Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 70: Trời muốn cản ta, ta liền đạp ngày này (ba canh)




Hôm nay Triển Thiểu Huy không dẫn cô đi đánh bài mà dẫn cô ra ngoại ô săn bắn, Cố Hạ đứng bên ngoài câu lạc bộ có kiến trúc đặc biệt khoa trương, có hơi bất ngờ, vừa đi cùng Triển Thiểu Huy vào trong vừa hỏi: “Anh dẫn tôi tới đây làm gì? Hình như tôi cũng không làm được việc gì.”

Triển Thiểu Huy mặc một bộ đồ thể thao, “Tôi thấy võ nghệ của Long Trạch rất tốt nên muốn hẹn anh ta đến thử trình độ bắn súng một chút, mỗi ngày anh ta đều triền miên cùng bạn gái của mình, hai người rất khó chia lìa, tôi cũng chỉ có thể gọi bạn gái của anh ta đi cùng, nếu không thì anh ta không đi được. Tôi nói sẽ dẫn cô tới, đỡ phải khiến cho Tiết Đồng thấy nhàm chán.”

Nửa phần trước anh nói thật, còn đằng sau hử, trên thực tế là nói với Long Trạch thế này, “Long Trạch, anh đem cô gái của anh theo đi.”

Long Trạch thì không sao cả nhưng vẫn hỏi một câu: “Vì sao? Không phải anh muốn gọi mấy người anh em của anh sao, tôi mang theo Tiết Đồng hình như không tiện lắm.”

“Rât tiện.” Triển Thiểu Huy nói, “Anh không mang theo phụ nữ, làm sao tôi có thể mang theo người của tôi?”

Cố Hạ cũng tin lời Triển Thiểu Huy nói, may mà không phải người khác, cô và Tiết Đồng cũng dễ trò chuyện với nhau. Đây là một câu lạc bộ tập bắn khá lớn, có cả khách sạn nhà hàng, massage thư giãn đủ mọi thứ. Trong phòng tập bắn được cách âm rất tốt, còn có thể chống đạn; gạch cùng màu với màu đất, hai bên hành lang cây cối xanh tốt thoáng đãng, thảm cỏ thật lớn, trong mùa này mà vẫn xanh mướt, không biết phải tốn kém bao nhiêu công sức.

Triển Thiểu Huy hiển nhiên rất quen thuộc với nơi này, một nhân viên thạo việc dẫn anh cùng Cố Hạ vào bãi tập bắn, hôm nay bọn họ bao cả bãi tập bắn này nên vừa có thể tập bắn ngoài trời vừa có phòng riêng, trong câu lạc bộ đã có vài người quen mặt, Trịnh Giang Hà và Mục Bằng đều mặc đồ thể thao, đang thử súng; Long Trạch và Tiết Đồng ngồi trên ghế sofa trong phòng nghỉ, cùng thân mật trò chuyện, trước mặt bày biện thức ăn vặt cùng nước uống, nhìn thấy Triển Thiểu Huy tới Long Trạch vẫy tay chào hỏi anh.

Triển Thiểu Huy và Cố Hạ cùng đi đến, cười nói với Long Trạch: “Thế nào, sao không đi thử súng, xem ra anh nắm rất chắc phần thắng nhỉ?”

Thật sự Long Trạch không hề có hứng thú đấu súng với người khác, chỉ là bị Triển Thiểu Huy ba lần bốn lượt mời đến. Giờ đây anh ta cũng đang tính định cư ở thành phố C, quen thêm nhiều bạn trong thành phố này cũng có lợi, trước mắt anh ta cũng không quen biết nhiều người, công ty mới mở cũng vừa khởi sắc, Triển Thiểu Huy lại mười phần trượng nghĩa, giúp anh ta tạo thêm nhiều quan hệ trong việc kinh doanh của mình, theo con đường của mình giúp Long Trạh mở rộng thị trường, còn giới thiệu vài đơn đặt hàng cho công ty anh ta, những phương diện khác cùng giúp đỡ anh ta không ít. Long Trạch thật sự không thể từ chối nên mới đồng ý, anh ta nửa đùa nửa thật nói, “Tôi đang đợi anh tới, nếu không Tiết Đồng một mình ở đây không phải rất nhàm chán sao?”

