Cái Gã Chuyên Viết H Văn

Chương 5: Quá khứ (1)




“Tương Dực bái kiến ba vị bệ hạ.” Tương Dực liễm mi mỉm cười, hướng ba người cúi người thật thấp chào hỏi, độ cung thành khẩn, tư thế tuyệt đẹp vô cùng.

“Tây Tương thái tử không cần đa lễ.” Nói chuyện không phải ai khác, đúng là Hoa Ngạo Kiết. Tuy nói Tương Dực tham kiến là ba vị quân vương, nhưng ở Nam Hiên quốc, Hoa Ngạo Kiết là chủ, các quân vương đều là khách, y theo nguyên tắc khách tùy chủ, quyền lên tiếng cũng rất tự nhiên rơi xuống trên người hắn.

“Tạ ơn Nam Hiên vương.” Tương Dực lại hướng ba người cúi người thật thấp, nói: “Phụ hoàng thân thể bệnh nhẹ, không thể đến gặp, đặc biệt mệnh Tương Dực hướng ba vị bệ hạ thỉnh tội đưa lên một tiết mục, đại biểu xin lỗi.”

“Tây Tương Vương thật sự là quá khách khí, không biết có truyền ngự y xem qua?”

“Tạ ơn Nam Hiên vương quan tâm, đã truyền qua.”

“Ngự y nói như thế nào?”

“Hồi Nam Hiên vương, ngự y nói, phụ hoàng chỉ là hàn khí xâm lấn, ngẫu cảm phong hàn mà thôi, uống mấy thang dược liền khỏi hẳn.”

“Vậy là tốt rồi. Thái tử cũng thỉnh nhập tòa đi.”

“Tạ ơn Nam Hiên vương.” Khi Tương Dực nhập tòa, giống như có chút gì đó nhẹ nhàng tinh tế như tuyết rơi từ bầu trời bay xuống.

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp yểu điệu cùng với hoa rơi đầy trời chậm rãi hạ xuống, còn không kịp kinh hô ra tiếng, bốn phía đột nhiên vang lên một tiếng ca hư vô mờ mịt như có như không giống như căn bản không tồn tại. Nghiêng tai cẩn thận nghe, tiếng ca kia lại tao nhã xuất sắc như hoàng anh xuất cốc, dễ nghe êm tai, cho đến khi khúc hát hết rồi, mọi người vẫn còn đắm chìm trong dư âm tiếng ca tuyệt vời, thật lâu không thể tỉnh ngộ lại, thật lâu sau, mới bộc phát ra một âm thanh ủng hộ, trầm trồ khen ngợi không dứt bên tai, cuồn cuộn không ngừng.

Nữ tử thân y phục tơ tằm màu đỏ mị hoặc, xem ra, tính chất dị thường đẹp tinh nhã, y phục trên ngươi được cắt bao lấy thân thể đầy đặn nhanh nhẹn có ý tứ, mặt ngoài động lòng người, xinh đẹp quyến rũ vô cùng, nàng có một dáng người đủ để lệnh bất cứ nam nhân nào cũng dục hỏa đốt người.

Nữ tử như cao ngạo như khổng tước tao nhã chậm rãi đi đến trước ba người cúi người chào, ôn nhu nói: “Tương Như Ngưng tham kiến ba vị bệ hạ.” Ngẩng đầu, mỉm cười, đôi mắt sáng tươi đẹp, đôi môi tươi đẹp, dung nhan tươi đẹp như hoa, chỉ dùng hai chữ “kinh diễm” tuyệt không đủ để hình dung tao nhã của nàng.

“Tiếng trời.” Thanh âm kia như nước suối rót vào lòng người, làm cho Lãnh Thiên Vũ không khỏi thốt ra, cuối cùng còn không quên tổng kết thêm một câu: “Diễm mỹ nhân.”

Hoa Ngạo Kiết đối Lãnh Thiên Vũ đường đột không nói gì, nữ tử này họ Tương tất là kim chi ngọc diệp, há hắn có thể tùy tiện nói đùa, nhưng lấy lễ hắn vốn nên tán thưởng vài câu, cái này là có thể chấp nhận được, “Công chúa không cần để ý nhiều, thỉnh nhập tòa.”

