Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Chương 86




Dịch giả: Xích Hạo

Vân Thiên Mộng trả lời, một lần nữa khiến trong lòng hai người kia chấn động, cởi mở tự tin như vậy, nếu không phải tất cả tin tưởng đặt trên Sở Vương, chắc chắn không làm được.

Vân Thiên Mộng không hề giống một tiểu thư khuê các nhăn nhó làm vẻ ta đây càng thắng được hảo cảm của hai người, bọn họ không hoài nghi gì nữa, cầm tờ giấy Tuyên thành nhìn lại một lần, thỉnh thoảng nêu ra một ít khó hiểu.

"Có điều này Mai Diệp xin Vương phi giải đáp, người làm sao nghĩ ra loại binh khí này?" Một trong hai người, nam tử trẻ tuổi dáng thon dài đưa ánh mắt kích động chuyển hướng Vân Thiên Mộng, đối với cô gái trước mặt nhiều thêm một phần kính trọng.

Càng xem kỹ những sơ đồ phác thảo này, nội tâm hắn càng bành trướng, những năm nay Tây Sở, Bắc Tề, Nam Tầm, Đông Vũ, tứ quốc đều không nghiên cứu ra binh khí mới làm cho bọn họ, những người đam mê chế tạo binh khí cũng có chút sa sút tinh thần.

Nay lại được Sở Vương phi giao cho những sơ đồ phác thảo này, có thể không để lòng sục sôi hay sao?

Tuy chưa bao giờ thấy qua nhưng bằng kinh nghiệm nhiều năm cùng ánh mắt tinh chuẩn, Mai Diệp khẳng định thứ này có thể làm cho tất cả mọi người lau mắt mà nhìn, cũng có thể khiến quân đội Tây Sở hùng bá thiên hạ!

Vân Thiên Mộng buông chén trà, nhìn con ngươi nhộn nhạo vẻ kích động của Mai Diệp liền biết người trẻ tuổi này thật tình yêu thích binh khí, còn về phần vì sao mình nghĩ ra súng kíp, Vân Thiên Mộng nói mờ mịt "Chỉ là ý tưởng đột phát, không biết có công dụng gì hay không."

Dù sao lý thuyết là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác, mặc dù sơ đồ phác thảo nàng vẽ ra hoàn mỹ vô khuyết, nhưng nếu trình độ công nghiệp Tây Sở lúc này không thể đuổi kịp thì vẫn không chế tạo ra nổi, đến lúc đó, vui quá hóa buồn rồi.

"Chắc chắn có công dụng!" Hai tay Mai Diệp run nhè nhẹ nâng giấy Tuyên Thành lên trước mặt, nét mặt phiếm hồng biểu lộ vui vẻ, hai mắt nhìn chằm chằm sơ đồ phác thảo vẻ quý trọng, hưng phấn không nói nên lời.

"Tả Phong tham kiến Vương phi, xin hỏi Vương phi, hỏa dược sử dụng bên trong cũng cần phải phối chế?" Lúc này, gã nam tử hơi gầy sau khi mở miệng báo tên họ liền đề ra nghi vấn của mình.

Nhưng dựa vào nét mặt cũng không khó phát giác kích động trong lòng hắn. Thực tế, Vân Thiên Mộng vẽ ra sơ đồ phác thảo cũng có chú giải hết sức kỹ càng, chẳng những vẽ chỉnh thể vẻ ngoài súng kíp, còn cặn kẽ từng bước một phân giải ra từng linh kiện, bên cạnh viết thêm văn tự giải thích rõ, để cho người nhìn văn hay tranh đẹp, lại rõ ràng dễ hiểu, không tốn sức chút nào.

Vân Thiên Mộng nghe vấn đề của hắn, có chút gật đầu, chậm rãi mở miệng "Quả thật là cần phối chế. Chỉ là tỉ lệ chế biến không giống pháo hoa pháo trúc tầm thường, trong tay Bản phi tạm thời không có cách điều chế, đợi Bản phi nghiên cứu ra sẽ bảo người đưa đến cho các ngươi."

"Không được." Một giọng nói nghiêm nghị từ ngoài hành lang truyền vào.

