Cái Gã Chuyên Viết H Văn

Chương 4: Tin nhắn




“Ngân Nhi còn tính tắm bao lâu?” Hoa Nguyệt Ngân thân mình run mạng lên, đầu càng cúi càng thấp.

Từ lúc hai phụ tử kia rời đi, hai người trước sau vẫn duy trì trầm mặc, tư thế kẻ đứng người ngồi này cũng duy trì gần nửa nén hương.

Hoa Ngạo Kiết nhíu mày một chút, than nhẹ một tiếng, nhận mệnh bỏ quần áo, đi vào dục trì.

Hoa Nguyệt Ngân có chút kinh hoảng lại có chút ảo não, còn chưa kịp nghĩ ra gì, cả người đã rơi vào một khối ôm ấp quen thuộc, thân thể cứng đờ, bối rối chống đẩy, “Phụ hoàng. . . . . . Buông ra. . . . . .”

“Đừng trốn ta, Ngân Nhi, đừng trốn ta.” Hai cánh tay Hoa Ngạo Kiết bất giác tăng thêm lực, đôi môi ấm áp cọ vào cổ y, tạo nên một mảnh ửng đỏ.

“Phụ hoàng. . . . . . Ta không phải trốn ngươi, chính là. . . . . . Cảm thấy có chút mất mặt. . . . . .” Thế nhưng bị dọa hôn mê bất tỉnh, ngay cả y cũng muốn phỉ nhổ chính mình .

“Nói như thế nào?” Lơ đãng, ánh mắt tràn ngập sủng nịch, không phát giác, ngữ khí lộ vẻ ôn nhu.

“Ta. . . . . .” Nói chưa ra, một mạt ửng đỏ say lòng người đã từ hai má dần lan đến bên tai như ngọc của y.

“Ngân Nhi, ngẩng đầu lên nhìn phụ hoàng.”

Hoa Nguyệt Ngân lắc đầu, đem mặt vùi càng sâu vào trong ngực hắn. Y không có dũng khí đối mặt ánh mắt phụ hoàng.

“Ngân Nhi ngoan, ngẩng đầu lên.”

Hoa Nguyệt Ngân vẫn lắc đầu như cũ.

“Thật sự không ngẩng lên?” Hoa Ngạo Kiết vỗ về tóc y, con ngươi đen mang theo chút ý trêu chọc, khóe môi chậm rãi nở một nụ cười gian.

“Không. . . . . . A. . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân ngạc nhiên ngẩng đầu, một bàn tay che lổ tai, tức giận cắn môi dưới, nói: “Đau.” Phụ hoàng lại cắn y?

Hoa Ngạo Kiết không hề áy náy nhẹ nhàng vuốt ve hai má ửng đỏ động lòng người của y,cảm thụ non mềm giữa ngón tay. . . . . .

Hồi lâu, nhẹ nhàng nói: “Là phụ hoàng không tốt, là phụ hoàng rất nóng vội dọa đến Ngân Nhi .” Ngón tay thon dài đi vào đôi môi y, mềm nhẹ mơn trớn, trong ánh mắt có sủng nịch thật sâu, đôi môi cong lên, thật lâu chưa tiêu tán.

Hoa Nguyệt Ngân an tâm nở nụ cười, y một lần nữa đem mặt vùi vào trong ngực Hoa Ngạo Kiết , hấp thụ hơi thở của hắn, ở nơi y có được cảm giác an toàn lớn nhất.

Hoa Ngạo Kiết phi thường yêu thương sủng nịch sờ sờ đầu y, ở đỉnh đầu y liên tiếp hôn, bế y ra khỏi dục trì, cầm lấy khăn to một bên cẩn thận thay y chà lau hai má, cánh tay, thân thể, miệng nhẹ nhàng nói: “Ngân Nhi chắc cũng đói bụng, để phụ hoàng cùng ngươi ăn một chút gì.”

“Ân.” Dịu ngoan gật gật đầu, híp mắt, tận lực hưởng thụ ấm áp hai người một chỗ.

Tứ quốc quân vương mỗi năm năm ở Ngự hoa viên cung điện các quốc gia thiết yến tụ tập, theo trình tự đông, nam, tây, bắc. Năm nay, đến phiên Nam Hiên quốc.

Buổi trưa hôm sau, Bắc Trữ Vương cùng Tây Tương Vương đồng thời đến Nam Hiên quốc.