“Anh ra chơi đi.” Tiết Đồng đẩy anh ra, cười hì hì nói: “Em cùng Cố Hạ đứng một bên xem các anh chơi.”

Triển Thiểu Huy cũng thật sự muốn so tài với Long Trạch, võ nghệ của anh ta ở làng du lịch vùng ngoại ô hôm đó rất giỏi, tốc độ cực nhanh, cũng đoán trước được kĩ thuật bắn súng của anh ta nhất định là không tệ. Hai người đàn ông đi về phía trước, chọn súng ống, cộng thêm Trịnh Giang Hà và Mục Bằng, bốn người quyết định cùng so tài.

Trước khi so tài, Triển Thiểu Huy vẫy vẫy tay với Cố Hạ, Cố Hạ cũng cảm thấy hứng thú, “Đi, chúng ta đến xem bọn họ bắn.”

Mỗi người bắn mười phát, lúc còn nhỏ Triển Thiểu Huy đã khổ luyện bắn súng, tuyệt đối không hề thua kém những tay súng chuyên nghiệp, mỗi một viên đạn đều bắn trúng hồng tâm, đến khi cuộc so tài chấm dứt, Mục Bằng thở dài, “Đánh bài thua trong tay anh còn chưa tính, không ngờ bắn súng cũng thua bởi anh.”

Lời nói của Mục Bằng là nói với Long Trạch, trước đó đại ca thuyết phục anh đánh cược với Long Trạch, đánh cược ba ván không thắng được ván nào, Mục Bằng thua tâm phục khẩu phục, lúc ấy mới biết danh hiệu thần bài của Long Trạch không phải là giả. Cố Hạ là người ngoại đạo, chợt nghe thấy tiếng súng vang lên bang bang, tấm bia bị dời đi rất xa, không biết kết quả thế nào, hỏi Tiết Đồng: “Kết quả thế nào?”

“Tôi cũng không biết.” Tiết Đồng cười cười, dường như cô ấy không quan tâm đến kết quả chút nào.

Trịnh Giang Hà đi tới, nhìn thấy vẻ mặt đầy chờ mong của Cố Hạ, nói: “Tất nhiên là tôi không bằng đại ca, nhưng mà Long Trạch lại ngang tài ngang sức với đại ca.”

Đối với kết quả này Triển Thiểu Huy không thấy vui cũng không thất vọng, “Đã lâu rồi không gặp được người nào ngang tài.”

Vẻ mặt Long Trạch lại rất thoải mái, “Kĩ thuật bắn súng của anh rất tốt.”

“Chỉ là sở thích thôi.” Triển Thiểu Huy khó gặp được đối thủ như vậy, “So tài thêm một ván đi.”

Bọn họ đổi đến sân bắn bên cạnh, cách so tài cũng khác, ở đây có thêm nhiều chướng ngại vật phức tạp hơn, rất giống chiến đấu thật, xuất phát cách mục tiêu 200m, trên đường có vô số bia di động, người bắn trước bắn sau cũng có quy định, lúc bắn được đổi súng hai lần, lần thứ nhất phải tự mình lắp súng, bắn liên tục vào mục tiêu, có tấm bia chỉ xuất hiện khoảng hai giây, động tác hơi chậm một chút bia sẽ không xuất hiện nữa, thời gian bắn rất ngắn, tỉ lệ trúng mục tiêu phải rất cao. Trịnh Giang Hà hưng phấn, “Đại ca, hôm nay em được mở rộng tầm mắt rồi.”

