Cái Đuôi Ngốc, Anh Yêu Em

Chương 27: Thời gian cho độc dược




Phủ Thái tử điện hạ đang chuẩn bị thật nhiều sính lễ, đích thân đến Vân phủ cầu hôn, giống như gió xuân tháng tư thổi qua mỗi một nơi trong Kinh thành.

Trên có vương tôn quý tộc, dưới có tiểu thương, đều đang bàn luận về hôn lễ này.

Bọn họ, một người là thái tử như tiên giáng trần, một người là nữ nhân diện mạo xấu xí. Một người tài năng hơn người, một người là quần là áo lượt chẳng thay đổi. Lần thành thân này, nhất định không bình thường.

“Cái gì, tự nó đi đến Tướng phủ đưa sính lễ rồi à?” Ở Ngự thư phòng, nam nhân mặc long bào, ngồi trên ghế rồng trừng mắt nhìn người phía dưới.

“Bẩm Hoàng thượng, đây là tin tức ở ngoài cung truyền tới.” Lý công công cẩn thận trả lời. Ở bên cạnh hoàng thượng nhiều năm rồi, hắn còn không hiểu tính khí nóng nảy của hoàng thượng hay sao.

“Ngươi nói, nó muốn như thế nào?” Từ “nó” này, đương nhiên là chỉ Thủy Nguyệt Hoa. Vốn cho rằng gả tiểu thư kém cỏi nhất trong Tướng phủ cho nó, có thể… Nhưng tình hình hiện tại, cách xa tám ngàn dặm so với dự tính của hắn.

“Chuyện này, nô tài không biết.” Ở trong hoàng cung, chuyện cần làm nhiều nhất chính là chuyện có liên quan đến thái tử. Chuyện xảy ra mười sáu năm trước, tất cả đã thay đổi.

“Tâm tư của nó, ta không hỏi ngươi, ngay cả ta cũng còn không rõ mà.” Nói rồi, Thủy Nhai Thiến xoay người, cầm lấy một hộp gấm.

Vuốt ve chiếc hộp gấm được khắc hoa Ngọc Lan, gương mặt của Thủy Nhai Thiến hiện lên vẻ hạnh phúc. Rồi sau đó giống như nhớ tới điều gì đó, ý dịu dàng ban đầu vụt nhanh qua, trở thành gương mặt đầy vẻ căm hận.

Lý công công cúi đầu, không muốn nhìn thấy, cũng làm bộ như không biết.

Một lát sau, Lý công công nghe được âm thanh răng rắc vang lên, đó là tiếng động khi mở chiếc hộp gấm kia.

Thủy Nhai Thiến lấy một chiếc trâm cài tóc từ trong hộp ra, đó là một chiếc trâm làm từ ngọc màu trắng. Được khắc hoa Ngọc Lan một cách tỉ mỉ, liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy đẹp như sương mai mỏng manh vào sáng sớm, tỏa ra mùi hương dịu nhẹ của hoa Bạch Ngọc Lan.

Nhưng mà, một câm trâm cài tóc của nữ tử, tại sao Thủy Nhai Thiến lại cất dưới ghế rồng?

“Lý công công, đưa thứ này đến chỗ của Thái tử phi.” Khép hộp gấm lại, Thủy Nhai Thiến phân phó.

Lý công công không thể tin được lời hoàng thượng vừa nói. Có lẽ người bình thường không biết cây trâm Bạch Ngọc Lan này, nhưng hắn ở trong cung 20 năm rồi, làm sao lại không biết.

“Hoàng thượng, việc này…”

“Bây giờ đi ngay đi.” Thủy Nhai Thiến buông chiếc hộp xuống, rời khỏi Ngự thư phòng.

Lý công công rối rắm một phen, cuối cùng vẫn đem tới Tướng phủ.

Cùng lúc đó, Vân Thi Nhã được Hiền phi nương nương đưa vào trong cung cũng biết được tin tức.

“Cô cô, người phải giúp con, dựa vào điều gì mà Vân Liên Nhược có thể có được thái tử điện hạ chứ.” Vân Thi Nhã khóc đến mắt cũng đều sưng lên. Mười năm trước, lúc ra mắt thái tử điện hạ, ngay lập tức nàng đã thích người kia. Mười năm sau, nàng khổ cực học cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, nhưng tại sao Vân Liên Nhược lại được lợi chứ. Hiển nhiên, Vân Thi Nhã đã quên, từ đầu đến cuối Thủy Nguyệt Hoa đều không chọn nàng ta, Vân Liên Nhược cũng không cướp đoạt điều gì của nàng, ban hôn đều là ý chỉ của Thủy Nhai Thiến.

Hiền phi cũng vô cùng bất mãn, nhưng hoàng thượng đã hạ chỉ, còn có chín ngày nữa là đại hôn, việc này không thể thay đổi. “Cũng không phải thái tử chỉ lấy một người, ngươi hãy chuẩn bị thật tốt trong tiệc Mẫu Đan, đến lúc đó thành công, đương nhiên sẽ được gả cho thái tử. Xét về tài mạo của ngươi, chỉ cần có tin mừng cùng thái tử, sinh hạ được nhi tử, về sau, cũng chưa biết được thế nào.” Cả đời Hiền phi ở hậu cung, thất bại cùng tiếc nuối lớn nhất chính là không có con trai. Tuy Ngọc San công chía được hoàng thượng sủng ái, nhưng công chúa cũng không sinh được hoàng tử. Cuối cùng, Thục phi kia có con trai, con gái, nên hoàng thượng rất trọng dụng.

