Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!!

Chương 11: Bánh sinh nhật




"Đinh ——"

Một tiếng chuông bén nhọn vang lên, đem Lạc Tích Tuyết từ trong giấc mộng tỉnh dậy.

Cô chậm rãi mở mắt ra, thấy đó là điện thoại của Trần Tiểu Mạt.

Mấy năm không gặp, Trần Tiểu Mạt càng trở nên thành thục xinh đẹp, chỉ là ở trong mắt của Lạc Tích Tuyết, cô vẫn là cô gái nhỏ năm đó với chiếc ba lô trên vai cùng cô đến trường.

"Tích Tuyết, có làm phiền đến cậu không? Ngại quá, là chồng mình gọi đến!" Trần Tiểu Mạt nghe điện thoại xong, chỉ thấy Lạc Tích Tuyết vẫn ngắm nhìn mình, cô mở miệng cười.

"Chồng?" Lạc Tích Tuyết giật mình, Trần Tiểu Mạt lúc nào thì kết hôn vậy? Cô ấy chưa từng nói cho cô biết!

"Oh!" Trần Tiểu Mạt lúc này mới phản ứng kịp, ý thức được mình lỡ lời, vội vàng sữa: "Không phải chồng, là ông ngoại, ông ngoại, cậu nghe nhầm rồi."

Cô cười hì hì le lưỡi một cái.

"Vậy sao?."

Lạc Tích Tuyết cái hiểu cái không gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói: "Tiểu Mạt, mấy ngày gần đây mình toàn ở trong bệnh viện, không biết bài vở như thế nào rồi, nếu được thì cậu đem sách vở qua cho mình chep được không!"

"À?" Trần Tiểu Mạt kinh ngạc, cô đi đâu tìm sách vở cho Tích Tuyết chép đây a, sau khi kết hôn những thứ đó đều bị cô ném đi.

"Có vấn đề gì không?" Tích Tuyết nhìn bộ mặt dần chuyển biến sang khổ sở cửa bạn tốt, liền quan tâm hỏi thăm.

"Không có, không thành vấn đề!" Trần Tiểu Mạt liền vội vàng lắc đầu, trực tiếp đưa ra chủ ý: "Chỉ là hiện tại chúng ta đã bước qua thời gian thực tập rồi, chờ cậu tốt hơn chúng mình sẽ đi kiếm công ty thực tập”

"Hiện tại đã thực tập rồi sao?" Lạc Tích Tuyết híp híp mắt, ngay sau đó cười cười

Mấy ngày sau bác sĩ nói Lạc Tích Tuyết có thể xuất viện, mặc dù thân thể đã không còn đáng ngại, thế nhưng đoạn trí nhớ đã không thể kiếm lại được.

"Tích Tuyết, cậu xem chồng cậu kìa!" Sau khi tan việc, Trần Tiểu Mạt đẩy cánh tay Lạc Tích Tuyết một cái, mặt hâm mộ nói.

Lạc Tích Tuyết chỉ là bình tĩnh cười cười, cảm thấy anh đối với cô chăm sóc quả thật tỉ mỉ, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.

Bên lề đường đậu ba chiếc xe màu đen, sáng loáng.

Hai hộ vệ thẳng tắp hướng Lạc Tích Tuyết đi tới, Trần Tiểu Mạt lần đầu tiên nhìn thấy tình huống như thế, không tự chủ được lui về phía sau một bước.

Hộ vệ bong dáng cao lớn ở trước mặt của Lạc Tích Tuyết, cúi đầu chào cung kính, người qua đườn không ngừng nhìn về phía họ mà bàn tán, hầu hết đều là những ánh mắt ngưỡng mộ.

"Tiểu thư, lão bản tự mình đến đón cô, mời cô lên xe thôi."

Hộ vệ vươn tay, làm ra một tư thế xin mời.

Lạc Tích Tuyết còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy chiếc xe ở giữa, cửa xe được mở ra, Lạc Thiên Uy từ trong xe bước ra, người đàn ông lãnh khốc mà lôi cuốn, khí phách.

Một thân âu phục màu đen đắt giá, khóe miệng nâng lên nhàn nhạt, khi nhìn cô thì ánh mắt thoáng chốc nhu hòa hẳn đi.

Hắn chậm rãi hướng về phía Lạc Tích Tuyết đi tới, từng bước chân trầm ổn có lực, khi giơ tay nhấc chân đều rất ưu nhã.

Sau vài giây, hắn đã đi tới trước mặt họ, ôm Lạc Tích Tuyết vào trong ngực, hướng về phía Tiếu Mạt bên cạnh cô nói: "Trần tiểu thư, Tích Tuyết làm phiền cô chăm sóc."

"Không phiền, chúng tôi là bạn bè nên quan tâm nhau là điều hiển nhiên!" Trần Tiểu Mạt vội vàng lắc đầu, hướng về phía Lạc Thiên Uy, nét mặt của cô nàng cũng mang theo một tia cung kính.

