Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!!

Chương 17: Chẳng qua là người xa lạ




Tiếu Vũ Trạch buông Tích Tuyết ra, thương tiếc nhìn cánh môi bị anh hôn trở nên căng mọng, dịu dàng vươn tay vuốt ve, đáy mắt có thêm tia áy náy nồng đậm.

"Tích Tuyết, thật xin lỗi, mới vừa rồi hù dọa em rồi."

Anh nhỏ giọng thì thầm, sâu trong tròng mắt hiện lên một tia sâu không thấy đáy, nhưng sợ hù dọa cô mà cố nén.

Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái, không muốn anh quá mức tự trách, cảm giác như vậy "Anh Vũ Trạch của cô dường như vẫn yêu cô nhất”

Giống như là lời thề, Tiếu Vũ Trạch cúi người lại gần cánh môi Lạc Tích Tuyết, ánh mắt kiên định nói: "Tích Tuyết, từ nay về sau, anh sẽ không để cho em chịu bất cứ tổn thương nào nữa."

Lời của anh giống như một viên đạn nặng ký đâm vào trong lòng Lạc Tích Tuyết, nhất thời dâng lên một gợn sóng, đáy mắt anh mơ hồ biểu hiện một tình cảm khắc sâu, đầy tràn khát vọng cùng thâm tình đối với cô, thông minh như cô, như thế nào lại không hiểu?

Chỉ là không biết tại sao, trong lòng của cô chợt có một tia không hiểu nổi, trong đầu giống như thoáng hiện qua một bóng người, để cho cô muốn bắt lại bắt không được, cuối cùng bị tâm tình này khuấy phiền muộn.

Cô cau mày, dùng sức đẩy người đàn ông trên người mình ra, nhanh chóng thoát khỏi ghế.

Tròng mắt đen của Tiếu Vũ Trạch thoáng qua một tia kinh ngạc, đưa đôi mắt không hiểu nhìn cô.

Rõ ràng mới vừa rồi cô cũng rất tốt kia mà, sao đột nhiên lại như thế?

Lạc Tích Tuyết cúi thấp đầu, không nhìn tới ánh mắt đau lòng kia, giọng nói bao hàm áy náy: "Anh Vũ Trạch, em ăn no rồi, anh về nghỉ trước đi."

Nói xong, cô liền chạy về phòng của mình, sau lưng là đôi mắt thủy chung ngưng lại trên người cô, cho đến khi cô trốn vào phòng, đóng cửa phòng lại.

Đoạn đường ngắn ngủi như thể tiêu hao hết sức lực của cô, thân thể mảnh khảnh của Lạc Tích Tuyết ngồi bịch xuống đất.

Cô ôm lấy mình, trên người tràn đầy hương vị đàn ông, trên môi còn lưu lại nụ hôn nồng cháy kia.

Cô biết, mới vừa rồi chính là lời nói tâm huyết của anh Vũ Trạch, anh thật sự đã yêu thương cô và không che đẩy tình cảm của mình, nhưng tại sao trong lòng của cô lại có một cảm giác thê lương đến thế?

Thế nhưng đối với ánh mắt sâu thẳm của anh, dịu dàng che chở, cô chẳng có chút phản ứng nào? Không nên như vậy mới đúng!

Ban đêm, gió lạnh thấu xương, thổi tới da thịt mỗi người đều giống như một cây đao trên ngực, cắm thẳng tắp vào trái tim của mỗi người.

Hai ngày, hai đêm nay đối với Lạc Thiên Uy mà nói, thì càng đúng như thế.

Anh biết rõ cô ở nơi này, tuy nhiên anh không có dũng khí đi tìm cô.

Anh sợ sẽ không khống chế được mình, lại làm thương tổn cô.

Biết cô đã từng thích Tiếu Vũ Trạch, là anh bất chấp tất cả đem cô về bên mình, anh nói nhất định sẽ cưng chiều cô, lại không nghĩ rằng những năm này càng khiến cô tổn thương nhiều hơn!

Đúng, nếu như không có anh, có lẽ cô đã sớm kết hôn cùng Tiếu Vũ Trạch rồi.

Nếu như không có anh, cuộc sống của cô cũng sẽ không có nhiều khổ nạn và bất hạnh, hiện tại cô mất trí nhớ cũng là do số phận an bày.

Những tai nạn cô gặp phải đều là do anh làm, bây giờ anh không có dũng khí để đoạt cô lại, anh sợ anh không cấp được cho cô hạnh phúc.

Chỉ là suy nghĩ một chút về Bùi Địch và Băng Băng, hai đứa đều còn nhỏ, còn cần mẹ chăm sóc, nên anh không thể để mặc cô rời khỏi anh?

Anh nên làm gì để cô đừng rời khỏi anh.

Nhưng, hôm nay Lạc Tích Tuyết đã quên anh cùng tất cả những gì hai người đã trải qua, trong mắt của cô chỉ là Tiếu Vũ Trạch người cô từng yêu hơn cả mạng mình, nếu như anh không nhanh chóng tìm ra phương pháp đoạt lại cô, thì cô làm sao cam tâm tình nguyện ở lại bên anh? Cô sẽ lại yêu anh sao?

