tốt, còn mang theo một chút khoe khoang, hỏi Tiểu Ngũ, “Cậu từ rất xa chạy tới đây chỉ để mang thứ này đến cho tôi sao?”

“Mang một phương án đến cho anh quyết định.” Trâu Nhuận Thành bước vào cửa một bước, nhìn hàng chân mày cùng khóe mắt của Triển Thiểu Huy đều mang theo một vẻ nhu tình vui vẻ, thuận tiện nói ra mục đích đến đây, “Còn nữa nha, em muốn nghỉ ngơi.”

“Ba tháng trước cậu vừa mới xin nghỉ mà, bây giờ mới mấy tháng mà?” Triển Thiểu Huy biết Trâu Nhuận Thành không có chuyện gì cũng sẽ không đến đây, lấy văn kiện trong tay anh ta, vừa đi vừa nói, “Tuy tâm tình của tôi hôm nay rất tốt nhưng mà tôi sẽ không đồng ý.”

“Hắc hắc.” Trâu Nhuận Thành cười thành tiếng, trực tiếp ngồi xuống ghế salon, “Em thật sự cần được nghỉ ngơi, dạo này chuyện của công ty con cũng không nhiều lắm, em muốn nghỉ ngơi để chuẩn bị nghênh đón cuộc chiến sáu tháng cuối năm, đại ca, chỉ ba tuần, hai mươi ngày thôi, em sẽ sắp xếp công việc thật tốt.”

Triển Thiểu Huy từ chối cho ý kiến, bây giờ nghỉ ngơi, hai tháng nữa Tiểu Ngũ sẽ muốn nghỉ tiếp, Trâu Nhuận Thành luôn luôn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

“Đại ca, anh xem, lần trước anh đụng hư xe của em, đấy chính là cỗ xe mà em thích nhất, bảo bối của em như vậy, kết quả lại bị anh đụng phải, hại em phải đợi hai tháng mới mang xe về được…” Trâu Nhuận Thành nhìn thấy sắc mặt Triển Thiểu Huy rất tốt nên cứ lải nhải, như là hôm nay nếu anh không đồng ý cho em nghỉ thì em sẽ không đi, nói xong chuyện xe cộ, anh ta lại hướng về phòng ngủ gọi một tiếng, “Cố Hạ, trưa nay cô làm thêm một phần cơm đi nha, hôm nay tôi sẽ ở lại đây…”

“Được rồi.” Triển Thiểu Huy ngắt lời anh ta, ý của Tiểu Ngũ đã rất rõ ràng, chỉ chỉ ngoài cửa, “Nhiều nhất là hai tuần, cậu có thể đi được rồi.”

“Đại ca, cho thêm một tuần nữa đi, em đỡ phải quấy rầy anh.” Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên Trâu Nhuận Thành phải tận dụng cho tốt.

Ánh mắt sắc bén của Triển Thiểu Huy đảo qua anh ta, chậm rãi đi về phía anh ta, “Muốn tôi xách cậu ra ngoài hử?”

“Không cần, không cần.” Hai tuần thì hai tuần, dù sao được nghỉ ngơi là được, Trâu Nhuận Thành đạt được mục đích của mình, cười chạy ra ngoài cửa, “Đại ca, anh tiếp tục đi, kiềm chế một chút nha, Cố Hạ mới ra viện không bao lâu, anh đừng khiến cô ấy phải lăn lại vào viện đấy.”

Tiểu Ngũ chính là người thừa lúc cháy nhà mà đến hôi của, Triển Thiểu Huy đóng “phanh” cửa lại, hôm nay tâm tình anh khá tốt, cũng không thèm so đo với Trâu Nhuận Thành, đóng cửa thật kĩ rồi quay về phòng ngủ, cửa bị khóa trái, Triển Thiểu Huy gõ cửa, “Hạ Hạ, mở cửa ra, Tiểu Ngũ đã đi rồi.”

Cố Hạ nằm trên giường dùng chăn che kín đầu lại, mới gần trưa Trâu Nhuận Thành đã chạy đến đây chê cười bọn họ, mắc cỡ chết đi được, Cố Hạ không chịu mở cửa, nói vọng ra ngoài, “Anh mau thay quần áo đi, đây là nhà của em, anh đừng có mà ở lì ở đây.”

Triển Thiểu Huy đứng ngoài cửa dụ dỗ cô một lúc, thấy cô vẫn không chịu mở cửa, thay quần áo xong ngồi trong phòng khách, cầm văn kiện trên bàn mở ra, lúc đi ra Cố Hạ có chút bất mãn, nhìn anh nói: “Sao anh còn chưa đi? Không phải công việc rất bận sao?”

Triển Thiểu Huy đứng dậy ôm lấy cô, “Dù có bận rộn công việc cũng không quan trọng bằng em, có phải đang thẹn thùng không? Tất cả đều đã là người trưởng thành, có cái gì mà ngại.” Anh dán sát vào lỗ tai cô thổi hơi, hôn lên vành tai cô, “Thật ra anh rất thích dáng vẻ thẹn thùng của em.”

