Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!!

Chương 18: Thay đổi




Nghe vậy, Trì Nhược Huân tâm trung động, hoạn nạn mới có thể nhìn thấy chân tình, đáng tiếc, đã quá muộn! Cô cùng Uy Mục đã không có cơ hội nữa rồi!

"Uy Mục, tôi không cần ý tốt của anh, tôi chính là đố kỵ, bởi vì Tôn chủ chỉ sủng ái một mình cô ta nên tôi hận ả! Yêu một người, nhưng không ai hiểu cho tình yêu đó, sẽ không ai biết được tôi đau như thế nào!"

"Tôi hiểu!!" Uy Mục lập tức nghiêm túc nhìn cô, bình tĩnh nói

"Em cho rằng, những năm này cũng chỉ có một mình em khổ sở thôi sao? Tôi —— yêu em, quan tâm em nhiều năm như vậy, em chưa từng phát hiện sao? Còn nữa, biết rất rõ ràng, lại làm bộ không thèm để ý, Nhược Huân, tôi cầu xin em hãy tỉnh lại đi, tôi ở chỗ này, tôi một mực chờ em! Vì em tôi có thể hy sinh tất cả!"

Nói tới đây, Uy Mục kích động khuôn mặt anh tuấn đỏ dần lên, hắn lần này là quyết tâm vì cô mà hy sinh.

"Uy Mục, coi như có chết, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta, nếu như anh cho là làm như vậy đáng giá, như vậy, chờ tôi giải quyết cô ta xong, sẽ đến lượt anh!" Lạc Thiên Uy giận tái mặt, thô bạo trong con ngươi tràn đầy lạnh lẽo vô tình.

"Lão bản" Uy Mục tuyệt vọng nhìn Lạc Thiên Uy, hắn biết không có dễ dàng như vậy thay Trì Nhược Huânchịu phạt, lão bản vô tình lạnh lẽo như vậy, huống chi, lần này là Nhược Huân chọc tới người lão bản yêu nhất!

Lạc Thiên Uy chậm rãi lấy ra một con dao nhỏ, ném tới trước mặt Trì Nhược Huân, lãnh khốc vô tình nói: "Cô biết nên làm như thế nào rồi chứ!!"

Trì Nhược Huân hai tay run run nhặt con dao nhỏ lên, khuôn mặt trắng bệch không có tia huyết sắc, thân thể run lẩy bẩy.

Bồi bạn hắn nhiều năm như vậy, Tôn chủ lãnh huyết thích giết chóc, bạo ngược, thật sâu in vào trong đầu, cô hiểu mình phản kháng là không có ý nghĩa gì, xem ra, lần này là chạy trời không khỏi nắng rồi!

Đây chính là người đàn ông mà cô khắc cốt ghi tâm sao? Một khắc trước vẫn còn ở trên giường quyến luyến triền miên, giờ khắc này thế nhưng hắn lại trở mặt vô tình, cô không thể tin được, hắn lại thật sự đối đãi mình như thế?

Nhưng khuôn mặt tuyệt tình này, rõ ràng muốn nói cô thật nực cười! Hắn căn bản không quan tâm sống chết của cô, trong mắt hắn cho tới bây giờ chỉ có Lạc Tích Tuyết!

Mang theo cực kỳ bi ai cùng tuyệt vọng, Trì Nhược Huân không cam lòng nhìn Lạc Thiên Uy lần cuối cùng, khổ sở nhắm hai mắt lại, tay cô run rẩy cầm dao nhỏ lên.

"Không —— Nhược Huân, không cần!!" Uy Mục bất chấp tất cả nhào qua, đoạt lấy con dao trong tay cô.

Trì Nhược Huân giùng giằng muốn cướp về: "Uy Mục, chuyện không liên quan tới anh!"

"Em chết, làm sao là chuyện không liên quan đến anh!" Uy Mục đau lòng nhìn cô.

Chợt đứng dậy, rút ra một con dao nhỏ bên hông, nặng nề hướng cánh tay trái chém xuống ——

Trong nhất thời, máu tươi chảy ròng.

Theo cánh tay trái chém đứt trên mặt đất, Uy Mục cả người đã ngã xuống trong vũng máu.

Hắn dùng đến một ngụm hơi thở cuối cùng, nhìn Lạc Thiên Uy: "Tôn chủ, cánh tay này à tôi vì cô ấy chịu, xin Tôn chủ tha cho cô ấy một mạng!"

