Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 56: Cuồn cuộn sóng ngầm




Cố Hạ đặt súp vào bình giữ ấm, bình giữ ấm này là sau khi cúp điện thoại cô đã chạy đến siêu thị mua, Từ Lộ Lộ ném đến ánh mắt khó hiểu: “Tiểu Hạ, cậu làm vậy có thể thu phục được ông chủ của cậu không?”

“Hy vọng thế.” Cố Hạ khép hàng mi thật dài lại thở dài, “Cũng không biết tên kia mắc chứng gì, gửi hoa quả đến tỏ vẻ an ủi mà lại chọc đến anh ta.”

Cô áy náy nói với Từ Lộ Lộ: “Lộ Lộ, thật ngại quá, đêm nay không có canh uống, cậu cũng không cần chờ mình về ăn cơm.”

“Uống hay không uống canh không sao cả, thứ mấy ông chủ thích không phải là giận chó đánh mèo sao, lát nữa qua đó cậu ăn nói cẩn thận một chút. Mình cảm thấy ông chủ của cậu đang muốn làm khó cậu đấy, bọn họ sao có thể ăn thứ này, đáng tiếc nhịn lâu như vậy lại phải lãng phí cả nồi canh.” Vẻ mặt Từ Lộ Lộ tiếc hận.

Cố Hạ cũng hiểu được Triển Thiểu Huy sẽ không uống, thứ sơn hào hải vị nào anh ta chưa từng ăn, thứ này còn chẳng lên được mặt bàn của anh ta thì làm sao anh ta đụng đến, chỉ hy vọng anh ta vui vẻ một chút, không đuổi việc cô nữa, cô nói: “Nếu anh ta không uống thì mình lại mang về.”

Cô núc canh vào xong, đậy nắp lại, mang theo nó ra khỏi cửa, đón một chiếc taxi chạy thật nhanh đến bệnh viện, trên đường luôn thúc giục tài xế chạy nhanh lên, chỉ sợ ông chủ chờ lâu lại không kiên nhẫn. Vào phòng bệnh của Triển Thiểu Huy, hai mắt Trâu Nhuận Thành lạnh lùng nhìn cô, rất giống như muốn dùng ánh mắt mà đâm thủng một lỗ trên người cô, Triển Thiểu Huy ngồi trên giường sắc mặt cũng chẳng vui vẻ gì.

Cố Hạ đứng ngồi không yên, kiên trì mang bình giữ ấm qua, trên mặt nặn ra một nụ cười ngượng ngạo, “Triển thiếu, nồi của tôi bị cháy, tay nghề cũng không tốt, mong ngài đừng ghét bỏ.”

Trâu Nhuận Thành lành lạnh nói: “Cố Hạ, cô xem anh tôi như cái gì thế hả? Cô cho là chúng tôi thiếu hoa quả sao?”

“Tôi biết rõ có tặng thứ gì thì các ngài cũng không vừa mắt, nhưng mà Triển thiếu cũng đã từng chiếu cố đến tôi, tôi chỉ biểu đạt một chút tâm ý của mình thôi.” Cố Hạ cố gắng làm cho lời nói của mình có vẻ lo lắng, chuyển hướng sang Triển Thiểu Huy nói: “Triển thiếu, tôi không biết ngài không thích hoa quả, nếu biết thì chắc chắn tôi sẽ không tặng, ngài thử món canh này đi, bỏ thêm táo đỏ và hạt sen vào, rất có lợi đối với quá trình hồi phục của ngài.”

Món canh này có công dụng bổ máu an thần, đi làm mất công mất sức, cuối tuần Cố Hạ mới nấu để uống, hôm nay lại mượn hoa hiến Phật, âm thầm cảm thấy hôm nay may mắn là nồi canh, bằng không cũng không biết phải tìm lí do gì để đến đây dỗ dành vị thiếu gia này nữa.

Ánh mắt Triển Thiểu Huy nhìn về phía bình giữ ấm, “Cố ý nấu cho tôi?”

“Đúng vậy, sau khi tan ca đã chạy ngay đến siêu thị mua đồ, sợ không kịp thời gian cho nên không mua mấy loại xương cốt.” Những lời này trên đường đi Cố Hạ đa nghĩ kĩ, nói tiếp: “Hôm nay tôi luôn nghĩ phải tặng ngài thứ gì thì phù hợp, lại muốn tặng ngài thứ gì đó ngài chưa có, thật sự không thể nghĩ ra nên mới tự tay làm ít canh, ngài mà không thích thì coi như xong.”