“Ai thẹn thùng chứ?” Cố Hạ mới không thích bị anh chê cười, giãy ra không được, nói: “Sao anh lại để cho tổng giám đốc Trâu tới, có phải anh cố ý không?”

“Là do bản thân cậu ta muốn tới thôi mà.” Mặt Triển Thiểu Huy đầy vẻ đắc ý, “Không nói những chuyện này nữa, chúng ta đi ăn cơm, em không đói bụng sao?”

Triển Thiểu Huy kéo cô xuống lầu, lái xe tìm một nhà hàng, đã đến giờ cơm trưa, trước tiên gọi hai nồi cháo lấp đầy dạ dày cái đã, sau đó lại ăn món khai vị, Cố Hạ ăn không nhiều lắm, Triển Thiểu Huy ngồi cạnh dỗ dành cô ăn thêm một chút, còn hỏi cô buổi chiều muốn làm gì, Cố Hạ đều tỏ ra miễn cưỡng, “Không phải anh còn có một phương án phải giải quyết sao? Anh xử lí công việc xong rồi tính sau.”

“Lúc sáng khi chờ em mở cửa anh đã xem qua, hai phương án kia đều không khác nhau là mấy, lát nữa sẽ gọi điện nói với Tiểu Ngũ một tiếng. Thật ra thì cậu ta cũng có thể tự quyết định, bình thường trông Tiểu Ngũ hời hợt vậy thôi nhưng năng lực không tồi chút nào, lúc làm việc cũng rất nghiêm túc.”

“Không phải anh ta cố ý đến đây để chê cười em chứ?” Cố Hạ buồn bực cầm đũa chọc chọc thức ăn nhưng không có ý muốn gắp lên, thật sự là ăn không thấy ngon, hôm nay đi đường hai chân đều run rẩy, lại càng không có tâm trạng để ăn.

Triển Thiểu Huy dịu dàng giải thích với cô, “Đừng suy nghĩ lung tung, văn kiện kia là phương án tuyên truyền của Khải Hoành trong sáu tháng cuối năm, Tiểu Ngũ lựa chọn được hai phương án này nên đưa tới, vả lại anh cũng muốn đích thân xem nó. Mặt khác cậu ta còn muốn nghỉ phép cho nên mới tìm anh.”

“Nghỉ phép? Anh đồng ý rồi?”

“Ừ”

“Không được, không thể cho anh ta nghỉ.” Gần trưa chạy tới chê cười cô, trước kia cũng hay trêu chọc cô, dựa vào cái gì mà được ở nhà nhàn nhã nghỉ ngơi.

“Sao vậy?” Triển Thiểu Huy nhìn cô.

“Đừng cho anh ta nghỉ phép.” Cố Hạ khó chịu trong lòng, cô đặt đũa xuống bàn, “Nếu không em sẽ không ăn.”

Triển Thiểu Huy cười xì một tiếng, cảm thấy chắn hẳn Cố Hạ đang làm nũng, giống như một đứa trẻ bốc đồng, những người phụ nữ khác khi làm nũng đều õng õng ẹo ẹo, anh lại cảm thấy Cố Hạ rất đặc biệt, bất kể là dáng vẻ gì anh đều yêu mến, Triển Thiểu Huy vươn tay vuốt vuốt tóc cô, “Em nói không cho thì không cho, anh đã nói sẽ yêu thương em mà, ăn cơm thật ngon đi.”

Anh gắp thức ăn vào chén cho cô, nhỏ nhẹ nói chuyện với cô, sau khi ăn xong vốn muốn dẫn cô đi mua một ít đồ nhưng Cố Hạ lại không chịu đi, cô không thích đi dạo trong những cửa hàng xa xỉ kia, tùy tiện mua một món đã bằng mấy tháng lương của cô, tối qua hai người đã xảy ra quan hệ, Cố Hạ không muốn mua những thứ đắt tiền đó, nếu không cô sẽ cảm thấy đó như là một cuộc giao dịch giữa tiền và sắc; mặt khác thắt lưng cùng xương cốt của cô cũng đã mềm nhũn, thật sự không còn sức đâu mà đi dạo nữa. Vậy nên hai người đi xem phim, chọn một bộ phim tình cảm, Triển Thiểu Huy tích cực hơn nhiều so với lần đi xem phim trước, chủ động chạy đi mua vé, còn mua cho cô rất nhiều đồ ăn vặt, lúc xem phim cũng chỉ ôm ấp cô một chút, thỉnh thoảng lại đút bỏng ngô cho cô, hoặc là hỏi cô có muốn uống nước không, chăm sóc rất dịu dàng.

Tuy tốc độ phát triển nhanh hơn so với tưởng tượng của Cố Hạ nhưng cũng có thể chấp nhận được, cô yêu mến anh, anh cũng yêu mến cô, một người đàn ông tài sắc tuyệt đỉnh như anh, mỗi ngày đều dỗ dành cô, nếu như đây không phải là hạnh púc vậy thì hạnh phúc là gì?

