Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 62: Rút kiếm trảm Thánh Nhân




Sắc mặt Cố Hạ tái nhợt, cô vốn tới sớm hơn bọn họ, Triển Thiểu Huy gọi cô tới ăn cơm, anh còn có việc nên gọi lái xe đến đón cô, xe chạy thẳng đến nhà hàng, đã biết căn phòng kia nên đến chờ trước ở đấy, đây cũng không phải lần đầu tiên nên không có kì lạ. Lúc bọn họ đi vào thì cô còn đang ngồi chồm hổm trong này, tìm chiếc bông tai bị rơi của cô trên thảm, nếu không phải đấy là đôi bông tai cô rất thích, nếu không phải cô vẫn chưa kịp đứng lên theo tiếng nói của bọn họ thì cô cũng sẽ không biết bọn họ đang đùa bỡn cô, sẽ không biết giấc mộng xuân ở bãi tắm kia của cô là sự thật, sẽ không biết Triển Thiểu Huy chỉ đang trêu đùa cô.

Cố Hạ chầm chậm đứng lên, cố gắng trấn tĩnh mình, chậm rãi nói: “Tôi đang tìm đồ, hình như đã quấy rầy mọi người.”

Cô cũng không muốn nhìn thấy đám người này nữa, cầm túi xách chạy ra ngoài cửa, để lại mấy người kia chứng kiến cô đột nhiên lao ra ngoài cửa rồi biến mất hai mắt nhìn nhau, Trịnh Giang Hà dùng sức dậm chân, “Thảm rồi!”

Cố Hạ chạy một mạch ra khỏi nhà hàng, cũng không nhìn đường, chỉ tùy tiện chạy thẳng về con đường phía trước, bước chân loạn xạ vừa vội vừa lớn, làm sao cô lại cảm thấy Triển Thiểu Huy thích cô chứ? Bản thân Triển Thiểu Huy cũng không chịu mở miệng nói, đều khinh thường và lừa gạt cô, cô còn tự cho là đúng nghĩ như vậy! Dạo này đầu cô hỏng mất rồi, biết rõ mình không cùng đường với bọn họ vậy mà còn đi chung với bọn họ; trước đó rõ ràng đã tự nói với mình phải giữ khoảng cách với Triển Thiểu Huy, rồi lại duy trì mối quan hệ mập mờ với anh ta. Cô nghĩ gần đây nhất định là mình đã bị thứ gì đó ám rồi, không thì não đã bị ngập nước mới có thể đần độn như vậy, sống u mê như vậy.

Nhìn đi, bọn họ vẫn luôn đùa giỡn cô, từ đầu đến cuối đều như vậy, đám người kia thật sự là vô sỉ đến cực điểm, lại còn bỏ thuốc rồi đưa cô lên giường của người khác nữa! Bọn họ đều là thiếu gia lắm tiền, cho rằng có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm, đùa bỡn người khác trên lòng bàn tay. Quý Phi Dương đã sớm nhắc nhở cô, bảo cô phải cách xa bọn họ ra một chút, hết lần này đến lần khác cô lại không bận tâm, không biết những người khác sẽ cười sau lưng cô như thế nào!

Bên ngoài trời đã tối, ánh đèn đỏ của xe hơi đằng sau như dòng nước chảy, từng chiếc từng chiếc lướt qua, điện thoại trong túi vang lên, vẫn không ngừng vang lên, cô lấy điện thoại ra nhìn lướt qua sau đó tắt máy ngay, cô không muốn nhìn thấy cái tên kia thêm nữa.

Cố Hạ đi dọc theo con đường, đi rất xa rất xa, đến khi không còn sức nữa, bụng cũng réo ầm ĩ vì đói, nhìn thấy những quán ăn san sát ven đường mới chậm rãi đi vào, mùi súp thơm lừng vào trong miệng cũng không hề có mùi vị gì, rõ ràng Triển Thiểu Huy không thích cô lại còn muốn là những chuyện của người yêu nhau, còn muốn cô phải sinh ra ảo tưởng; anh không thích cô cũng không sao, vậy mà còn đùa giỡn cô, lấy một ngàn vạn tiền đánh bài uy hiếp cô, muốn cô thắng lại hết, mặt khác còn tìm đến một thần bài ngồi cùng bàn với cô, đùa giỡn cô giống như đang đùa giỡn một con khỉ, tức nhất là cô còn ngốc nghếch đi theo anh.