Khóe môi Triển Thiểu Huy hơi cong lên khó có thể nhận ra, nhưng giọng điệu vẫn thản nhiên: “Nếm thử xem nào.”

Hộ lý lấy chén ra, Cố Hạ lấy tới cho anh nếm thử, đưa cho anh: “Nhiệt độ rất vừa, ngài thử một chút đi.”

Triển Thiểu Huy thử hai ngụm, hương vị cũng không tệ lắm, cơm tối không ăn được, anh cũng hơi đói bụng, cầm thìa chậm rãi ăn.

Trâu Nhuận Thành nhìn anh ăn thật, mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc kêu lên, “Đại ca, anh ăn thật sao? Các món ăn bổ dưỡng trong sách đã nấu cho anh rồi, loại thức ăn vớ vẩn này ăn nhiều không tốt đâu.”

“Kêu la cái gì?” Giọng của Triển Thiểu Huy không lớn nhưng lại mang theo chút nghiêm nghị, ngẩng đầu trừng mắt với Trâu Nhuận Thành, “Lúc nào cũng nghe thấy cậu kêu la, có phải cậu không muốn để cho tôi an tâm tĩnh dưỡng không?”

Sắc mặt Trâu Nhuận Thành ngượng ngùng ngậm miệng.

Cố Hạ đứng bên cạnh cũng có hơi xấu hổ, “Tôi không chuyên nghiệp được như bác sĩ, cũng không biết cái này có thích hợp với ngài không.”

“Hương vị cũng được, hoàn toàn tuân theo mấy món ăn của bác sĩ cũng ngán, giờ tôi cũng hơi đói, đang rất muốn ăn.” Triển Thiểu Huy mở miệng nói, canh trong chén không nhiều lắm, anh uống vài ngụm đã hết, đưa chén sang cho Cố Hạ, ý bảo cô lấy thêm một chén nữa.

Cố Hạ thấy sắc mặt anh trở nên tốt hơn, trong lòng thầm thở dài một hơi, cười nhận lấy, vừa múc canh vừa nói: “Lúc rảnh rỗi tôi rất thích hầm canh, có dinh dưỡng lại không gây béo, cách làm cũng đơn giản.”

Điều vui sướng nhất của việc nấu nướng chính là nhìn thấy người khác ăn hết tất cả thức ăn do mình vất vả nấu ra, lại lộ ra biểu lộ thỏa mãn, đương nhiên, cái này có hơi khoa trương, Triển Thiểu Huy vẫn chưa ăn cơm tối, canh mang đến ăn được hơn một nửa, Cố Hạ nhìn thấy thì rất vui mừng, biểu hiện trên mặt cũng không gượng gạo cùng câu nệ như vừa rồi nữa. Tục ngữ nói, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, chờ anh đặt chén xuống, Cố Hạ mở miệng ngay: “Triển thiếu, ngài không còn tức giận nữa chứ?”

Triển Thiểu Huy liếc nhìn cô, “Tôi tức giận cái gì?”

Anh không tức giận mà còn bày ra cái khuôn mặt lúc nãy à, Cố Hạ nói thầm trong lòng, nặn ra một nụ cười thử thăm dò: “Triển thiếu, ngài sẽ không đuổi việc tôi nữa chứ?”

“Đuổi việc?” Triển Thiểu Huy nhìn khuôn mặt cười cười quyến rũ của Cố Hạ, nhíu mày suy nghĩ vài giây, ánh mắt chuyển hướng sang Trâu Nhuận Thành, có ý nghi hoặc.

Trâu Nhuận Thành nói: “Vừa rồi cảm thấy cô làm quá qua loa nên tôi đã nói với trưởng phòng nhân sự tạm thời cho cô rời khỏi cương vị công tác.”

Triển Thiểu Huy đã hiểu ra, khó trách hôm nay Cố Hạ lại có thái độ khác thường đến đây cười nịnh nọt như vậy, ăn nói cũng rất cẩn thận, anh không tỏ thái độ gì, sau đó nhích lại gần, ánh mắt sâu kín, không rõ đang có ý gì.