“A, không cần a, để bọn ta ngồi một chỗ. . . . . . A đau đau đau. . . . . .” Lãnh Thiên Vũ thét chói tai như giết heo truyền vào trong tai mỗi người, hắn ăn đau xoa thắt lưng bị nhéo, quay đầu trừng người gây ra họa, trong ánh mắt thủy tinh màu đen thiêu đốt hừng hực lửa giận, nhưng Lãnh Thiên Cương rõ ràng liền đối Lãnh Thiên Vũ biểu hiện giận trừng mắt làm ra vẻ mặt như không thấy.

Lãnh Thiên Vũ thấy thế, lửa trong lòng thẳng tiến lên đầu, thật vất vả áp chế xuống, thấp giọng quát: “Ngươi hỗn đản này muốn làm gì? Có biết nhéo như vậy rất đau hay không a?” Đại hỗn đản này, thế nhưng không lưu tình chút nào hạ độc thủ, eo nhỏ đáng thương của hắn a! Thực TMD đau a!

“Lau nước miếng của ngươi đi, đừng nữa dọa người ta .” Lãnh Thiên Cương tiến đến bên tai Lãnh Thiên Vũ, cũng hạ giọng nói.

“Nào có. . . . . .” Lãnh Thiên Vũ chột dạ lau khóe miệng, thấy khóe miệng Lãnh Thiên Cương giơ lên, mới biết bị lừa. Không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn nữa, lui không thể lui thì không cần lui nữa, chỉ nghe hắn gầm lên giận dữ: “Ngươi lại đùa giỡn ta.”

Bốn phía truyền đến một tiếng hút không khí thanh, nghị luận như nước sôi sôi trào lên.

Ta? ? ? Đối mặt phụ hoàng, không chỉ không cần kính ngữ, lại hô to gọi nhỏ lớn tiếng chất vấn? ? ? Tuy biết Đông Li vương cực sủng Thất hoàng tử, nhưng không khỏi cũng quá vô pháp vô thiên , xem ra vận số Thất hoàng tử cũng chỉ đến hôm nay .

Nhưng giây tiếp theo, khi bọn hắn chuyển hướng tầm mắt đến Đông Li vương, chỉ thấy ánh mắt y tràn ngập sủng nịch, không hề có nửa điểm dấu hiệu tức giận, không khỏi lại đưa tới từng trận hít không khí.

Tương Như Ngưng cười khẽ thanh, nói: “Như Ngưng cảm tạ Thất hoàng tử tán thưởng, bất quá Như Ngưng từng thề qua, vì bảo hộ giọng hát, trừ bỏ phu quân tương lai của Như Ngưng, tuyệt không trước hát trước mặt người thứ hai.”

“Ôi chao? Vậy phu quân tương lai của nàng thật sự là hảo mệnh, mỗi ngày có ngôi sao ca nhạc làm bạn.” Lãnh Thiên Vũ vẻ mặt thất vọng lộ ra không thể nghi ngờ.

“Ngươi nói cái gì?” Hoa Nguyệt Ngân nghi vấn cơ hồ là hô lên, ai cũng không nghĩ tới y sẽ đột nhiên trở nên kích động như vậy.

“Tiểu mỹ nhân làm sao vậy? Ta nói sai cái gì sao?” Lãnh Thiên Vũ nghi hoặc quay đầu nhìn Lãnh Thiên Cương, Lãnh Thiên Cương khẽ lắc đầu lại quét mắt qua Hoa Nguyệt Ngân.

“Ngân Nhi?”

Không để ý tới Hoa Ngạo Kiết kêu to, cũng không để ý tới ánh mắt mọi người không hiểu, Hoa Nguyệt Ngân nhảy xuống vương tọa, đi đến trước mặt Lãnh Thiên Vũ, vội vàng nhìn chăm chú vào hắn nói: “Ngươi nói ngôi sao ca nhạc, đúng không? Ngươi không phải người nơi này, đúng không?”