Chạng vạng thái dương nặng nề về tây, một vòng trăng sáng thản nhiên treo lên ở chân trời, đoàn người chậm rãi vào Ngự hoa viên. Trong vườn, bách hoa tranh nghiên, muôn hồng nghìn tía, trong đó đặc biệt là hoa mẫu đơn. Rất nhiều tú cầu chen chúc với nhau, diêu hoàng quý khí bạch ngọc; tùng màu đen, diễm liệt mỹ nhân hồng đỏ thẳm.

Tới ban đêm, trăng non như câu, tinh quang lóe ra, Ngự hoa viên giờ phút này đèn đuốc sáng trưng, nhạc thanh thanh uyển. Nhạc sư cung đình, ngồi ngay ngắn trong góc sáng sủa trong điện hoa lệ, cúi đầu vỗ về chơi đùa nhạc khí, khi thì tấu ra giai điệu trữ tình du dương như ca hát; khi thì tấu ra làn điệu vui sướng, tiêu sái nhiệt liệt; khi thì tấu ra nhạc đoạn hoa lệ kẻ khác hoa cả mắt.

Giữa Ngự hoa viên, là nơi chuyên dùng thiết yến. Còn thiết kế một cầu thang, mặt trên phân biệt nơi tứ vương tọa. Hoàng tôn quý tộc, quan viên trên tứ phẩm phân ngồi vây quanh hai sườn, trung gian là một đường lớn. Trung ương là vũ cơ nhảy múa theo điệu nhạc, kỹ thuật tuyệt mỹ khiến người lâm vào kinh diễm.

Vũ cơ khi thì xoay tròn, y phục giống như lửa cháy toát ra , chuông bạc đeo ở chân va chạm lẫn nhau, phát ra thanh âm giống như nước suối dễ nghe; khi thì như tuyết rơi trên mặt nước, tay áo phất động như gió thổi tận trời, vòng eo như cành liễu non mềm theo gió phiêu động, kỹ thuật nhảy như chim nhẹ nhàng linh hoạt kỳ ảo. Vũ cơ thiên hình vạn trạng đưa tới một tiếng tán thưởng. Cả Ngự hoa viên đều là đám đông dũng dũng, tất cả mọi người dào dạt ở một mảnh ôn thanh tiếu ngữ.

Đột nhiên, hiện trường im lặng xuống. Ánh mắt mọi người đều hướng về hai người bước lên bậc thang.

Chỉ thấy Hoa Ngạo Kiết một thân long bào màu tím, đai lưng huyền sắc mặt trên thêu đồ án song long hí châu, cả người thoạt nhìn khí phách lại cao quý. Một đầu tóc dài đen như mực dùng tương ngọc kim quan cố định, bên hông ngọc bội phỉ thúy theo bước chân chủ nhân nhẹ nhàng đong đưa, một đôi mắt tinh đen như mực, bạc thần khẽ mỉm, không hề nghi ngờ, một vị nam tử cao quý tuấn mỹ lại không mất khí phách như vậy hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây, huống chi bên người hắn còn có một vị tuyệt sắc thiên hạ xinh đẹp ngay cả tinh linh cũng không thể cùng so sánh, phảng phất như tiên tử hạ phạm.

Bé một thân bạch y, đôi mắt ngọc lưu ly bảy màu đẹp như hồ trong, không chứa nửa điểm tham dục dơ bẩn, cái mũi khéo léo thẳng thắn, đôi môi như cánh hoa hồng, làm cho người ta nhịn không được có xúc động muốn âu yếm.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi vẫn là xinh đẹp trước sau như một a!” Không cần hoài nghi, dám ở Hoa Ngạo Kiết trước mặt nói thẳng “đùa giỡn” Hoa Nguyệt Ngân, trừ bỏ Lãnh Thiên Vũ không thể có người thứ hai.

Lãnh Thiên Vũ một thân trường bào thanh lịch màu lam nhạt, ngọt ngào đối Hoa Nguyệt Ngân mỉm cười, đem tính dễ nhìn tối mê người, tối nhiếp nhân tâm phách đặc biệt tiến thêm một bước đến trước mặt tiểu mỹ nhân phát dương quang đại, mỉm cười.

Mắt to trong trẻo đen nhánh, theo tươi cười mà hiện lên hai cái má lúm đồng tiền mê người, làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp, xinh đẹp, thanh xuân, quả thật làm người luyến tiếc dời mắt. Mà kẻ bị sắc đẹp của hắn sở dụ, không kịp nuốt nước miếng, đều bị Lãnh Thiên Cương mắt đao thế công, sau còn không biết sẽ bị trả thù như thế nào mà.