Cố Hạ thấy anh không nói lời nào, mắt trông mong nhìn anh nói: “Triển thiếu, ngài là một ông chủ lớn như vậy, cũng không phải là người làm khó một nhân viên nhỏ như tôi, tôi thật sự không biết nên tặng ngài cái gì cho phải, đồng nghiệp đề nghị hoa quả nên mới đặt một giỏ trái cây đưa tới.”

Khóe miệng Triển Thiểu Huy nhếch lên một cái, thật lâu sau mới nói một câu: “Nói sau đi.”

“Ngài đừng như thế mà.” Cố Hạ cực kì uất ức nói.

Bên môi Triển Thiểu Huy khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, buồn bã nói: “Tôi cảm thấy món canh vừa rồi cũng không tệ lắm.”

Cố Hạ suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì ngày mai tôi sẽ tiếp tục mang tới cho ngài.”

“Được”

Triển Thiểu Huy cũng không nói gì khác, mở TV trên tường lên xem tin tức tài chính kinh tế, Trâu Nhuận Thành ở bên cạnh nói: “Cố Hạ, đại ca muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Triển thiếu, ngài nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ngày mai tôi lại đến thăm ngài.” Cố Hạ đứng dậy, nói lời tạm biệt với anh, lại hỏi: “Ngài muốn uống loại canh nào?”

“Cô tự quyết đi.”

Vì vậy, sáng thứ bảy Cố Hạ dậy sớm ra siêu thị, bận rộn trong nhà bếp tới trưa, buổi sáng lúc Từ Lộ Lộ thức dậy đi vào nhà vệ sinh, đôi mắt mơ màng tựa vào cửa nghi hoặc hỏi: “Sáng sớm đã nghe thấy tiếng cậu trong phòng bếp đi tới đi lui, có phải thời gian trước ăn ít quá nên giờ tẩm bổ lại không.”

“Cậu xem xem, đã gần 10h rồi, làm gì còn sớm nữa?” Cố Hạ vừa bận rộn trong nhà bếp vừa trả lời cô: “Không phải vì việc giảm béo mà là vì công việc, nhất định phải cố gắng tranh thủ.”

Từ Lộ Lộ trừng mắt nhìn cô rồi lại trở về phòng ngủ tiếp.

Lúc Cố Hạ chạy tới bệnh viện thì vừa đúng ngay giờ ăn trưa, hầm canh rất đơn giản, canh xương, rất dễ tiêu hóa, lúc Triển Thiểu Huy đang bước đi thong thả trong phòng thì nhìn thấy cô đến, nhẹ nhàng thản nhiên nói một câu: “Cô đến rồi sao.”

Lời anh nói như tiếng suối chảy cạn dòng, lại vừa giống như nước sông chảy thuận, dường như đã chờ đợi rất lâu, cái loại cảm giác này làm cho Cố Hạ bỗng nhiên thấy rụch rịch sợ hãi. Cô cười với anh: “Triển thiếu, hôm nay khá hơn chút nào không?”

“Tôi vốn cũng không bị gì nặng lắm.” Triển Thiểu Huy vừa nói vừa ngồi xuống cạnh chiếc bàn, chờ cô múc canh đặt lên bàn.

Tuy nói như thế nhưng Cố Hạ cũng nhìn ra mặt Triển Thiểu Huy không còn thần thái sáng lạn như thời gian trước, không biết có phải vì uống thuốc hay không, giữa hai hàng chân mày hiện lên một chút mệt mỏi. Vừa khéo bên ngoài có người đưa cơm trưa tới cho anh, chén lớn dĩa nhỏ xếp đầy cả bàn, gia vị kết hợp rất hợp lí, lúc này Cố Hạ mới biết Triển Thiểu Huy không ăn cơm dành cho bệnh nhân trong bệnh viện mà là do đầu bếp nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ nấu mang đến, dinh dưỡng cùng màu sắc đều phong phú, chén canh màu trắng ngà vừa lấy từ trong bình giữ ấm ra mang tới so sánh thì có vẻ hơi khó coi, Cố Hạ ngừng động tác đưa canh đến cho anh, “Triển thiếu, hay là ngài đừng ăn canh tôi nấu, tôi chỉ nấu lung tung, ngộ nhỡ gây bất lợi cho bệnh tình của ngài thì nguy.”

“Không sao.” Triển Thiểu Huy thản nhiên nói, “Ăn ngon miệng là nhất.”

Anh cầm chén đũa, lơ đãng hỏi: “Hôm qua nghĩ thế nào mà lại tự mình nấu canh cho tôi?”