Đàn ông luôn có tính cách đặc biệt chấp nhất, Cố Hạ giống như một loại thuốc phiện đối với Triển Thiểu Huy, đã từng thử qua cũng không thể dừng lại được, đêm hôm đó Triển Thiểu Huy còn muốn ngủ lại nhà Cố Hạ nhưng lại bị Cố Hạ từ chối, nói ngày mai Từ Lộ Lộ sẽ về, thật sự không được tiện lắm; anh bóng gió nói muốn đưa cô về ở chung, sau khi Cố Hạ hiểu ý thì gạt tay anh ra, ánh mắt viết lên hai chữ hèn mọn, “Ở một mình rất thoải mái, anh đừng có ở lì đây quấy rầy em.” Cô nói xong thì khéo léo giục Triển Thiểu Huy đưa cô về, trên đường đi nhìn ánh mắt cô đều là vẻ phiền chán, Triển Thiểu Huy nhận ra mình đã hơi nóng vội, trên tâm lí Cố Hạ vẫn chưa thể tiếp nhận bước nhảy vọt này.

Từ đó về sau, Triển Thiểu Huy vẫn giống như trước, buối tối sau khi đi làm về lái xe đến nhà ăn cơm cùng Cố Hạ, có khi còn ở lì trong nhà cô, không rời đi một bước. Cuối tuần, anh nói muốn mời Trần Đào cùng Từ Lộ Lộ ăn cơm, khẩn thiết nói đã quen với Cố Hạ một thời gian mà vẫn chưa mời bọn họ ăn cơm, thật sự rất áy náy. Lần này Triển Thiểu Huy tương đối nhiệt tình, trong bữa cơm còn gọi người mang đến hai bộ đồ trang điểm, cho Cố Hạ cùng Từ Lộ Lộ mỗi người một bộ.

Nhưng mà Triển Thiểu Huy làm việc gì luôn có mục đích riêng của mình, tùy ý hỏi vấn đề công việc, sau đó lại ngẫu nhiên hỏi Từ Lộ Lộ sao lại hay đi công tác như vậy, ra vẻ lơ đãng nói đi công tác cùng người khác nguy hiểm cỡ nào, nói không chừng gặp phải tên sếp xấu xa, còn giả vờ ví dụ ai đó không có nhân tính, lúc đi công tác còn cố ý sàm sỡ cấp dưới, nói phụ nữ nhất định phải chú ý. Đương nhiên anh nói vô cùng khéo léo khiến cho người khác không thấy quá bất ngờ, lại còn ra vẻ thật sự quan tâm đến bạn bè, cuối cùng còn nói một câu, “Đi công tác mệt chết đi được, phụ nữ chạy đông chạy đi đi công tác không thích hợp lắm.”

Thật ra Trần Đào cũng ngầm không muốn cho Từ Lộ Lộ đi công tác, hai ba tháng nay Từ Lộ Lộ đi rất nhiều, lần nào đi cũng vài ngày, xã hội này rất phức tạp, ngộ nhỡ xảy ra chuyện không may gì ở bên ngoài thì sao? Hơn nữa Từ Lộ Lộ thật sự cũng là nhân viên cấp thấp nhất trong công ty, tiền lương cũng không tính là cao, luôn phải khổ sở suốt ngày nhìn sắc mặt của sếp. Nhưng mà đầu năm nay, sinh viên ra trường nhiều vô số, không phải ai cũng may mắn như Cố Hạ được vào một công ty phát triển rất tốt như Khải Hoành, tiền lương cũng khá cao.

Triển Thiểu Huy thấy bọn họ không thỏa mãn với công việc trước mắt, cười nói: “Nếu cảm thấy không thích hợp thì cứ dứt khoát thay đổi công việc đi, chỉ cần chịu khó không sợ vất vả thì có thể tìm được công việc tốt. Đối với phụ nữ thì tôi cảm thấy làm trong ngân hàng rất hợp, có thể xem như một công việc ổn định, phúc lợi cũng không tồi, hai ngày trước tôi mới vừa dùng cơm với một giám đốc, anh ta còn nói ngân hàng đang tuyển người.”

Các ngành sản xuất gần đây công nhận có phúc lợi rất tốt nhưng mà vị trí tốt một chút trong ngân hàng căn bản không hề dễ vào, nghe nói phải đặc biệt có quan hệ. Còn vị trí ngồi ở quầy thu tiền thì nhận rất nhiều, đa số những nhân viên ấy ở trong ngân hàng làm nhiều nhất nhưng nhận tiền thì ít nhất, dù vậy người đến xin việc cũng nhiều như thủy triều. Từ Lộ Lộ cười, “Ngân hàng lương cao nhưng vị trí tốt không dễ gì tiến vào được, chuyên ngành của em cũng không hợp lắm.”

“Quản trị kinh doanh cũng có thể được.” Triển Thiểu Huy cười rất nhẹ nhàng, “Nếu em thật sự muốn đổi việc thì anh có thể hỏi giúp em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.