Nghe được thanh âm hơi bá đạo này, trong lòng Vân Thiên Mộng khẽ thở dài một hơi, không khỏi thầm nghĩ, Sở Phi Dương này quả nhiên là vô khổng bất nhập (*chỗ nào cũng nhúng tay vào được), vì sao luôn xuất hiện đúng thời khắc mấu chốt thế?

Vốn là đoán chắc hắn lúc này còn trong cung nên mới đem việc chế tạo súng kíp phân công rõ ràng, nếu tối hôm qua Sở Phi Dương cấm mình chế tạo thân súng, vậy mình nhịn lại mà xin việc khác - phối chế hỏa dược, cũng có thể đi?

Thế mà kế hoạch lại bị giết ngay từ trong trứng, vừa nói ra miệng liền bị phủ quyết làm cho Vân Thiên Mộng có chút nổi giận cộng thêm ảo não, thừa dịp ánh mắt mọi người đều đặt ở cửa ra vào nhà kề, đôi mắt đẹp trợn tròn nhìn lối vào.

Màn cửa bị nhấc lên, Sở Phi Dương một thân triều phục màu đỏ tía nghiêm túc và trang trọng bước vào, mang theo uy nghiêm nhiều năm làm thừa tướng cùng tôn quý chỉ Sở Vương mới có, khiến cho người người nhao nhao quỳ xuống hành lễ "Tham kiến Vương gia!"

"Đều đứng lên đi." Hai mắt Sở Phi Dương cười cười nhìn Vân Thiên Mộng đang hướng hắn có chút cúi người, thân ảnh mảnh khảnh, không khó nhìn ra lúc này trong lòng Vân Thiên Mộng đang ngậm lấy một bầu trời không phục.

"Mai Diệp, Tả Phong, hỏa dược này có thể chế tạo?" Sải bước đi về phía Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương đưa tay nâng nàng dậy rồi kéo nàng cùng ngồi xuống, ánh mắt đặt trên người hai gã nam tử trước mặt, cao giọng mở miệng.

"Hồi bẩm vương gia, có thể! Nếu thành công, quân đội Tây Sở chúng ta có thể quét ngang chiến trường!" Mặt mũi Mai Diệp khó nén hưng phấn mở miệng, trong giọng trả lời Sở Phi Dương mang đầy tôn trọng cùng sùng bái khiến Vân Thiên Mộng hơi khó hiểu, không khỏi chuyển mắt nhìn về phía Sở Phi Dương, hắn chỉ vỗ vỗ tay nàng, trên mặt cười nhẹ, biểu lộ buông lỏng, mở miệng "Nếu thế, hai người các ngươi trở về nghiên cứu tốt, hi vọng khi bổn vương và ái phi trở về có thể nhìn thấy kết quả!"

Cứ vậy đem chuyện trọng yếu như thế giao cho hai người trước mặt, trong biểu lộ của Sở Phi Dương còn tràn đầy tín nhiệm càng làm cho Vân Thiên Mộng khó hiểu, không biết Mai Diệp, Tả Phong hai người này quen biết Sở Phi Dương như thế nào mà có thể để cho hắn thả lỏng như thế.

"Vâng! Mai Diệp/Tả Phong cáo lui!" Hai người kia vừa nghe thấy lời của Sở Phi Dương, kích động cùng hưng phấn trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc và trang trọng, tựa như binh sĩ sùng bái Tướng quân vậy.

"Mai Diệp có quan hệ gì với Công bộ Thượng thư?" Nhìn hai người ly khai dưới sự dẫn dắt của Tập Lẫm, Vân Thiên Mộng tự mình rót cho Sở Phi Dương một chén trà nóng, trong đầu chợt lóe lên thiên kim Công bộ Thượng thư tựa hồ cũng họ Mai, liền tò mò hỏi.

"Hắn là họ hàng xa của Công bộ Thượng thư. Lúc ta theo ông nội chinh chiến, hắn cùng Tả Phong phụ trách vận chuyển mũi tên, sau đó lại theo quân một thời gian, ta phát hiện hai người bọn họ đối với việc kiến tạo binh khí hết sức có thiên phú liền tiến cử hai người bọn họ vào Công bộ." Tiếp nhận chén trà Vân Thiên Mộng đưa tới, Sở Phi Dương thư thái uống một ngụm rồi mới một lần nữa mở miệng "Hai người bọn họ có thể chịu khổ nhọc, lại là người ngay thẳng, đoạn thời gian theo quân tương đối gian khổ cũng chưa từng thấy bọn họ phàn nàn một câu, tin rằng bằng sự dẻo dai này của bọn hắn, có thể làm ra súng kíp theo ý nàng!"