“Ừ, đúng vậy.” Hắn đương nhiên không phải người Nam Hiên quốc, lập tức lại giống như nghĩ tới gì đó, đột nhiên nói: “A, ta hiểu rồi, tiểu mỹ nhân là bởi vì chưa từng nghe qua “Ngôi sao ca nhạc” nên cảm thấy tò mò đi? Ta có thể giải. . . . . .”

“Theo ta nói chuyện.” Hoa Nguyệt Ngân không kiên nhẫn cắt ngang hắn.

“A? Nga, hảo.”

“Phụ hoàng?” Hoa Nguyệt Ngân quay đầu nhìn về phía Hoa Ngạo Kiết.

Hoa Ngạo Kiết đi đến bên người y, môi gợi lên một nụ cười mỉm dung túng, hắn khẽ vuốt sợi tóc của y, gật gật đầu, dùng ngữ khí vạn phần sủng nịch: “Đi đi.”

“Cám ơn phụ hoàng.” Lập tức lại nói: “Ta sẽ giải thích.”

Hoa Ngạo Kiết không tiếng động gật gật đầu. Hắn hoàn toàn tín nhiệm y!

“Cái kia, phụ hoàng, ta cũng đi một chút a.” Lãnh Thiên Vũ vẫn khó hiểu như cũ, nhức đầu, hình thức hướng Lãnh Thiên Cương xin phép.

“Ân.” Lãnh Thiên Cương thản nhiên gật gật đầu.

Mắt thấy hai người biến mất trong màn đêm, hồn Hoa Ngạo Kiết cùng Lãnh Thiên Cương cũng bay theo hơn phân nửa.

“Được rồi, người cô đơn không chỉ có hai ngươi, không phải còn có ta? Cũng không ngẫm lại huynh đệ ta xem hai ngươi đối với ngươi nông ta nông cảm thụ ra sao?” Chu Hàm Triệt ra vẻ ngày tận thế nói.

Hai người không chút khách khí thưởng cho hắn một mắt đao.

Lúc này, Tương Dực đứng dậy, đi đến bên Tương Như Ngưng vẻ mặt xấu hổ, thực rõ ràng, ba vị quân vương đã hoàn toàn quên vị mỹ nhân này.

Tương Dực hướng Hoa Ngạo Kiết hơi hơi cúi người chào, nói: “Xin hỏi Nam Hiên vương, cảm thấy Thập Tứ hoàng muội của Tương Dực như thế nào?”

“Công chúa tài mạo vẹn toàn, khí chất xuất chúng, là vị nữ tử hiếm có.”

“Như Ngưng tạ ơn Nam Hiên vương khích lệ.” Tương Như Ngưng tao nhã hơi hơi hạ thấp người.

“Công chúa không cần khiêm tốn, trẫm chỉ là ăn ngay nói thật.”

” Thập Tứ hoàng muội của Tương Dực ở Tây Tương quốc được gọi là “Tây Tương Hoàng Oanh” , là công chúa phụ hoàng cực kỳ sủng ái. Thập Tứ hoàng muội hiện đã mười sáu, phụ hoàng cố ý gả nàng cho Đại hoàng tử của quý quốc, theo hai quốc tần tấn chi hảo, không biết Nam Hiên vương ý như thế nào?”

Bốn phía lại truyền đến một trận xôn xao không nhỏ, có người vui sướng có người ưu sầu, nhưng càng nhiều chính là nhân sĩ nhàm chán khe khẽ nói nhỏ.

Hoa Ngạo Kiết không nói gì đảo qua, Ngự hoa viên lập tức lặng ngắt như tờ, ” An quý phi của trẫm cũng không phải là Tây Tương quốc công chủ. Mặc dù gã vào Nam Hiên quốc khi theo họ mẹ, nhưng cũng là con gái Tây Tương Vương, Nhị hoàng tỷ của thái tử. Muốn nói tần tấn chi hảo, Nam Hiên quốc cùng Tây Tương quốc sớm là thân gia, lại nói tiếp, Tây Tương thái tử còn phải gọi trẫm một tiếng tỷ phu mà.” Chỉ nghe Hoa Ngạo Kiết vô cùng tình cảm lên xuống giọng chậm rãi nói.