Lúc Cố Hạ trở về chung cư nhà mình thì đã hơn 10h, tuy đã sang xuân nhưng đêm vẫn lạnh như nước, đèn đường gần chung cư đã bật lên, ánh sáng mờ nhạt mông lung, ở dưới lầu Cố Hạ nhìn thấy một chiếc xe hơi, lòng có hơi dao động. Cô làm như không thấy đi lướt qua chiếc xe hơi bước về phía hàng hiên, cửa xe bị mở ra, Triển Thiểu Huy đi tới, vài bước đã đi đến hàng hiên chặn cô lại, bắt lấy cánh tay của cô, giọng nói càng mềm mại hơn mọi thường, “Sao lại về muộn như vậy?”

Cố Hạ dùng sức vùng ra khỏi tay anh nhưng không thể giãy ra được, cũng không thèm giãy giụa nữa, cô nhìn thẳng vào anh, giọng nói vô cùng bình thản, “Đã trễ như vậy, Triển thiếu cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi.”

Bọn họ đang đứng trong hành lang, hàng hiên còn có người qua lại, Triển Thiểu Huy kéo cô sang một bên, “Đừng để ý đến lời nói của người khác, ăn cơm chưa?”

Nơi này là chỗ che nắng mưa, Cố Hạ không thấy rõ biểu cảm của Triển Thiểu Huy, cả đêm, cô đã nghĩ rất thông suốt, nói: “Triển thiếu, anh đã đến đây thì chúng ta hãy nói ra hết đi, tôi không muốn chơi cùng anh nữa, một nhân vật lớn như anh tôi không thể trêu vào, phiền anh sau này đứng tới tìm tôi nữa.”

“Bị sao nữa vậy?” Trong lòng Triển Thiểu Huy cũng không vui vẻ gì, tối nay anh đến nghe thấy mấy người kia kể lại sự tình thì lúc ấy đã nổi giận, thực sự xúc động muốn đánh người, đám người kia không có việc gì làm lại đi lo chuyện của người khác, hết lần này tới lần khác đi nói lung tung; nói lung tung thì thôi, những lời kia làm sao có thể để cho người trong cuộc nghe chứ? Tìm Cố Hạ khắp nơi cũng không thấy, cơm tối cũng chưa ăn đã chạy đến đây, ngay cả anh cũng không thể tưởng tượng được có một ngày mình lại lái xe đến dưới lầu, si ngốc chờ một người phụ nữ. Anh biết nhất định Cố Hạ rất tức giận, nhẹ xoa đầu cô, “Em đừng nghe bọn họ nói lung tung.”

Cố Hạ nghiêng đầu né tránh khỏi tay của anh, “Nếu hôm nay không trùng hợp như vậy, tôi còn bị các người lừa gạt, các người vẫn luôn đùa giỡn tôi, Triển thiếu, có phải anh cảm thấy tôi rất đần không? Cảm thấy hứng thú với tôi nên thường xuyên tìm cách làm khó tôi, nhìn thấy tôi vì anh mà vội vội vàng vàng, như vậy anh thấy vui lắm sao? Có phải rất ít khi anh gặp được người đần như tôi nên mới bám tôi không tha?”

Triển Thiểu Huy cảm thấy nhức đầu, bất đắc dĩ nói: “Anh không đùa giỡn em.”

“Anh không đùa giỡn tôi, vậy thì là cái gì?” Trong lòng Cố Hạ tràn ngập tức giận, cũng không cần biết nhiều như vậy, dùng giọng điệu chất vấn nói: “Anh sớm đã biết cuối cùng Quý sư huynh và tôi không có khả năng đến với nhau nhưng lúc trước lại cổ vũ tôi theo đuổi anh ấy, không phải chỉ để thỏa mãn tâm lí thích xem trò vui của anh sao? Lúc ở bãi tắm, các người bỏ thuốc vào rượu của tôi, các người thích xem trò hay, vậy có nghĩ tới cảm thụ của tôi không? Ỷ mình có tiền thì có thể suốt ngày la lối tôi om sòm, tùy tiện tìm việc gì đó làm khó tôi, sau đó các người nhìn tôi nịnh nọt các người, như vậy các người mới thấy vui, phải không?”

Cố Hạ ngửa mặt lên nhìn anh, “Triển thiếu, anh có biết thật ra tôi thật sự xem anh như bạn không? Anh muốn tôi làm gì tôi đều đi làm, cố gắng làm tốt nhất; anh dẫn tôi ra ngoài thì tôi đặc biệt để ý lời nói và việc làm của mình, còn sợ sẽ làm mất mặt anh, kết quả thì sao? Các người đều đang đùa bỡn tôi, từ đầu đến cuối đều như vậy.”