Nghe Sở Phi Dương giải thích như thế, trong lòng Vân Thiên Mộng thoáng thoải mái.

Mỗi triều đại đều tương đối nghiêm khắc đối với việc chế tạo và quản lí binh khí. Dân gian không được phép đơn độc chế tạo binh khí, nếu không sẽ bị dụng trọng hình. Dân chúng đã không có tài lực cùng năng lực, càng không có lá gan phạm phải.

Nay Ngọc Càn Đế đang nhìn chằm chằm Sở gia, Sở Phi Dương đương nhiên sẽ không để hắn bắt được cái chuôi, càng sẽ không tự mình chế tạo binh khí.

Mai Diệp và Tả Phong tuy là người Công bộ, nhưng lại mang kính trọng cùng trung thành đối với Sở Phi Dương, dùng bọn họ có thể đảo lẫn lộn ánh mắt Ngọc Càn Đế, không dễ khiến người ta sinh ra hoài nghi.

Mà mới vừa rồi Mai Diệp cùng Tả Phong khi nhìn thấy Vân Thiên Mộng đã tự xưng “Thảo dân” thì đối với những sơ đồ phác thảo kia, hai người nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài.

Không thể không nói, ánh mắt Sở Phi Dương quả nhiên là tinh chuẩn, đoán được nhân tâm, biết dùng nhân tài. Đối với người địa vị cao mà nói thì chỉ là tiện tay, nhưng với những người tầng lớp dưới chót lại là thiên đại ban ân.

Sở Phi Dương tổng sẽ không keo kiệt loại tiện tay này, cho người ta có đất phát huy sở trường, mặc dù không mong đợi ngoại nhân tri ân đồ báo (*có ơn tất báo) nhưng rất nhiều chuyện cũng do ngẫu nhiên mình đã từng gieo xuống thiện nhân mà đã nhận được thiện quả.

Cho nên, so với đám đại thần luôn nghĩ cách chèn ép người có năng lực trác tuyệt, Sở gia được người đời khen ngợi không dứt.

"Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, Nhị tiểu thư phái người đến mời Vương phi qua phủ một chút!" Vú Thượng Quan lần nữa đi vào nhà kề, khom người bẩm báo chuyện mới xảy ra.

"Vậy sao? Cho hắn đợi một lát đi." Sở Khiết lại phái người mời mình tới, hẳn Tạ thị lại muốn dặn dò cái gì.

Sở Phi Dương phất tay cho lui toàn bộ nha đầu bà vú bên trong nhà kề, nhanh chóng kéo Vân Thiên Mộng đứng lên, làm nàng ngã ngồi lên đùi mình, hai tay vòng qua eo nhỏ không chịu buông, nói "Ta đi cùng nàng!"

Nhìn bộ dáng thận trọng của Sở Phi Dương, trong đôi mắt trong trẻo của Vân Thiên Mộng đậm ý cười, đẩy hai tay hắn đang giam cầm nàng ra, nhẹ giọng nói: "Nhị đệ vẫn còn ở Văn phủ học tập, gia gia lại đang trong Tướng phủ, bên kia toàn nữ quyến, chàng mà đi qua há chẳng phải là không ổn? Ta mang theo Nguyên Đông, không có việc gì."

Nói xong, Vân Thiên Mộng gõ nhẹ xuống bàn gọi Nguyên Đông và Mộ Xuân, trong sự hộ tống của Tập Lẫm ngồi vào xe ngựa, hướng Sở Vương phủ mà đi.

Nha đầu thiếp thân của Tạ thị dẫn đường, mọi người một đường thông suốt đi tới sân nhỏ Tạ thị ở, bước vào nội thất ôn hòa như xuân, thấy Tạ thị đã ngồi dậy, đoạn thời gian này điều trị bồi bổ, sắc mặt rõ ràng hồng nhuận phơn phớt hẳn lên, thần thái trong mắt dần tỏa ánh sáng, hẳn không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn.