“Hiên vương tỷ phu nói rất đúng, hai quốc sao lại không thân càng thêm thân, thúc đẩy hôn sự này?” Tương Dực này gọi tiếng “Hiên vương tỷ phu” cực kỳ thân mật. Hắn là người khéo đưa đẩy tình huống, am hiểu sát ngôn quan sắc, nếu không Tây Tương Vương sẽ không bỏ đứa con cả, tuyển ra hắn chỉ đứng hàng thứ năm làm người nối nghiệp ngôi vị hoàng đế.

“Nam Hiên quốc dân phong phóng khoáng, phàm là nam tử trưởng thành, đều có quyền lựa chọn người của mình, cho dù là trẫm cũng không thể can thiệp, cho nên không biết Hàn Nhi đối hôn sự này có thể có cái nhìn thế nào?” Hoa Ngạo Kiết trực tiếp đem vấn đề đẩy qua Hoa Nguyệt Hàn, chờ đợi trả lời thuyết phục.

Hoa Nguyệt Hàn từ chỗ ngồi đứng lên, y phục thanh sam theo gió nhẹ nhàng đong đưa, ngọc khí lục nhạt đeo bên hông, thêm vào mái tóc đen như mực dài đến lưng bóng sáng dùng sợi mảnh buộc lại, vài sợi tóc nhẹ nhàng thả trên gáy ngọc trơn bóng không tỳ vết, làm hắn tăng thêm một phần hương vị phong lưu cao nhã, chỉ thấy hắn bày ra chiêu bài tươi cười, nói: “Phụ hoàng thứ tội, nhi thần còn chưa tính toán thành gia, vọng phụ hoàng tam tư.” Thanh âm ôn hòa như xuân phong, thêm vào nụ cười thản nhiên kia, Hoa Nguyệt Hàn toàn thân đều quay quanh một loại hơi thở ôn hòa, làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận.

“Hay là đại hoàng tử cảm thấy Thập Tức hoàng muội của ta không xứng với ngài?”

“Không dám. . . . . .”

“Hàn Nhi.” Ra tiếng chặn Hoa Nguyệt Hàn nói chính là phụ nhân vẫn ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn, cả người ung dung đẹp đẽ quý giá phong vận thập phần. Phụ nhân dung mạo cực mĩ, ánh mắt cùng Hoa Nguyệt Hàn có vài phần tương tự, một thân phượng bào đủ để chứng minh thân phận phụ nhân.

“Mẫu hậu hy vọng Hàn nhi có thể hảo hảo lo lắng một chút, không cần hạ quyết định quá sớm.”

Hoa Nguyệt Hàn hướng phụ nhân tươi cười ôn hòa, ngữ khí cũng chân thật đáng tin khẳng định: “Mẫu hậu, Hàn nhi trong lòng đều biết, xin cho Hàn nhi chính mình làm chủ.” Lập tức lại nhìn về phía Tương Dực nói tiếp: ” Thập Tứ công chúa dung mạo xinh đẹp thiên tiên, tài hoa hơn người, như thế nào lại không xứng với Nguyệt Hàn, chính là Nguyệt Hàn thực còn chưa tính toán thành hôn, hy vọng Tây Tương thái tử cùng công chúa thứ lỗi.” Nói xong liền cúi người thật sâu với hai người kia, ra ý xin lỗi.

Phụ nhân mày liễu nhẹ nhíu, một tiếng thở dài không thể nghe thấy thoát ra khỏi đôi môi đỏ mọng. Nàng bực mình nhẹ trừng mắt nhìn đứa con nàng từ trước đến nay vẫn nghĩ đến là kiêu ngạo, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, miệng giật giật, tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng ngẫm lại vẫn là từ bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.