Không biết, Lạc Thiên Uy chỉ cảm thấy đau đầu không dứt, anh không muốn mất cô, lại không đành lòng khiến cô tổn thương, làm sao làm cũng rất khó khăn!

"Ông chủ, tôi đã đem Trì Nhược Huân trở lại rồi!" Ngoài cửa vang lên một hồi tiếng gõ cửa, Lạc Thiên Uy đang bày mưu tìm kế, Uy Mục chầm chậm đi vào.

Không khí trong phòng lập tức trở nên quỷ dị và lạnh lẽo, Lạc Thiên Uy còn chưa mở lời, nhưng trong mắt là một cỗ tức giận mà người ta vừa nhìn qua đã thấy lạnh sống lưng, trên người dâng lên hơi thở nguy hiểm kinh người.

Trì Nhược Huân hoảng sợ nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Lạc Thiên Uy, run rẩy không thể nói nên lời.

Lạc Thiên Uy vươn tay ra, giữ cổ họng của cô lại, ác độc nói:

"Dám động đến người phụ nữ của Lạc Thiên Uy, quả thực là tìm cái chết! Cô đã dám làm như thế, cũng nên nghĩ đến cái kết của mình rồi nhỉ!"

"Không

- không

- tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, mới dám nói ra loại chuyện như thế, Tôn chủ tha mạng, Tôn chủ tha mạng ạ!"

Trì Nhược Huân kinh hãi lảo đảo bò đến đầu gối của Lạc Thiên Uy, ôm lấy hai chân của anh, quanh người toát ra sự sợ hãi cực độ, để cho cô dập đầu như băm tỏi, chẳng thèm để ý đến sỉ diện nữa.

Cô cũng không muốn có kết cuộc giống Tống Khuynh Vũ, bị đánh gãy tay trải qua trận đấu oanh liệt, chọc cho mù mắt, đưa đi Philippines làm kỹ nữ.

Cô không nên như vậy, cô đã hối hận, lúc ấy cũng chỉ vì ghen tỵ nhất thời, nghĩ đến người mình yêu mến lại sủng ái cô gái khác, cô liền nổi cơn điên, cô không phải cố ý, những năm này cô đều làm đúng khuôn phép, nên mới ở bên cạnh Tôn chủ một thời gian dài như thế, cô sợ tia hy vọng cuối cùng của mình cũng không còn nữa.

Vì vậy Trì Nhược Huân liều mạng dập đầu, muốn đổi lấy sự tha thứ của Lạc Thiên Uy, trên trán cô đã chạy máu, bầm tím thành mảng lớn, cơ hồ sẽ vỡ toang ra.

"Lão bản"

Uy Mục không nhìn nổi rồi, dù sao Trì Nhược Huân cũng là người do anh cất công huấn luyện, còn là người anh len lén thầm mến.

Mặc dù lần này cô ác ý kích thích Lạc Tích Tuyết là có lỗi, nhưng dùng cái thủ pháp gậy ông đập lưng ông đối với một cô gái, thì quá mức tàn nhẫn.

Chỉ là anh vừa mới mở miệng, liền bị ánh mắt thô bạo và ác độc của Lạc Thiên Uy làm cho im lặng, anh biết Uy Mục muốn nói cái gì, anh hiểu tâm tư của anh ta! Nhưng muốn anh bỏ qua cho người cãi lời của anh, cho tới bây giờ còn chưa có tiền lệ, anh không có ý định vì cô gái này mà phá đi tiền lệ, huống chi người cô ta tổn thương là Tích Tuyết mà anh yêu quý!

Cho nên anh tâm địa độc ác, quyết định cho Trì Nhược Huân một bài dạy dỗ khắc sâu cả đời.

Ai ngờ Uy Mục đã nhìn thấu tâm tư đó, đột nhiên chắn trước mặt của Trì Nhược Huân, ra sức bảo vệ cô: "Đừng, Tôn chủ! Cầu xin anh bỏ qua cho Trì Nhược Huân!"

"Uy Mục, nơi này không có chuyện của cậu, cậu có thể đem cô ta về đây, tôi rất hài lòng, chẳng lẽ hiện tại cậu cũng muốn cãi lời tôi?"

Lạc Thiên Uy nheo lại hai mắt, trong giọng nói mang theo một cỗ tức giận khó nhịn, nếu như chuyện này anh có thể dễ dàng tha thứ, thế thì sẽ phụ lòng cô gái mà anh yêu mến? Tại sao anh có thể dễ dàng tha thứ cho người đã khiến cô tổn thương!

Hôm nay Lạc Tích Tuyết vẫn còn bên cạnh Tiếu Vũ Trạch, mặc dù không có nguy hiểm gì, nhưng đối với anh mà nói là sự đau đớn khi chia lìa, tất cả đều là do cô gái này ban tặng!

"Lão bản, nếu như ngài nhất định phải xử phạt Nhược Huân, xin để cho tôi thay cô ấy chịu phạt đi, chỉ cần lão bản có thể hết giận, tôi có chết cũng không hối tiếc!" Uy Mục đột nhiên quỳ xuống, gương mặt hiên ngang lẫm liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.