Mắt Triển Thiểu Huy sáng lên, nhìn nhìn Long Trạch, “Tôi cũng rất chờ mong biểu hiện của Long Trạch.”

Hai người đàn ông đến trước sân bắn, Long Trạch trở về đứng bên cạnh Tiết Đồng, “Anh Triển, mời bắn trước.”

Long Trạch để cho Triển Thiểu Huy bắn trước, Triển Thiểu Huy cũng không cần phải nhượng bộ, thay một bộ quần áo khác, lúc chuẩn bị tiến vào sân bắn thì Cố Hạ đứng một bên hào hứng bừng bừng làm tư thế chiến thắng, “Triển thiếu, cố lên.”

Mọi người đứng một bên trợn tròn hai mắt tập trung quan sát, thành thạo bàn tán, người xem rất náo nhiệt, Cố Hạ nhìn Triển Thiểu Huy bước vào sân bắn mà toàn thân căng cứng, giống như một thợ săn đang dùng sức chuẩn bị tiến lên, sau đó anh nhấn chốt tính thời gian bên cạnh, giống như một con sói yên lặng lâu ngày đột nhiên lao ra, tay phải cầm súng, động tác bắn nhanh nhẹn liên tục; anh vượt qua các chướn ngại vật trên đường, đi rất nhanh; chuyển động nhịp nhàng, không màu mè chút nào, phóng khoáng đẹp mắt; lúc ráp súng vào, động tác hai tay cực nhanh, sau đó xoay người… Đến khi thời gian của Triển Thiểu Huy sắp hết, bắn ra phát cuối cùng, tay thu lại, tất cả khí thế trong ánh mắt được thu hồi lại. Một khắc ấy, hình tượng của anh trong tâm trí Cố Hạ sáng chói vĩ đại vô cùng, sau lưng dường như đang lóe lên những vầng sáng vàng kim, Cố Hạ nhìn không rời mắt.

Triển Thiểu Huy đi ra, những người bên cạnh vỗ tay khen ngợi, hai mắt Cố Hạ hiện lên những vì sao, nhìn Triển Thiểu Huy đi tới, nói một câu phát ra từ trong lòng, “Triển thiếu, anh thật đẹp trai…”

Triển Thiểu Huy nói với Long Trạch vài câu, một chướng ngại vật được cài đặt sẵn lúc hết giờ, một thùng nước xối xuống, người Triển Thiểu Huy ướt sũng, trên mặt cũng có vài giọt nước, Cố Hạ vội vàng cầm một chiếc khăn lông chạy tới, mặt tươi cười nở hoa, “Triển thiếu, anh lau đi, nhanh vào thay quần áo, đừng để bị cảm lạnh.”

Sắc mặt Triển Thiểu Huy rất tốt, chào hỏi những người khác rồi đi thay quần áo, đi ra nhìn bảng thành tích một chút, cũng khá thỏa mãn. Nhân viên lại sắp xếp sân bắn một lần nữa, Cố Hạ nhìn Triển Thiểu Huy mắt tỏa sáng, anh nhìn thấy cô, vươn tay xoa đầu cô, “Sao lại nhìn bằng ánh mắt đó?”

Cố Hạ bị thuyết phục triệt để bởi phong thái của anh, không ngờ Triển Thiểu Huy thật sự là một nhân tài, ánh mắt bùng sái nhìn anh, nhếch miệng cười, “Chỉ là cảm thấy anh quá đẹp trai, trước kia chưa từng nhìn thấy anh như vậy; Triển thiếu, anh là người đàn ông tuyệt vời! Thật là yêu quá đi.”

Khóe miệng Triển Thiểu Huy nhẹ nhàng nhếch lên, anh vốn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy Long Trạch đã thay quần áo, bước vào sân bắn nên tạm thời không nói nhiều. Sân bắn đã được lau dọn, chướng ngại vật cũng đã được sắp xếp lại, trông có vẻ rất công bằng, Triển Thiểu Huy đi về phía trước, cùng Lão Tam và Lão Tứ đứng ở vị trí tốt nhất, mắt nhắm lại, cảm nhận động tĩnh trong sân bắn. Cố Hạ sóng vai cùng Tiết Đồng, mắt không nháy một lần nào.