Cô biết người đàn ông trước mắt này, không bao giờ là tiểu hài tử năm đó nữa, mặc dù ở trong trí nhớ của Lạc Tích Tuyết, hắn là đứa trẻ như vậy, nhưng trên thực tế hắn đã sớm trở thành Đế vương của giới hắc đạo.

Lạc Thiên Uy hạ nụ cười xuống, ý bảo người bên cạnh đem một phần quà đưa cho Trần Tiểu Mạt, mình thì ôm Lạc Tích Tuyết lên xe hơi.

Trần Tiểu Mạt chờ sau khi bọn họ đi, mới mở món quà đó ra.

Giờ khắc này cô vô cùng bối rối, cô cùng chồng chỉ làm công ăn lương, sợ rằng làm cả đời cũng không kiếm được khoản tiền lớn như vậy.

Muốn đem tiền trả lại cho Lạc Thiên Uy, lại thấy chiếc xe hơi dần mất hút, cô chỉ có thể chờ tới ngày mai giao lại cho Tích Tuyết thôi.

Ngồi ở trong xe, Lạc Tích Tuyết tay dắt vạt áo, ánh mắt mê mang ngó ra ngoài cửa sổ.

Lạc Thiên Uy ngang nhiên ôm cô, đem bàn tay nhỏ bé lạnh buốt nắm chặt vào lòng bàn tay: "Ngày đầu tiên đi làm, công việc có thuận lợi không?"

"Ừm."

Lạc Tích Tuyết hướng hắn khẽ mỉm cười, nụ cười kia tựa như một thiên sứ tinh khiết, không chút bụi trần.

Lạc Thiên Uy là cỡ nào muốn giam cầm cô vào trong ngực, hảo hảo thương yêu cô một phen, trước kia cô không có ở đây, ở trong tầm mắt của hắn, hiện tại cô thật vất vả tiếp nhận hắn, lại chỉ coi hắn như em trai, tại sao định mệnh lại trêu đùa họ như vậy.

Cô rõ ràng chính là người phụ nữ hắn yêu nhất, lại muốn hắn xem cô như chị ruột!

Xe hơi dừng trước cổng trường của Bùi Địch và Băng Băng.

Hai tiểu tử kia lên xe, không khí trong xe càng thêm sinh động hẳn lên.

Chỉ là Lạc Tích Tuyết vẫn như cũ không nói lời nào, mím môi ngồi, không biết đang suy nghĩ gì.

Cho đến khi về đến nhà, cô mới khẽ buông lỏng chút, Lạc Thiên Uy biết, cô vẫn là không có thói quen cùng bọn nhỏ chung đụng.

Phòng ăn hoa lệ, đèn thủy tinh chiếu sang cả căn phòng, màu vàng nhạt càng làm bật lên khí chất hoàng gia.

"Anh, em muốn ăn đùi gà!" Tiểu Băng băng ánh mắt thèm thuồng, nhìn chằm chằm cái đùi gà trong chén của Bùi Địch.

"Băng Băng, cái đó là của anh, con không phải vừa mới ăn cái đùi gà rồi sao?" Không đợi Lạc Thiên Uy mở miệng, Lạc Tích Tuyết đột nhiên nói.

Mấy người đồng thời sửng sốt, khó có thể tin Lạc Tích Tuyết thế nhưng mở miệng cùng đứa bé nói chuyện.

"Không sao, con cho em."

Tiểu Bùi Địch ngược lại rất là hiểu chuyện, chủ động đem đùi gà bỏ vào trong chén của Băng Băng.

"Em cùng anh cùng nhau ăn nha."

Tiểu Băng Băng cười hì hì nói, hai đứa bé lại vừa ăn vừa nói chuyên, như một bức tranh được thu nhỏ lại.

Kết thúc bữa ăn tối, người giúp việc đưa 2 đứa bé về phòng.

"Bệnh của Lạc phu nhân vốn là tâm bệnh, khối máu trong đầu của phu nhân vốn đã tan đi hết, chỉ là phu nhân không tình nguyện nhớ lại mọi chuyện trước kia, nên đoạn ký ức trong quá khứ cứ như vậy không được nhớ lại!" Bác sĩ nghiêm túc nói.

"Tốt."

Lạc Thiên Uy mừng rỡ, tự mình đưa bác sĩ ra cửa.

Uy Mục vội vã từ bên ngoài chạy tới, sắc mặt có chút lo lắng trùng trùng.

"Chuyện gì?" Lạc Thiên Uy thanh âm trầm thấp hỏi.

"Lão bản, lão phu nhân không được rồi!" Uy Mục bẩm báo nói, thận trọng quan sát thần sắc Lạc Thiên Uy.

Trong ánh mắt tĩnh mịch của Lạc Thiên Uy lóe lên nhất mạt sóng lớn, mặc dù người đàn bà kia mang đến cho hắn không ít trắc trở, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột, nghe được tin bà không tốt, tim của hắn cũng có chút xót xa.