"Uy Mục!!" Trì Nhược Huân nhào qua, cảm động thật chặt ôm hắn.

Lạc Thiên Uy thấy một màn như vậy, trong con ngươi tĩnh mịch, hiện ra một cỗ sóng lớn.

"Uy Mục, cậu đi theo tôi nhiều năm như vậy, hôm nay đã dùng một cánh tay đổi một mạng của cô ta, tôi có thể không giết cô ta, chỉ là tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, tôi không thể chỉ vì anh mà phá hư quy tắc!" Lạc Thiên Uy quay lưng đi, mặt không có vẻ gì nói.

"Lão bản, tôi biết làm thế nào, tôi sẽ dẫn Nhược Huân đi lãnh phạt!" Uy Mục cảm kích gật đầu.

Lạc Thiên Uy tròng mắt ánh lạnh lẫm liệt, hắn chăm chú nhìn chằm chằm Trì Nhược Huân: "Nhược Huân, cô ở Xích Diễm cũng không phải là ít, hình phạt của Xích Diễm không phải cô không biết, nơi này về sau không cần cô nữa!"

Trì Nhược Huân chấn động, cô hiểu Lạc Thiên Uy nói như vậy, là muốn đuổi cô ra khỏi Xích Diễm.

Trước kia, cô có lẽ sẽ rất không cam tâm, rất đau lòng, nhưng là hiện tại cô ngược lại sẽ không.

Bởi vì cô đã tìm được thứ quý giá hơn.

"Tạ Tôn chủ thành toàn!" Trì Nhược Huân quỳ một chân trên đất, cung kính cúi đầu trước Lạc Thiên Uy, xoay người lại đến bên cạnh Uy Mục, đở lên hắn: "Uy Mục, về sau em là người phụ nữ của anh, vô luận xảy ra bất cứ chuyện gì, em sẽ không rời khỏi anh!"

Uy Mục sắc mặt trắng bệch, rốt cuộc cười, dùng một cánh tay đổi lấy tình yêu của cô ấy, rất đáng giá!!

Nhìn hai người đỡ nhau rời đi, Lạc Thiên Uy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Tích Tuyết, em đang ở đâu?

Bên giường sa mỏng nhẹ nhàng vũ động,thời điểm Lạc Tích Tuyết mở mắt ra, phát hiện trời còn mờ tối, ánh sáng yếu ớt hạ lên khuôn mặt của cô, thời gian vẫn còn sớm vô cùng.

Cô vừa muốn ngủ tiếp, ngoài cửa sổ có một tiếng vang nhỏ, giống như thanh âm của cục đá đập vào trên thủy tinh.

Lạc Tích Tuyết nghi ngờ đi tới trên ban công nhìn, phía dưới tất cả như thường, chẳng lẽ là cô nghe nhầm?

Đang muốn xoay người, chợt phát hiện cây ngô đồng trong bóng ma lóe ra một thân hình quen thuộc, Tiếu Vũ Trạch hướng cô ngoắc ngoắc tay: "Đi xem mặt trời mọc!"

Tình cảnh này, cực kỳ giống nhiều năm trước, khi đó cô ở trong phòng của trường mà ngủ, anh Vũ Trạch mỗi lần muốn hẹn cô đi chơi, sẽ sử dụng cục đá ném vào bệ cửa sổ.

Đã từng nhất mạc xẹt qua trước mắt, giống như cô là Lạc Tích Tuyết năm đó, mà Tiếu Vũ Trạch vẫn là người thiếu niên nhiệt tình khi đó.

Lạc Tích Tuyết hạ thấp giọng hỏi hắn: "Sớm như vậy, đã thức dậy?"

Tiếu Vũ Trạch cười trả lời: "Ngủ không được, anh dẫn em đi xem mặt trời mọc!"

Lạc Tích Tuyết do dự một chút, vui vẻ gật đầu một cái.

Tiếu Vũ Trạch thúc giục cô nói: "Nhanh lên một chút,mặc quần áo đi, không mặt trời sẽ lặn mất!"

Lạc Tích Tuyết hướng phía đông nhìn sang, mới vừa rồi còn là một mảnh tối, nay bầu trời đã sáng dần lên, chân trời thậm chí xuất hiện hàn quang.