Nhìn Tạ thị như vậy, trong đầu Vân Thiên Mộng không khỏi nghĩ đến Dung Quý Phi trong nội cung.

Ngọc Càn Đế khôn khéo lại cũng là người đa nghi, không biết có hay không hoài nghi Dung Quý Phi, dược hoàn mình lấy từ chỗ Tiểu Nhiếp đại phu mặc dù không tổn thương đối với thân thể, chỉ là, Dung Quý Phi vì tránh né thị tẩm mà dùng lâu dài, chỉ sợ thân thể cũng sẽ chịu không nổi.

Một người cao quý thư nhã lại xinh đẹp nhường ấy, thâm tâm nàng chỉ sợ là sớm đã rơi trên người nam tử bá đạo nào đấy rồi, nhưng thân bất do kỷ, thâm cung sâu như biển, nàng không cách nào trốn tránh trách nhiệm và nghĩa vụ của bản thân, nàng phải lựa chọn giữa gia tộc và bản thân, lợi dụng thủ đoạn như vậy để duy trì cân đối hai bên làm cho đứng ngoài quan sát như Vân Thiên Mộng không khỏi sinh ra một tia đau lòng, thở dài một tiếng, thổn thức một câu số phận Dung Quý Phi gian khổ.

"Tham kiến Vương phi!" Bọn người Sở Khiết vốn là ngồi ở bên giường, thấy Vân Thiên Mộng đến lập tức đứng dậy hành lễ.

Mà ngay cả Tạ thị đang ngồi ở trên giường cũng giãy dụa muốn đứng dậy hành lễ, dù sao thân phận Vân Thiên Mộng không giống ngày xưa.

Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng thu hồi suy nghĩ của mình, có chút câu khóe môi, nụ cười trên mặt đoan trang nhàn nhã, đại khí trầm ổn, khí chất hoàn toàn có thể chống đỡ danh hiệu Vương phi.

Chỉ có điều, nhìn bộ dáng Tạ thị, Vân Thiên Mộng vẫn là lập tức đối với bên cạnh Vú Mễ mở miệng "Vú, mau đỡ Nhị nương!"

Nghe Vân Thiên Mộng phân phó, vú Mễ tắc thì hơi hướng sang nàng hành lễ, sau đó mới đi đến bên giường nâng dậy Tạ thị đang muốn bò xuống, hầu hạ nàng một lần nữa nằm trở lại.

"Nhị nương khách khí, đều là người một nhà, giữ lễ tiết như vậy làm gì? Ba vị muội muội cũng xin đứng lên đi.” Thấy vú Mễ đã vịn tốt Tạ thị, Vân Thiên Mộng chậm rãi mở miệng đi đến bên giường, ưu nhã ngồi xuống cái ghế tròn bọn nha đầu bưng tới, quan sát sắc mặt Nhị nương, ân cần vui vẻ trong mắt càng lớn "Khí sắc Nhị nương so với trước kia tốt hơn nhiều, xem ra không bao lâu nữa là có thể khỏi hẳn."

Nay Vân Thiên Mộng đã là Sở Vương phi, thân phận áp Tạ thị một đầu, Tạ thị tự nhiên là phải chờ Vân Thiên Mộng nói xong mới có thể mở miệng, nàng phân phó bọn nha đầu dâng trà, sau đó mới mặt mày hiền lành tươi cười mở miệng "Vốn thiếp thân phải vấn an Vương phi trước, nhưng thiếp thân thân thể bất tranh khí, kính xin Vương phi thứ lỗi! Vương phi mời dùng trà!"

Vân Thiên Mộng gật đầu tiếp nhận nha đầu dâng trà, ngón tay dần ấm áp, trong lòng lại cười lạnh, nếu Tạ thị thật có lòng đến chúc mừng mình, há lại sẽ chỉ để Sở Khiết phái người tiến đến Tướng Phủ mời nàng tới đây?

Sở Phi Dương và mình được phong làm Vương gia, Vương phi, đã là đứng ở đầu sóng ngọn gió, Vân Thiên Mộng há có thể để cho những kẻ mang lòng dạ quỷ dị níu lấy việc nhà Sở gia không tha, nếu muốn đùa giỡn, vậy liền nhìn xem ai diễn tốt hơn.