"Lão bản, có muốn tôi giúp cậu đi đặt vé máy bay hay không ạ? Lão phu nhân nói rất muốn gặp cậu một lần cuối!" Uy Mục đề nghị hỏi.

Lạc Thiên Uy không nói gì, chỉ là xoay người đi tới gian phòng.

Trong phòng trên giường lớn, Lạc Tích Tuyết đã uống thuốc nên an tĩnh ngủ.

Hắn đi tới bên giường của cô, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt của cô, cứ như vậy nhìn cô suốt cả đêm.

Ngày hôm sau Lạc Tích Tuyết tỉnh lại, Lạc Thiên Uy đã không có ở đây.

Uy Mục nói cho cô biết, lão bản phải đi công tác ở nước ngoài, mấy ngày sau sẽ trở lại, thật ra thì Lạc Thiên Uy sáng sớm đã lên máy bay đi Pháp.

Dù sao đi nữa, hắn vẫn là Chiêm Mỗ Tư, lần này hắn đem Bùi Địch cùng nhau đi, dù sao Bùi Địch là tôn tử mà Thẩm Tâm Lam mong ngóng nhất.

Nhưng là, khi bọn họ chạy tới nước Pháp, vẫn là đã chậm một bước, Thẩm Tâm Lam đã qua đời.

Chỉ chừa một phong thư cho Lạc Thiên Uy, là vài dòng ăn năn cùng xin lỗi và than thế của Lạc Thiên Uy.

Thật ra thì Lạc Thiên Uy không phải là con trai của bà cùng Lạc Chấn Long.

Năm đó Lạc Chấn Long từ bỏ Thẩm Tâm Lam, lựa chọn mẹ Lạc Tích Tuyết, khi đó trong bụng của bà đã mang thai Chiêm Mỗ Tư.

Bà ôm bụng, gả cho cha đẻ của Lạc Thiên Uy ở Pháp, sau khi cưới bà sinh Chiêm Mỗ Tư, một thời gian sau bà lại sinh Lạc Thiên Uy.

Nói cách khác Chiêm Mỗ Tư mới là đứa bé của bà cùng Lạc Chấn Long, Lạc Thiên Uy là đứa con của bà cùng người đàn ông mà bà cưới khi qua Pháp.

Nhưng khi Lạc Chấn Long phái người tới cướp đứa trẻ, trong vườn hoa thấy Lạc Thiên Uy đang chơi đùa, liền đem hắn mang đi.

Thẩm Tâm Lam vốn muốn cứu con trai về, nhưng vừa nghĩ tới Lạc Chấn Long năm đó như vậy đối với mình, liền nghĩ ra một kế hoạch trả thù.

Đâm lao phải theo lao, khiến Lạc Thiên Uy tiến vào Lạc gia, tùy thời phá hoại, thôn tính gia sản Lạc gia.

Ai ngờ Lạc Thiên Uy tiến vào Lạc gia, lại yêu Lạc Tích Tuyết, còn chọc phải Phương Tiêu Thần, hậu quả ngoài ý muốn kia, bà không thể không đem con trai trở về, mà vừa vặn khi đó Chiêm Mỗ Tư lại bị tai nạn xe cộ qua đời, hai đứa con trai vốn là sai chỗ, bây giờ là ai về nhà nấy rồi.

Vốn tưởng rằng có thể để Lạc Thiên Uy lần nữa làm Chiêm Mỗ Tư, cùng Lisa ở chung một chỗ, tất cả cứ như vậy bình yên mà trôi qua.

Nhưng không nghĩ tới, Lạc Tích Tuyết vài năm sau một lần nữa xuất hiện, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của bà.

Con hắn một lần nữa yêu cô ta, thậm chí cưới cô ta làm vợ.

Mẹ Lạc Tích Tuyết là năm đó cướp đi người bà yêu nhất, sao bà có thể dễ dàng buông tha như vậy.

Cho nên trăm phương ngàn kế phá hư, cho đến khi Lạc Tích Tuyết cùng Lạc Thiên Uy ly hôn, lựa chọn Lãnh Khinh Cuồng từ đó biến mất.

Thẩm Tâm Lam cho là như vậy, con trai sẽ không có chút quan hệ nào với Lạc gia nữa, cả đời sẽ yên ổn làm Lạc Thiên Uy.

Ai ngờ đứa con trai này tàn bạo, lạnh lùng, cô độc, thậm chí tự sát, không có Lạc Tích Tuyết, cuộc sống thối nát không chịu nổi.

Từ đó trở đi, bà rốt cuộc hiểu rõ.

Con trai đối với Lạc Tích Tuyết là tình yêu chân thành, tựa như năm đó bà đối với Lạc Chấn Long là một dạng chấp nhất như vậy, có lẽ đó là món nợ mà cả đời này bà trả không hết, đời bà yêu Lạc Chấn Long, đời sau con trai bà lại đi yêu con gái của người đàn ông bạc tình đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.