Cái Đuôi Ngốc, Anh Yêu Em

Chương 17: Bí mật về ma cà rồng




Kỳ lạ, tại sao cô lại thấy buồn? Nếu anh thật sự quên chuyện ngày đó, cô phải vui mới đúng chứ, tại sao cô lại… 

“Thì ra cô trốn ở đây.”

Giọng nói quen thuộc vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. 

Ôn Uyển kinh sợ xoay người, đôi mắt trợn to.

“Quách Tuyển?”

“Một thời gian không gặp, xem ra cô sống cũng không tệ lắm.” Chẳng biết khi nào Quách Tuyển đã đẩy cửa ra, trên mặt thì cười nhưng trong lòng lại không cười. 

“Anh tới đây làm gì?” Ôn Uyển cũng không có tâm trạng nói chuyện với hắn, chẳng qua là cảnh giác nhìn hắn chằm chằm. 

Kể từ chuyện lần trước, cô vì chuyện của Thiên Trạm mà quên mất sự tồn tại của Quách Tuyển. 

“Tôi mất công việc cũng mất danh tiếng, còn có thể làm gì? Dĩ nhiên chỉ có thể đi tìm bạn cũ xem có thể lợi dùng quan hệ tìm cho tôi một công việc không.” Hắn vừa nói vừa đóng cửa phòng lại.

Chân Ôn Uyển cẩn thận lui về phía sau.

“Có liên quan gì đến tôi chứ?”

Quách Tuyển xem thường nói: “Thế nào? Còn muốn giả vộ sao? Tỉnh lại đi, nơi này chỉ có chúng ta, cô diễn trò cho ai xem chứ? Cô cũng biết mục đích tôi tới đây.”

Ôn Uyển nhăn đầu lông mày, cô không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Tôi không hiểu anh nói gì.” Cô nhanh chóng đi vòng qua cái rương phía sau, cẩn thận giữ khoảng cách: “Hơn nữa tôi đã nói, tôi không làm gì cả, cũng không nhờ Thiên Âm và anh Trình tố cáo anh. Anh dây dưa như vậy làm tôi không thoải mái.”

“Không thoải mái?” Quách Tuyển giễu cợt nói: “Tôi nghĩa không phải là không thoải mái, mà là có tật giật mình! Bởi vì cô sợ tôi chạy tới trước mặt tình nhân mới của cô nói lung tung đi. Chỉ là tôi có thắc mắc, rốt cuộc làm thế nào mà cô có thể leo lên giường của Quyền Thiên Trạm?”

Ôn Uyển tức giận cắn chặc môi, không thể tin vào những gì mình nghe thấy. 

“Quách Tuyển, anh nói hưu nói vượn cái gì thế? Tôi và anh Quyền không xảy ra gì hết, anh…” 

Hắn cắt đứt lời cô nói.

“Làm trò, một người có thể tùy tiện đi lại trong phòng cô mà lại không có gì? Tôi qua lại với cô hai năm, ngay cả cửa lớn còn chưa được đặt chân tới, tôi còn tưởng cô là người phụ nữ không thú vị, ngược lại cô còn câu được con rùa vàng.” Hắn nhìn chằm chằm cô, từng bước tiến tới gần: “Các ngươi bắt đầu lúc nào? Chắc là từ sớm rồi? Không biết một trẻ mồ côi như cô thì có hấp dẫn gì chứ?”

Ôn Uyển bị bức phải lui về phía sau, cô muốn tông cửa chạy nhưng lại vấp phải hộp giấy, té xuống đất. 

Quách Tuyển nhanh chóng vòng qua rương gỗ, nghiêng người bắt được cổ tay cô.

“Anh muốn làm gì!” Cô bị dọa cho sợ đến thiếu chút nữa thét chói tai.

“Không cần lo lắng, tôi chỉ muốn cô giúp một chuyện.” Hắn không có ý tốt ngồi chồm hổm xuống.

“Giống như anh nói, tôi chỉ là trẻ mồ côi, làm sao giúp đươc anh?” Ôn Uyển giãy giụa muốn rút tay về, không muốn tiếp xúc với hắn. 

“Vậy cũng không phải.” Quách Tuyển chợt gạt mắt kiếng trên mặt cô xuống, không để ý cô giãy giụa, vuốt ve gương mặt cô: “Ít nhất cô còn có bề ngoài, chỉ sợ Quyền Thiên Trạm cũng vì vậy mợi bị cô mê hoặc, đã như vậy sao sao cô không nhờ hắn cho tôi một công việc.” 

“Không thể nào!” Cô liều chết giãy giụa, cong chân lên đạp

“Đáng chết!” Quách Tuyển không cẩn thận bị đạp phải, đau đến nhe răng. Hắn nheo hai mắt lại, một tay kéo tóc cô, tay còn lại xé cổ áo cô ra. 

“A, không muốn...” Ôn Uyển thét chói tai.

“Quách Tuyển!”

Phòng đạo cụ bị đạp tung.

Khi một cơn gió ập tới, cô thấy sức nặng trên người mình biến mất. Tiếp sau đó là tiếng hét của Quách Tuyển.

Sắc mặt cô trắng bệch nghiêng đầu sang chỗ khác, cô phát hiện Quách Tuyển đang che ngực, cuộn lại ở một góc phòng.

Quyền Thiên Trạm  đưa lưng về phía cô, thân hình khổng lồ mà nguy hiêm như thú dữ, anh dùng thân thể của mình bào vệ cô. 