Một tay nhẹ nhàng xốc cái chén lên, hai mắt Vân Thiên Mộng dừng ở làn nước lục bích thanh tịnh trong chén, cảm thấy hương trà xông vào mũi, khóe môi giơ lên nhạt nhẽo vui vẻ tán dương "Thực là trà ngon, để cho Nhị nương phí tâm rồi. Thân thể Nhị nương không tiện, tự nhiên là không thể bởi xe cộ mà mệt nhọc được, nếu không, miệng vết thương vỡ tan, chẳng phải là lỗi của bản phi rồi? Huống hồ, chúng ta người một nhà, không cần khách khí như vậy, hôm qua Khiết Nhi cùng hai vị biểu muội đã ở dạ tiệc hướng bản phi chia vui, Nhị nương thật sự là không cần chú ý."

Vân Thiên Mộng nói thật thật giả giả một phen thực không phân rõ là chân tình hay là giả dối.

Đoạn nghe nàng nói miệng vết thương vỡ ra, nhìn cảm thấy có chút hả hê, nhưng câu trước câu sau lại đều nghe ra thực tâm, làm cho người ta cảm thấy nàng quả nhiên là thật lòng quan tâm thân thể Tạ thị, trong lúc nhất thời, chớ nói ba người Sở Khiết, mà ngay cả Tạ thị cũng nao nao, có chút thấy không rõ tâm tư Vân Thiên Mộng dưới khuôn mặt cười rất nhẹ.

Mà Vân Thiên Mộng nói xong mấy lời này lại hơi cúi đầu thổi nhẹ nước trà trong tay, đợi nhiệt khí có chút tán đi chút ít mới nhẹ nhàng nhấp một miếng, rồi lập tức đem chén trà giao cho Mộ Xuân bên cạnh.

"Vương phi cảm thấy trà này như thế nào?" Tạ thị cũng không miệt mài theo đuổi ý tứ trong lời nói Vân Thiên Mộng, mà lại lời ong tiếng ve việc nhà hỏi sang trà xanh.

"Mùi thơm ngát xông vào mũi, hương thuần ngon miệng, quả nhiên là trà ngon!" Mặc dù là đã nuốt xuống nước trà trong miệng, Vân Thiên Mộng cũng có thể cảm nhận được hương trà đầy răng, liền không keo kiệt khen.

Vậy mà, sau khi nghe được lời nàng, Tạ thị vốn cười yếu ớt bỗng ảm đạm ngập mắt, trên mặt hiện vẻ lo lắng sầu bi, mang theo một chút hoảng hốt mở miệng "Đây là trà phu quân rất thích! Hôm qua thiếp thân nghe nói phu quân ở Nam Tầm bị thương, không biết việc này là thật hay giả, kính xin Vương phi nói cho!"

Vân Thiên Mộng nhìn chăm chú biểu lộ của Tạ thị thì thấy nàng quanh thân đắm chìm trong bất an, đáy mắt lộ ra một tia vô cùng lo lắng, Vân Thiên Mộng hơi gật đầu, biểu lộ liễm lại trở nên hơi nghiêm túc, chậm rãi mở miệng "Quan truyền lệnh quả thật là bẩm báo như thế. Phụ thân trúng độc tiễn, nhưng tình huống cụ thể còn phải chờ ta và vương gia đến U Châu mới biết rõ được. Nhị nương còn yếu, không nên quá lo lắng, có lẽ tình huống không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ đâu."

Tạ thị đột nhiên cười khổ một tiếng nhìn sang ba người Sở Khiết, hơi thấp giọng mở miệng "Khiết Nhi cùng biểu tỷ con về phòng nghỉ ngơi trước đi!"

Thấy Tạ thị đột nhiên nói sang chuyện khác, ánh mắt Vân Thiên Mộng không khỏi nhìn về phía ba người Sở Khiết vẫn luôn đứng một bên giường, thấy đáy mắt nàng cũng đầy lo lắng cho cha, mà tỷ muội Tạ Uyển Uyển, Tạ Viện Viện lại hơi hơi nhíu mày. Một đạo ánh mắt lăng liệt từ phía sau phóng tới, Vân Thiên Mộng theo bản năng quay đầu lại chỉ thấy sắc mặt Tạ thị lộ vẻ lo lắng, làm cho nội tâm Vân Thiên Mộng nổi lên nghi hoặc.