Cố Hạ nói yêu mến chỉ là sùng bái thuần túy, ví dụ như yêu mến giọng ca của một ca sĩ, yêu mến một diễn viên, thật ra đều là cùng một loại. Đến khi Long Trạch bước ra, cô cũng dùng ánh mắt đầy sao kia mà nhìn, hai tay nhẹ nhàng vỗ, “Thật đẹp trai, đẹp trai, yêu quá đi!”

Triển Thiểu Huy đứng gần đó nghe thấy câu này, trừng mắt nhìn cô, “Người đàn ông của người khác, cô yêu cái gì?”

“Loại yêu mến này không phải là kiểu yêu mến kia.” Cố Hạ đứng bên cạnh Tiết Đồng, nói: “Tiết Đồng, cô không ngại chứ!”

Tiết Đồng nhìn bọn họ mím môi cười, cô không biết bọn họ đã phát triển đến bước nào, chỉ cảm thấy hai người rất thú vị. Long Trạch ở bên kia cũng rất thỏa mãn, kéo lấy tay cô ấy, hai người cùng nhau xì xào bàn tán.

Tất nhiên Triển Thiểu Huy biết rõ Cố Hạ có ý gì, lúc nãy nghe Cố Hạ nói vậy còn thấy vui một chút, bây giờ mới triệt để ngộ ra mình đã sai rồi, trong lòng lại có chút khó chịu. Chẳng qua đây cũng không phải lần đầu tiên Cố Hạ làm cho anh khó chịu, trước mắt, Triển Thiểu Huy còn có chuyện khác cần chú ý, chẳng thèm so đo với cô gái này.

Trong sân có rất nhiều cameras, quay trọn quá trình bắn, Triển Thiểu Huy cùng các anh em của anh xem lại đoạn ghi hình Long Trạch bắn, đã có kết quả thống kê, tỉ lệ bắn trúng mục tiêu của Long Trạch cao hơn một chút, chỉ là một chút chênh lệch rất nhỏ nhưng tốc độ bắn lại chậm hơn anh bảy giây, tính toán tổng thể thì Triển Thiểu Huy hơn một chút. Long Trạch còn đang ở trong phòng thay đồ, ngay cả Tiết Đồng cũng không có ở đây. Triển Thiểu Huy nhìn vào màn hình, hỏi Trịnh Giang Hà, “Cậu thấy thế nào?”

“Động tác của anh ta rất nhanh nhẹn, nói thật, đại ca, quá trình hoàn thành thoạt nhìn thoải mái hơn anh một chút. Anh xem đoạn này đi…” Trịnh Giang Hà phân tích đoạn ghi hình, “Anh ta vì tránh không để cho thùng nước kia xối lên người, tránh qua, tránh lại, động tác cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi cuối cùng anh ta lại có thể bắn trúng tấm bia kia.”

Triển Thiểu Huy có hơi choáng, “Nếu là tôi thì tôi sẽ không làm được, động tác của anh ta thật sự cực kì nhanh, nhưng lúc nãy thoạt nhìn thì động tác của anh ta lại có vẻ chậm, không biết đã dùng hết toàn lực hay chưa.”

“Đại ca, tốc độ của một động tác nhất thời cũng không nói lên được gì, tốc độ chỉ chậm hơn anh bảy giây, đây đã là chuyện hiếm thấy, dù cho nhị ca có trở về cũng không đạt được tốc độ này.” Mục Bằng đứng bên cạnh vừa cười vừa nói: “Cuối cùng vẫn là anh thắng.”