Triển Thiểu Huy thấy tâm trạng của cô đang kích động nên trong lòng cũng thấy bối rối, anh nắm chặt tay cô, “Cố Hạ, không phải như em nghĩ đâu. Anh thừa nhận lúc mới đầu thật sự anh cảm thấy thú vị nên mới muốn tác hợp cho em và Quý Phi Dương, nhưng mà không lâu sau anh đã nói với em Quý Phi Dương không thích hợp với em, anh cũng đã khuyên em nên buông tay. Chuyện Tiểu Ngũ bỏ thuốc, đêm đó anh đã dạy dỗ nó, về sau nó cũng đã nhận lỗi…”

“Bất kể là gì cũng không còn quan trọng nữa.” Lòng Cố Hạ lạnh như nước, cô không muốn có bất kì liên quan gì đến bọn họ nữa, “Triển thiếu, anh về đi, anh làm gì không cần phải giải thích với tôi. Tôi xin anh hãy buông tha cho tôi, hiện giờ tôi đã biết hết rồi, anh có tiếp tục cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”

Triển Thiểu Huy vẫn giữ chặt tay cô không buông, “Cố Hạ, anh không có đùa giỡn em, anh thật sự thích em, nếu không anh tìm em suốt ngày làm gì?”

“Giả vờ thật như vậy rồi lại dùng thủ đoạn uy hiếp, chẳng phải là quá làm mất giá trị của anh sao? Nếu như anh còn muốn dựa vào tôi để được gì đó thì cứ nói thẳng ra đi, dù sao các người cũng là người có tiền, tôi cũng không thể làm gì được.” Giọng điệu của Cố Hạ vô cùng xa cách, hiện giờ cô không còn tin lời anh nói nữa, đa số đèn các nhà đã tắt, xung quanh u tĩnh, ngọn đèn càng thêm lạnh lẽo, cô cảm thấy mệt mỏi, không muốn nói vớ vẩn với anh nữa, chỉ muốn ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm.

“Sao em lại không tin anh chứ?” Cho tới bây giờ Triển Thiểu Huy chưa từng thổ lộ cùng ngưới khác, trong lòng nặng trịch.

Cố Hạ bình tĩnh trở lại, trong sự bình tĩnh mang theo một chút xa cách, cô trầm mặc không nói lời nào, ánh mắt cũng không nhìn về phía anh, thật giống như người có tên là Triển Thiểu Huy đang nắm tay cô không tồn tại, thật ra dù cô có phản kháng hay không phản kháng cũng không khác nhau là mấy, cô hoàn toàn không có khả năng làm gì anh, mọi chuyện đều do anh định đoạt, đơn giản chỉ ra vẻ toàn bộ sự việc không hề liên quan đến mình.

Triển Thiểu Huy cầm tay cô không biết phải làm sao, trong lòng hỗn loạn, anh ôm cô vào ngực mình, dịu dàng hôn lên môi cô, Cố Hạ hơi nghiêng đầu nhưng lại không né tránh. Triển Thiểu Huy luôn hôn rất dịu dàng, chỉ là Cố Hạ không hề phản ứng chút nào, cô cắn chặt hàm răng, mặt cũng không có biểu cảm gì, phản kháng một cách lặng lẽ, giống như một bức tượng gỗ, dường như tất cả đều không liên quan gì đến cô.

Triển Thiểu Huy tiếp tục hôn cô, nụ hôn liên tục tinh tế và triền miên như mưa bụi, anh cảm nhận được sự phản kháng của cô, anh cũng không thể dùng cách trước kia khiến cho cô khuất phục, trong lòng không biết phải làm sao, đến khi anh nếm được vị mặm trên môi cô mới ngừng lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má cô, “Sao lại khóc?”

Thân thể Cố Hạ cứng đờ, giọng nói lạnh lẽo, “Triển thiếu, hài lòng chưa? Nếu như anh còn muốn làm chuyện khác vậy thì tôi cũng không thể làm gì được anh, anh không cần phải phí sức ngụy trang đâu.”

Triển Thiểu Huy bất đắc dĩ thở dài, “Cố Hạ, anh thật sự thích em.”

“Nhận được ưu ái rồi!” Cô tỏ ra vô cùng xa cách, nói rõ ràng từng chữ một: “Nhưng mà, tôi không thích anh, sau này cũng sẽ không thích.”

Giọng nói của cô rất nhẹ, nói rất bình tĩnh, không giống như một lời nói dỗi hờn, chỉ như đang trần thuật lại một sự thật, rơi vào trong tai Triển Thiểu Huy, rõ ràng đến mức màng nhĩ cảm thấy đau đớn.

Sau khi Cố Hạ trở về phòng, bó tulip vẫn chưa hoàn toàn héo tàn nhưng lọt vào mắt lại cảm thây rất chướng mắt, Cố Hạ ném nó ra ngoài, nhập số điện thoại của Triển Thiểu Huy vào sổ đen, cũng may cô vẫn chưa quá thật lòng, trước mắt cũng không tạo nên hậu quả gì, sau này cô nhất định phải cách bọn họ thật xa.