Giữa giường chỉ có một mình Tạ thị đang ngồi, ánh mắt mới nãy hiển nhiên là bà ta, chỉ có điều cũng không phải nhắm vào mình mà lại là ba người Sở Khiết, hay phải nói là tỷ muội họ Tạ.

"Vâng! Khiết Nhi cáo lui!" Nghe Tạ thị dặn dò, Sở Khiết cùng tỷ muội Tạ gia đồng thời hướng Vân Thiên Mộng khẽ hành lễ rồi thối lui khỏi phòng.

"Vương phi lần này đi U Châu không cần mang quá nhiều quần áo mùa đông, khí hậu U Châu vốn ôn hòa, bốn mùa đều như mùa xuân, mang nhiều thành ra vướng víu!" Sau khi ba người kia rời khỏi, lời của Tạ thị lần nữa chuyển đề tài, lần này là quan tâm tới hành trình sắp tới của Vân Thiên Mộng, đem kinh nghiệm của mình cáo tri.

Vân Thiên Mộng lại quan tâm nói "Nhị nương có lời gì muốn Bản phi chuyển cho người thân ở U Châu không? Nếu không tiện nói thì viết ra, Bản phi chắc chắn thay nhị nương đưa đi."

Nghe vậy, Tạ thị lập tức nhìn về phía Vân Thiên Mộng, lại chỉ thấy trong mắt nàng thiện ý lẫn vui vẻ thì cười nhạt lắc đầu, mang theo một tia cảm thán nói: "Thời gian chúng ta rời nhà cũng không dài, huống hồ phu quân mang bệnh, chắc hẳn tộc nhân sẽ đi vấn an hắn, nên cũng không có gì đặc biệt muốn nhắn! Thiếp thân không yên tâm vẫn là Vương phi, vốn là thiên kim tiểu thư, không biết có thể chịu được việc lặn lội đường xa hay không! Hay là nhờ Vương gia xin Hoàng Thượng để Vương phi ở lại Kinh Đô đi?!"

Thấy Tạ thị cẩn thận như vậy, mấy lời nhắn cũng không để cho mình mang mà lại đeo bộ dáng tích cực bày mưu tính kế vì mình, Vân Thiên Mộng cười khẽ: "Thế chẳng phải là kháng chỉ? Tâm ý nhị nương bản phi hiểu được, nhưng không thể vì ham hưởng lạc mà để cho Vương gia đưa thân vào nguy hiểm."

"Vương phi nói rất đúng! Là thiếp thân suy nghĩ không chu toàn!" Thấy Vân Thiên Mộng thẳng thắn cự tuyệt như vậy, Tạ thị không biết nên nói tiếp thế nào, có phần ngượng ngùng mà im lặng.

"Nghe nói nhà mẹ đẻ nhị nương - Tạ gia nắm trong tay đường thông thương giữa Nam Tầm và U Châu, nổi danh phú thương, không biết lần này Nam Tầm phát sinh nội loạn có ảnh hưởng sinh kế Tạ Gia không?" Coi như không thấy biểu lộ xấu hổ của Tạ thị, Vân Thiên Mộng rũ mi, đáy mắt tản mát chút tinh quang không rõ ràng nhưng mang theo lực uy hiếp, tâm Tạ thị khẽ chấn động, dáng vẻ vốn nhàn tản tức thì trở nên nghiêm túc.

Tựa hồ vấn đề này hết sức khó giải quyết, nội thất an tĩnh mất nửa chén trà mới thấy nàng chậm rãi mở miệng: "Vương phi cũng biết thiếp thân gả cho phu quân đã hai mươi năm, lúc đại ca, đại tẩu qua đời thì đem tỷ muội Uyển Uyển, Viện Viện đến Sở phủ, có lui tới nhà mẹ đẻ cũng chỉ giới hạn trong mấy ngày lễ ngày tết khách sáo. Nếu hỏi thiếp thân sinh kế nhà mẹ đẻ, thiếp thân thật là có hơi mơ hồ. Vương phi lại cũng biết, phu quân làm quan, nhà mẹ đẻ thiếp thân theo thương, tự nhiên là nên hạn chế tiếp xúc, bởi vậy vấn đề này thật không biết nên trả lời Vương phi như thế nào. Mong Vương phi thứ lỗi!"