Long Trạch thay quần áo xong cũng đã trở lại, đến nhìn bảng thành tích, cười nói: “Rất hiếm khi gặp được người như anh Triển đây, bội phục.”

Triển Thiểu Huy cũng không nhìn đoạn ghi hình kia nữa, đi tới cười nói: “Là tôi rất hiếm khi gặp được người như anh mới đúng, trong tình huống này vẫn tránh được thùng nước.”

“Đang mùa đông, xối lên người rất lạnh.” Long Trạch tỏ ra không để ý lắm, ôm nả vai Tiết Đồng, ngồi xuống ghế sofa trong phòng nghỉ, gọi người bán hàng mang

Mục đích so tài đã đạt được, chẳng qua là mấy người kia còn nghiện, Mục Bằng cùng Trịnh Giang Hà vẫn còn cầm súng bắn, Triển Thiểu Huy nhìn thoáng qua Cố Hạ ngồi bên kia không có việc gì làm, đứng lên, gọi Cố Hạ, “Lại đây, tôi dạy cô chơi.”

“Chơi bắn súng?” Cố Hạ có chút chờ mong, loại trò chơi này bình thường rất ít cơ hội tham gian, thực tế vừa mới những hành động đẹp mắt như vậy của Triển Thiểu Huy, kích động nói: “Được.”

Cố Hạ chạy thẳng đến góc kệ đựng súng trường, trước kia ở trong tâm thương mại cô hay chơi trò dùng súng bắn bóng, cho nên chạy đến thử súng trường trước. Không ngờ Triển Thiểu Huy lại kéo cô sang, “Cái đó không thích hợp với cô, tới đây, tôi dạy cô bắn súng ngắn.”

Triển Thiểu Huy giúp cô chọn một khẩu súng ngắn nhẹ nhàng, giới thiệu cấu tạo súng cho cô biết trước, sau đó dẫn cô đến trước bia bắn, đưa súng cho cô, “Cầm lấy, từ từ tôi dạy cô.”

Triển Thiểu Huy dạy cực kì có trách nhiệm, anh đứng sau lưng Cố Hạ, hai tay cầm lấy tay cầm súng của cô, nói khẽ bên tai cô, “Nhắm vào, mắt nhìn thẳng phía trước, bắn thật dứt khoát biết không?”

Anh đứng sau lưng cô, dường như đang ôm lấy cả thân thể cô trong lồng ngực, bàn tay nắm chặt lấy đôi tay mềm mại của cô, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến cánh tay cô, lúc nói môi áp vào tai cô, hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô, tê tê ngưa ngứa. Thậm chí vẫn cứ tiếp diễn như vậy, Cố Hạ cảm thấy môi anh đảo quanh vành tai mình, dường như có một dòng điện yếu ớt đang chạy quanh, tai Cố Hạ lập tức đỏ lên, toàn thân đều căng thẳng. Cô vội vàng nghiêng đầu đi, kéo dãn khoảng cách với anh, ấp úng nói: “Triển…Triển thiếu, tôi tự làm được rồi.”

“Cô làm được sao?” Triển Thiểu Huy hung dữ với cô, một tay rời khỏi lưng cô, ngược lại đặt trên hông cô, trực tiếp ôm cô vào lồng ngực, Cố Hạ đang định bất mãn lên tiếng thì tay anh đè chặt eo cô lại, “Lưng và eo thẳng lên, cô như vậy làm sao mà ngắm được?”