“Cám ơn.” Hoa Nguyệt Ngân mỉm cười, hữu ý vô ý liếc mắt tuấn mỹ nam tử cùng Lãnh Thiên Vũ ngồi chung vương tọa. Một đầu tóc dài màu vàng không buộc tán trên hai vai rộng lớn, mặc trường bào tơ lụa trắng thuần, cổ tay áo thêu kim long trang trí, thắt lưng nạm vàng cùng ngọc thạch màu đen, bên hông một khối mĩ ngọc xanh biếc, đôi mắt xanh như biển sâu thâm thúy mê người ẩn ẩn hỗn loạn một tia tức giận.

Quả nhiên là tức giận mà!

“Ngạo Kiết đến chậm, thân là yến chủ, chậm trễ mong rằng hai vị thứ lỗi.”

“Ngạo Kiết không cần khách khí, là ta gấp gáp, lôi kéo Thiên Cương đến sớm, thấy không, Tây Tương Vương cùng yêu tử của hắn còn chưa tới.” Nói chuyện đúng là Bắc Trữ Vương, Chu Hàm Triệt. Chu Hàm Triệt ngũ quan thoạt nhìn cũng không xuất sắc, thậm chí quá mức bình thường, nhưng hắn đã có một đôi mắt phượng điển hình trêu chọc hoa đào, nhiếp nhân tâm phách. Ánh mắt không lớn hơn năm nhân khác, đuôi mắt có chút hơi hơi cong lên, cười lên ánh mắt sẽ giống như hai vầng trăng khuyết, điển hình ánh mắt cười.

“Hàm Triệt ngươi quả nhiên vẫn là trước sau như một dịu dàng quan tâm.”

“Ha ha ha! Ngạo Kiết lời này ta có thể không thuận theo , dịu dàng quan tâm là hình dung nữ tử, như thế nào lão yêu ngươi liền ấn trên người ta mà? Thiên Cương, đừng trừng mắt nhìn, cũng không ngại mỏi mắt, tốt xấu cũng nói phụ gì đi a.”

“Hừ, ngươi vẫn là quản ánh mắt hảo tự của mình trước đi, lão già nhìn chằm chằm đứa con người ta, cũng không ngại dọa người.” Lãnh Thiên Cương khinh thường hừ nhẹ, cười lạnh nói.

“A! Tiểu Vũ Nhi, phụ hoàng ngươi cũng thật keo kiệt, vẫn còn vì chuyện cùng Hàm Triệt thúc thúc vừa rồi tức giận mà mà.” Chu Hàm Triệt ra vẻ ủy khuất, ánh mắt lại mang ý cười vẫn như cũ.

“Á.” Lãnh Thiên Vũ mặt khó được đỏ lên, sau đó lại đúng lý hợp tình nói: “Phải không? Hàm Triệt thúc thúc hẳn là nhìn lầm rồi, phụ hoàng ta rất rộng lượng nha.” Hắn tuy rằng chán ghét giả phụ thân này, nhưng càng chán ghét tên nham hiểm kia.

“Nga? Ta cùng Ngân Nhi tựa hồ bỏ lỡ chuyện trọng yếu mà gì.” Hoa Ngạo Kiết chọn mi nhìn về phía Lãnh Thiên Cương, có chút vui sướng khi người gặp họa nói.

Lãnh Thiên Cương không cam lòng yếu thế cho một lời nói không tiếng động “Chút nữa ngươi sẽ biết”.

“Tốt lắm, Ngạo Kiết cùng Tiểu Ngân Nhi cũng mau nhập tòa đi, ta chính là đối Tiểu Ngân Nhi tò mò thật lâu mà, đêm nay vừa thấy, quả nhiên không giống lời đồn. Ngạo Kiết cần phải giống Thiên Cương , hảo hảo giới thiệu cho chúng ta nga.”

“Ân.” Hoa Ngạo Kiết nghe xong từ chối cho ý kiến đáp, liền mang theo Hoa Nguyệt Ngân vào tòa.

Năm người đàm tiếu nói chuyện, cách đó không xa lâng lâng đi tới một vị thanh niên, dáng người thon dài đứng thẳng, giống như thanh tùng cao ngất, lại tuấn tú giống như thân trúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.