"Tốt, em tới ngay!" Cô quyết định, trở về phòng đổi cái áo khoác.

"Nhảy xuống, anh sẽ tiếp được em!" Tiếu Vũ Trạch cười đối với cô giang hai cánh tay.

Lạc Tích Tuyết sợ lắc đầu một cái: "Không được, em sợ té!" Cô sợ độ cao.

Tiếu Vũ Trạch đến gần một bước, lại một lần nữa vươn tay: "Nhảy đi, anh khẳng định tiếp được em."

"Yên tâm, anh nhất định có thể tiếp được em, anh thế nào đành lòng lại để cho em bị thương!" Tiếu Vũ Trạch an ủi cô, bảo đảm nói.

Lạc Tích Tuyết suy nghĩ một chút, từ từ ngồi chồm hổm xuống.

Câu nói kia của Tiếu Vũ Trạch làm cho cô an tâm nên cô tin tưởng anh.

Cô nhắm mắt lại, nhảy xuống, khi thân thể rơi vào trong ngực Tiếu Vũ Trạch, trong đầu của cô lại thoáng qua một bóng người khác.

Là bong dáng vô cùng quen thuộc.

Đã từng có một người đàn ông, vì cô, không để ý đến mạng sống của mình, cùng cô rơi xuống lầu.

Lạc Tích Tuyết hô hấp có chút gấp gáp, cho đến khi thanh âm Tiếu Vũ Trạch ở bên tai vang lên: "Đi, anh biết có một chỗ nhìn mặt trời mọc rất đẹp!"

Lạc Tích Tuyết không nói gì, chỉ là vẫn để cho hắn kéo tay của cô, hướng một phương hướng chạy như điên.

Rốt cuộc ở tại một chỗ trống trải dừng lại ——

Lạc Tích Tuyết cùng Tiếu Vũ Trạch sóng vai ngồi ở trên bờ cát, nhìn trời lẫn biển, cảm thụ tự nhiên thần kỳ.

Cho đến mặt trời dần hiện ra, chỉ chớp mắt, liền nhảy ra khỏi mặt biển, tỏa sáng trọn vùng trời, khắp biển nhuộm thành màu vàng kim, sóng nước trong veo đón mặt trời sôi trào toát ra.

Sinh mạng tốt đẹp như thế, nhìn cảnh đẹp trước mắt, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy cuộc sống, thật đẹp!!

Có một số việc, có vài người, nên buông xuống.

Hãy để cho nó qua đi.

Trong lòng cô quyết định

Trong lúc vô tình, Tiếu Vũ Trạch tay cùng tay cô đã đan lại với nhau.

Khuôn mặt anh tuấn của hắn bị ánh mặt trời khảm lên một bên, trong đôi mắt kia hàm chứa bao nhiêu thâm tình không thể bày tỏ.

Chỉ là trong nháy mắt, hắn nhẹ nhàng hôn xuống.

Nhưng, đang lúc chuẩn bị chạm vào môi cô, Lạc Tích Tuyết chợt tránh ra.

Môi của hắn lướt nhẹ qua gương mặt của cô, bởi vì cô né tránh, Tiếu Vũ Trạch có chút xấu hổ lui về phía sau.

"Thật xin lỗi, anh nhất thời động tình"

Hắn biết hắn nên cho cô thời gian, chỉ là hắn không biết, bọn họ đã sớm không còn là chính bọn họ như ngày trước nữa rồi!

Cô không phải là Lạc Tích Tuyết năm đó, hắn cũng không còn là anh Vũ trạch của cô, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ cũng đã thay đổi.

Trên thực tế có rất nhiều việc, dứt bỏ không được, mà trốn tránh cũng không xong!

Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt quen thuộc có chút đau long trước mặt, nhưng cô lại không thể không ngoan hạ quyết tâm nói cho hắn biết: "Anh Vũ trạch, thật ra thì"

Lời của cô mới nói được một nửa, chỉ nghe thấy một giọng nữ đầy tức giận đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ:

"Các ngươi đang làm gì?"

Điền Điềm tức giận đằng đằng chạy tới, hung hăng quạt tát Tiếu Vũ Trạch một bạt tai: "Một mình anh buổi tối không về nhà, chính là vì cùng cái tiện nhân này ở chung một chỗ? Tiếu Vũ Trạch, anh chừng nào thì cũng học được cách giâu kim ốc tàng kiều rồi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.