“Cô cô, con không muốn bị Vân Liên Nhược đè ép đâu. Ở trong phủ, chỉ dựa vào dòng dõi thân phận mà ức hiếp con, con không muốn thấp hơn vị trí của nàng ta.” Vân Liên Nhược nghĩ đến bản thân từng bị phạt ở Từ Đường, nếu không có cô cô giúp đỡ, chỉ sợ bây giờ nàng vẫn còn ở đó, Vân Thi Nhã hận không thể đi giết chết Vân Liên Nhược được.

“Ngươi suy nghĩ gì vậy, bản cung nói với ngươi như vậy rồi. Vân Liên Nhược làm thái tử phi là chuyện đã được định đoạt. Về phần có thể làm được bao lâu, thì dựa vào ngươi có dùng thủ đoạn hay không. Ba ngày sau đại hôn của Thái tử chính là tiệc Mẫu Đan, ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận.” Hiền phi ra khỏi Thiên Điện. Trong điện chỉ còn lại Vân Thi Nhã đang thấp giọng nức nở.

Một lúc sau, trong Thiên Điện truyền ra tiếng đàn. Hiền phi đang ngồi ở Chánh điện nghỉ ngơi lộ ra vẻ mặc hài lòng. “Không uổng công bản cung nói nhiều như vậy.”

Chung ma ma hầu hạ bên cạnh, mở miệng nói: “Có nương nương đích thân chỉ dạy, nhị tiểu thư lại thông minh, sẽ nhanh chóng hiểu chuyện.”

“Không sinh thái tử được cho hoàng thượng, đó là nỗi đau của ta.” Nếu nàng có con trai, sẽ không phải lo lắng như bây giờ rồi.

Chung ma ma không nói gì, nỗi buồn trong lòng nương nương, bà chỉ có thể nghe, không thể lắm miệng.

“Ha ha. 16 năm, hoàng thường vẫn không thể dứt bỏ nàng ta!” Lời nói của Hiền phi vô cùng đau thương.

“Nương nương, không thể nói rõ như vậy, nếu bị người nào nghe được, có thể nương nương sẽ…” Chung ma ma hoảng sợ, hôm nay nương nương lại quên ý chỉ của hoàng thượng.

“Bản cung biết rồi, sau này không nói nữa.” Hiền phi nhắm mắt lại, dựa trên ghế, cơ thể không mệt mỏi nhưng trong lòng vẫn khó chịu.

Mười sáu năm về trước, cuối cùng chuyện gì xảy ra, chỉ sợ chỉ có người đó mới biết rõ ràng.

Khi Lý công công đi tới Tướng phủ, Vân Liên Nhược cùng Thủy Nguyệt Hoa đang ngồi dưới giàn hoa Tử La Lan. Hai người, một người hồng y xinh đẹp, một người áo quần trắng thanh tao. Bọn họ dựa sát vào nhau, dường như có được toàn bộ thế giới của mình. Trước kia thái tử điện hạ giống như tiên trên trời, làm cho người ta muốn gần mà không được. Bây giờ, trên người thái tử, rốt cuộc cũng có cảm giác ấm áp như người thường, không rời xa trần thế như trước nữa. Mấy năm nay, hắn chứng kiến thái tử lớn lên, cũng nhìn thấy hoàng thượng đối xử với thái tử thế nào. Chuyện năm đó, căn bản không liên quan đến thái tử, nhưng mà, trong lòng hoàng thượng đã có kết quả rồi. Ban hôn với nữ tử xấu nhất Kinh thành, nhưng xem ra, đã đúng ý thái tử rồi.

“Lão nô thỉnh an thái tử điện hạ, thỉnh an tiểu thư.” Lý công công tiến đến, cúi người thực hiện nghi thức. “Lão nô theo lệnh của hoàng thượng, đem đồ tới tặng cho Nhược tiểu thư.” Nói xong, cầm chiếc hộp gấm chứa trâm cài đầu đưa cho Vân Liên Nhược.

“Là hoa Ngọc Lan.” Thấy bên ngoài chiếc hộp được khắc hoa Ngọc Lan, Vân Liên Nhược kinh ngạc kêu lên.

Thủy Nguyệt Hoa nhìn thấy, cả người cứng ngắc, nghe thấy Vân Liên Nhược kêu lên, cả người càng kinh hãi hơn. Lý công công nhìn Vân Liên Nhược, dường như không thể tin nàng có thể biết loài hoa này.

Vân Liên Nhược cũng phát hiện Thủy Nguyệt Hoa khác thường, lại nhìn đến phản ứng của Lý công công, nàng biết, chắc chắc chiếc hộp khắc hoa Ngọc Lan này không hề đơn giản. Ở đây, dường như nàng chưa từng thấy qua hoa Ngọc Lan.

“Lý công công, ông có thể đi rồi.” Thủy Nguyệt Hoa trở nên lạnh lùng, cho dù trong lòng Lý công công có ngàn vạn câu hỏi, cũng chỉ có thể rời đi.

Lý công công lui ra sau, Vân Liên Nhược mở hộp gấm, lấy chiếc trâm ra: “Nguyệt, chàng đã từng thấy qua hoa Ngọc Lan rồi à.” Vân Liên Nhược khẳng định. Trên người Thủy Nguyệt Hoa có một mùi hương nhàn nhạt, rất dễ chịu, chỉ có đứng gần hắn, mới có thể ngửi thấy. Trước kia không thấy hoa Ngọc Lan, nàng không thể khẳng định đó là mùi gì. Bây giờ nàng có thể chắc chắn, mùi hương trên người hắn là mùi hoa Ngọc Lan.

“Mẫu hậu thích nhất mùi của hoa Ngọc Lan.” Thủy Nguyệt Hoa cầm lấy chiếc trâm từ tay Vân Liên Nhược, giống như đang hoài niệm, cũng như không muốn rời xa nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.