Mùa đông khá lạnh, hai người mặc cũng không quá mỏng manh, dù cho là mùa đông nhưng trong căn phòng này có hệ thống sưởi ấm, tất cả mọi người đều cởi áo khoác ra. Triển Thiểu Huy vòng tay qua ngang hông cô, sau lưng Cố Hạ dán trên lồng ngực anh, cô liếc mắt có thể nhìn thấy chóp mũi của Triển Thiểu Huy, chỉ cần cô hơi nghiêng đầu sang nói không chừng má có thể chạm vào môi của Triển Thiểu Huy. Cố Hạ căn bản không dám lộn xộn, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập, đối với loại nắm tay chỉ dạy này, Cố Hạ khó tiếp thu, nói: “Triển thiếu…tôi…”

“Đừng có nói lung tung.” Cô còn chưa nói ra thì Triển Thiểu Huy đã ngắt lời, Triển Thiểu Huy nhìn thấy vàng tai cô từ từ đỏ lên, màu đỏ ửng như phấn hồng kia chậm rãi lan đến hai má, anh càng nhìn càng thỏa mãn, khóe miệng càng cười vui vẻ, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút vui vẻ: “Nhắm cho chính xác vào, tay hơi chùn xuống một chút, nhìn vào hồng tâm.”

Đây chính là cách dạy bảo làm cho tim người khác nhảy loạn xạ, Cố Hạ rất vất vả mới bắn được một phát, viên đạn bay đi đâu cũng không biết, dù sao cũng không bắn trúng bia. Bắn xong phát thứ nhất, cô thả tay xuống, vội vã giãy ra khỏi lồng ngực anh, “Tôi không bắn nữa.”

Triển Thiểu Huy kéo Cố Hạ lại, bất mãn nói: “Tôi có lòng dạy cô như vậy, cô lo mà học cho tốt vào.”

Cố Hạ cảm thấy kiểu dạy này rất mờ ám, không muốn tiếp tục nữa, tìm cớ nói: “Đạn bắn ra làm tay tôi rất đau, tôi thật sự không muốn chơi trò này nữa.”

Triển Thiểu Huy cũng không buông tha, “Cái gì mà chơi? Làm cho tốt vào, lát nữa cô phải đấu với Tiết Đồng.”

Anh nói xong thì lớn tiếng nói với đôi tình nhân đứng cách đó không xa, “Long Trạch, để cho Tiết Đồng so tài với Cố Hạ thử đi, tôi đặt cược.”

“Cược cái gì?” Long Trạch ngồi ở phòng nghỉ bên kia cười hỏi lại anh.

Triển Thiểu Huy nghĩ nghĩ, nói: “Bây giờ không phải anh đang ở nhà ba mẹ vợ sao? Ở vùng ngoại ô tôi có một căn nhà rất được, tôi cũng không ở đấy. Nếu Tiết Đồng thắng, tôi sẽ nhượng lại ngôi nhà nhỏ kia, vừa vặn thích hợp cho đôi vợ chồng son người hai thỉnh thoảng đến ở; nếu Cố Hạ thắng thì anh sẽ đưa cho tôi một trăm vạn.”

“Một trăm vạn? Anh xem thường tôi và Tiết Đồng vậy sao.” Long Trạch biết Triển Thiểu Huy tùy tiện lấy căn nhà kia ra đặt cũng không chỉ một trăm vạn, anh vỗ vai Tiết Đồng, “Tiết Đồng, chúng ta hãy thắng được ngôi nhà kia, không cần phải khách sáo với bọn họ.”

Triển Thiểu Huy quay đầu lại kéo Cố Hạ qua, “Luyện cho tốt vào, lát nữa so tài với Tiết Đồng, đi xa như vậy để tới đây, tất nhiên là phải chơi hết mình.”

Mặt Cố Hạ tràn đầy vẻ không tình nguyện, “Triển thiếu…”

“Tiền thưởng cuối năm.” Triển Thiểu Huy thấp giọng nói bên tai cô, “Cô thắng tôi sẽ tăng tiền thưởng cuối năm cho cô.”

Cố Hạ ngẩng mặt lên nhìn anh, “Còn thua?”

“Thua tôi cũn sẽ không làm gì cô, cố được bao nhiêu thì cố.” Triển Thiểu Huy nói.

Tác giả: Triển thiếu lại nhân cơ hội ăn đậu hủ nha ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.