Thần kinh Cố Hạ siết lại, cúi đầu chuyên tâm múc canh, một lúc lâu sau mới nói: “Trước kia ở nhà mỗi khi tôi bị bệnh, ăn không ngon miệng lắm, mẹ tôi thường nấu canh cho tôi húp, bà hầm rất nhiều loại canh, hương vị rất đậm đà, uống hết lại thấy rất ấm áp, dù đang bị bệnh cũng không thấy mệt nữa.”

Cô cười cười, “Tôi thì chỉ biết làm vài món đơn giản.”

“Nấu cũng không tệ lắm.” Triển Thiểu Huy đang ăn ngẩng đầu lên nhìn cô, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt: “Cô cũng chưa ăn cơm, để tôi gọi cho cô một phần.”

Cố Hạ cười từ chối, “Không cần đâu, bây giờ tôi vẫn chưa đói bụng, lát nữa mới ăn được, ngài đừng đuổi việc tôi là được rồi.”

“Tôi chưa nói sẽ đuổi cô mà.” Triển Thiểu Huy cúi đầu húp một ngụm canh, ra vẻ cảm thán nói: “Thức ăn ở bệnh viện đúng là không có chút ngon miệng nào.”

Cố Hạ nghe thấy anh nói sẽ không đuổi việc cô nữa cũng không cảm thấy bất ngờ, chắc là từ trong đáy lòng cô đã cảm thấy Triển Thiểu Huy không phải là người vô duyên vô cớ làm cho cô mất việc, anh là một ông chủ ngoại trừ thỉnh thoảng lại làm giá một chút thì cũng là một người tốt. Triển Thiểu Huy mặc một bộ quần áo của bệnh nhân, động tác ăn cơm không nhanh không chậm, ngay cả đưa rau lên miệng cũng ưu nhã thong dong. Cố Hạ nghe thấy anh than “không ngon miệng chút nào”, nghĩ bị bệnh nằm viện thật là chuyện đau khổ nhất trong cuộc sống, ngồi bên cạnh anh cười nhẹ nói: “Nếu ngài không thấy phiền thì tôi sẽ thường xuyên tới thăm ngài.”

Triển Thiểu Huy không nói gì, chỉ hơi cong cong môi, ý mấy ngày hôm trước của anh chính là muốn mỗi ngày Cố Hạ đều mang đồ đến, quan trọng không phải là mang đến thứ gì mà quan trọng là tự mình tới. Hôm ấy cô mang một bó kiếm lan vào phòng, nói “Triển thiếu, hoa hôm nay mua rất đẹp”, cô chỉ nói đơn giản như vậy, giống như kể lại một chuyện đơn giản, tất cả ánh sáng chiếu rọi lên nụ cười trong sáng của cô lại làm cho tinh thần người ta sáng ngời. Anh không phải chưa từng gặp qua phụ nữ xinh đẹp, với xuất thân cùng thân phận, những người phụ nữ từng tiếp cận với anh đều khó có khả năng trong sáng như vậy, muốn bò lên giường của anh, muốn tiền muốn danh, tự cho là có khả năng trói buộc lòng anh…Duy chỉ có Cố Hạ là khác hoàn toàn, cô không hề có ý nghĩ gì với anh, từ lúc bắt đầu đã không có, mỗi ngày từng câu nói với anh cũng không mang mục đích gì, có lẽ đây chính là nguyên nhân anh không bài xích Cố Hạ.

Ngày hôm qua anh thật sự tức giận, nếu như bởi vì người khác làm qua loa, anh sẽ không đến mức đó, ở trong xã hội hỗn loạn như vậy, không luyện tính không hề sợ hãi mất bình tĩnh trước chuyện gì là bổn phận, anh có địa vị cùng thành tựu thế nào tại thành phố C chứ? Nếu người khác chọc đến anh, anh sẽ tìm cơ hội phá họ. Nhưng mà nhớ tới thái độ chẳng hề để ý đến của Cố Hạ, lúc ấy thật muốn đem bó kiếm lan vứt đi thật xa, về sau lại nhịn được, nhớ tới hình ảnh cô loay hoay cắm hoa đặt trên tủ đầu giường, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, thân hình mảnh khảnh của Cố Hạ hòa vào ánh nắng nhàn nhạt chung quanh.

Tự nhiên như vậy, tựa như hai người quen thân nhau, không hề có cảm giác ngột ngạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.