Mùa này thời tiết cực kì thất thường, lúc thì mưa kéo đến lúc lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo, từng hạt mưa lạnh tí tách rơi, cửa ra vào của tòa nhà thương mại có một chiếc xe có rèm che màu đen đang đỗ, tùy tiện chắn ngang giữa đường, Triển Thiểu Huy nhìn đồng hồ, đã có người lục đục ra khỏi tòa nhà, anh chui ra khỏi xe, dựa vào xe, xe tốt trai đẹp, bất kể là ai cũng liếc mắt nhìn, chỉ là vẻ sắc bén lạnh lùng trên mặt người đàn ông làm cho người khác không dám nhìn thẳng.

Cố Hạ liếc nhìn thấy chiếc xe của Triển Thiểu Huy đang đậu trước cửa ra vào, biểu cảm không rõ dịch chuyển tầm mắt đi, chỉ là chiếc xe đứng ngay cửa chính, cô vừa bước ra khỏi cửa đã bị Triển Thiểu Huy giữ chặt, thấp giọng nói: “Lên xe.”

Theo bản năng Cố Hạ muốn tránh khỏi nhưng Triển Thiểu Huy lại không chịu buông tay, lúc này người đến người đi, trong đó có cả đồng nghiệp của mình, nếu vùng vằng mãi sẽ gây sự chú ý của mọi người, chậm trễ một giây không chừng sẽ bị đồng nghiệp nhìn thấy, không thể không có vài tin đồn, Cố Hạ cũng không muốn làm trò cười cho người khác bàn tán lúc trà dư tửu hậu, bên phải cửa xe đã mở, Triển Thiểu Huy kéo cô một cái, nhét cả người cô vào trong xe.

Anh thắt dây an toàn cho cô xong thì chậm rãi lái xe đi, giống như trước hỏi: “Muốn ăn ở đâu đây?”

Cố Hạ không nói gì, ánh mắt nhìn về phía mấy biển quảng cáo bên ngoài, cô muốn duy trì nguyên tắc không đếm xỉa đến anh, triệt để xem anh như không khí, Triển Thiểu Huy nói thêm gì đó cũng không rơi vào tai cô.

Triển Thiểu Huy đóng vai độc thoại một lúc rồi cũng ngậm miệng, trực tiếp chạy xe đến bãi đỗ xe của một nhà hàng, lấy một cây dù đưa Cố Hạ vào nhà hàng. Cố Hạ vẫn giữ nguyên tắc không phản kháng, Triển Thiểu Huy nói chuyện với cô đương nhiên cô không nghe, dù cho anh có nắm tay cô hay vuốt ve mặt cô, Cố Hạ vẫn không có chút phản kháng nào, ngay cả mắt cũng không nhìn anh. Các món ăn bưng lên Cố Hạ cũng không động đũa vào, ngược lại lấy điện thoại trong túi ra chơi xếp hình.

Triển Thiểu Huy đặt đũa xuống, “Cố Hạ, ăn cơm đi.”

Cố Hạ cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục chơi xếp hình.

Triển Thiểu Huy đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy điện thoại trong tay cô, “Anh cũng đã giải thích với em rồi mà, rốt cuộc em muốn thế nào đây?”

“Tôi không thích anh, cũng không muốn gặp lại anh, chẳng qua là tôi không đấu lại anh, anh làm gì còn phải hỏi tôi muốn thế nào à.” Cô rất bình tĩnh nói, sau đó quay đầu đi, nhìn những giọt mưa rơi ngoài cửa sổ thủy tinh, bên ngoài mưa bụi rơi như một màn sương mù, dày đặc, ngoại trừ ánh đèn lập lòe, những thứ khác đều không thể nhìn thấy rõ.

Ngoại trừ câu này, Cố Hạ không mở miệng thêm nữa, dùng sự yên lặng để đối kháng với anh, dù sao bọn họ cũng đã từng đùa giỡn cô, bây giờ cô không mở miệng nữa, trong lòng thầm muốn duy trì tâm trạng tốt đẹp để làm tức chết đám người này.

Triển Thiểu Huy phát hiện ra mình thật sự không có cách nào giữ lấy cô, hai người vẫn ngồi cùng nhau, cuối cùng anh bất đắc dĩ nói: “Trở về đi.”

Vừa mới dứt lời, Cố Hạ đã cầm điện thoại của mình đứng lên mang theo túi xách đi thẳng ra ngoài, cũng không liếc nhìn Triển Thiểu Huy một cái. Đến khi Triển Thiểu Huy thanh toán xong thì đã nhìn thấy cô xông ra ngoài màn mưa, nhanh chóng chạy trốn, giống như đằng sau đang có một con mãnh thú hay một cơn nước lũ đuổi theo.

Tác giả nói: Trước kia thì anh không chịu nói, giờ mới thổ lộ thì ai mà tin!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.