Cho dù không nhìn thấy vẻ mặt anh nhưng nhìn nắm đấm của anh thì cũng cảm nhận được là anh đang rất tức giạn. 

Ôn Uyển níu lấy cổ áo bị xé rách, cô run rẩy nhanh chóng ngồi chồm hỗm.

Anh tới!

Anh tìm được cô.

“Quách Tuyển, không phải tao đã nói không cho mày xuất hiện trước mặt cô ấy sao? Vậy mà mày dám làm cô ấy bị thương.” Anh nắm chặc hai quả đấm, khớp xương phát ra tiếng răng rắc, biểu hiện Quyền Thiên Trạm đang cố gắng đè nén sự tức giận.

“Tôi... Khụ, khụ!” Quách Tuyển che ngực ho khan dữ dội, thì ra người đánh anh là Quyền Thiên Trạm.

Bởi vì rất đau nên hắn nhanh chóng bò dậy.

Hắn sớm phát hiện người này hắn chọc không nổi.

“Anh Quyền, đây là hiểu lầm, chẳng qua là hiểu lầm, Ôn Uyển... à, tôi nói cô Chân bị ngã, tôi chỉ muốn đỡ cô ấy, không muốn làm gì hết...” Hắn hoảng hốt giải thích, hoàn toàn không dám tưởng tượng nếu nhận them một quyền nữa thì chắc xương sườn sẽ gãy mất.

Quyền Thiên Trạm bị lửa giận lấp đầy, anh cũng không còn hăng hái nghe hắn nói láo.

Anh chỉ muốn đạp hắn xuống đất.

Nhưng anh lại sợ hù dọa Ôn Uyển… 

Anh nắm chặc tay mấy lần rồi lại buông ra. Cuối cùng, anh lựa chọn bỏ qua cho Quách Tuyển nhưng mỗi một bắp thịt dưới người anh vẫn căng lên. 

Anh nhanh chóng tiến lại gần Quách Tuyển. 

“Đây là lần cảnh cáo cuối cùng, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt cô ấy.” Anh cắn răng nói nhỏ, tròng mắt đen lạnh như băng: “Nếu không thứ mày mất đi, không chỉ là công việc và danh tiếng.” Câu nói cuối cùng, anh nói rất nhỏ, chỉ cho hai người nghe thấy. 

Quách Tuyển mở to hai mắt, hắn đã hiểu.

Là hắn!

Thì ra là mọi chuyện đều do hắn làm, người đàn ông này…

“Quyền Thiên Trạm, làm sao mày có thể?” Hắn tức giận đến quên nỗi sợ, hắn vung tay đấm về phía trước. 

“Không muốn!” Ôn uyển phát ra sợ hãi kêu, bị bất thình lình công kích làm cho sợ hãi.

Lòng cô như lửa đốt nhanh chóng đứng dậy, cô lo lắng Quyền Thiên Trạm sẽ bị thương. Vậy mà ngoài ý muốn anh lại liệu dễ dàng bắt lấy nắm đấm của Quách Tuyển, cũng nhanh chóng đánh lại.

Âm thanh thê lương lại một lần nữa vang lên, Quách Tuyển đau đến toàn thân run rẩy nhưng hắn lại không cam lòng.

Thì ra người phá hủy mọi thứ là hắn ta, vậy mà hắn lại vọng tưởng tìm kiếm cơ hội từ trên người này. 

Hắn giống như đứa ngốc, bị đùa giỡn!

Hắn nhịn đau gàu lên dữ tợn: “Quyền Thiên Trạm, tên khốn kiếp! Tao chọc mày chỗ nào chứ, sao mày đối xử với tao như vậy?” 

Giọng nói trầm thấp vang lên.

“Vì mày không biết quý trọng.”

“Cái gì?” Quách Tuyển tức đỏ mắt.

Hắn không biết quý trọng cái gì? Hắn lăng xê vô số người mới, làm việc nghiêm túc hơn người khác, vượt qua gian khổ mới lên được vị trí này, hắn… 

Một dòng ý tưởng xẹt qua trong đầu.

Quách Tuyển trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Ôn Uyển đang núp ở góc phòng.

“Là nó! Mày là vì...”

Quyền Thiên Trạm không cho hắn nói quá nhiều, liên tục ra đòn. Quách Tuyển chỉ có thể rên rỉ lần nữa.

“A!” Quách Tuyển ôm bụng, nhanh chóng té quỵ xuống đất.

Quyền Thiên Trạm thu hồi quả đấm.

“Đây là mày tự tìm.” Anh lạnh lùng nói, xác định Quách Tuyển không còn khả năng phản kích mới xoay người đi về phía Ôn Uyển.

“A! Tôi...” Ôn Uyển khẩn trương lui về sau một bước. trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì. Cô rất biết ơn anh cứu cô, nhưng cô… cô… 

Quyền Thiên Trạm như hiểu rõ nỗi lòng của cô, anh chỉ cởi áo khoác xuống, thay cô che đi chỗ áo bị xé rách, sau đó lôi cô ra khỏi cửa.

“Anh Quyền? Xin... xin chờ một chút, anh dẫn tôi đi đâu? Quách Tuyển bị thương, hắn... à...” Ôn Uyển lo lắng quay đầu lại, thật sợ sẽ xảy ra chuyện lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.