Nghe Tạ thị nghĩ sâu tính kỹ mới trả lời, Vân Thiên Mộng chỉ cười nhạt gật đầu, lại như không hiểu mà đưa ra nghi hoặc: "Mới vừa rồi nhị nương có nói rằng người Tạ gia nhất định sẽ đến thăm phụ thân, sao có thể nói hai nhà bình thường không qua lại được?"

Lời vừa nói ra, Vân Thiên Mộng liền thấy ánh mắt Tạ thị xiết chặt vội mở miệng giải thích nhưng Vân Thiên Mộng không cho nàng cơ hội, tiếp tục nói: "Kỳ thật, những lúc thế này thân thích đi lại chút cũng là bình thường, nhị nương cần gì phải cẩn thận từng li từng tí như vậy. Sở dĩ bản phi hỏi việc này cũng không có ý gì khác. Phụ thân nay trọng thương, Hoàng thượng lệnh cho bản phi và Vương gia đến U Châu là hy vọng cùng Nam Tầm biến chiến tranh thành tơ lụa. Nếu Tạ gia đúng là nắm trong tay cách thông tri Nam Tầm, ta và Vương gia tự nhiên muốn đến bái phỏng tộc trưởng Tạ gia, kính xin nhị nương chỉ điểm một hai."

Khẩu khí Vân Thiên Mộng vô cùng chân thành, sắc mặt thản nhiên làm cho Tạ thị sinh ra chút mờ mịt, nhìn không thấu nữ tử mới chỉ vẻn vẹn mười sáu tuổi trước mắt, thân thể trong áo ngủ gấm cũng theo đó mà khẽ căng cứng, nửa buổi mới thấy nàng nhạt mở miệng cười: "Thì ra Vương phi là đang lo lắng việc này! Cực kỳ đơn giản, nhiều năm qua, chỉ cần có công văn triều đình phê và con dấu của đại quan cai quản biên cương U Châu là có thể vào lãnh thổ Nam Tầm, Vương phi không phải nhất thiết phải lo lắng. Đã đến U Châu, tự nhiên có quan viên địa phương chuẩn bị tốt hết thảy vì Vương gia và Vương phi. Tạ gia chỉ là một nhà thương nhân, qua lại Nam Tầm khá nhiều nên ngoại nhân mới cho là Tạ gia nắm trong tay cách thông thương lai vãng, Vương phi tuyệt đối không thể để tin vỉa hè đồn đãi che mắt!"

Thấy bộ dáng Tạ thị kinh sợ muốn quỳ xuống đất, Vân Thiên Mộng khẽ quét mắt sang vú Mễ vốn đứng bên giường, nàng lập tức đưa tay đỡ lấy Tạ thị, thuận thế đem Tạ thị trở lại ngồi trên giường.

Đến đây, Vân Thiên Mộng cười nhẹ đứng lên, quan tâm nói: "Nếu thế, bản phi không quấy rầy nhị nương nghỉ ngơi nữa."

Nói xong liền dẫn bọn nha đầu sau lưng quay người bước ra khỏi nội thất.

"Vương phi, chúng ta hồi Tướng phủ ạ?" Vịn Vân Thiên Mộng ngồi vào trong xe ngựa, vú Mễ quan tâm hỏi.

Vân Thiên Mộng lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng: "Đến hiệu cầm đồ Ngọc gia."

"Vâng!" Nghe được Vân Thiên Mộng phân phó, vú Mễ lập tức quay người ra khỏi xe báo cho Tập Lẫm.

"Vương phi, nhị phu nhân chắc chắn là đang giấu diếm gì đó. Nghe Vương phi nói sẽ đến bái phỏng Tạ gia, ánh mắt của nàng liền trở nên hơi khẩn trương." Mộ Xuân mặc dù đơn thuần nhưng đi theo bên người Vân Thiên Mộng lâu như vậy, mấy chuyện lục đục người với người, gặp dịp thì chơi thấy không ít, tự nhiên tạo thành vài phần nhãn lực.

Vân Thiên Mộng nghe phân tích của nàng thì mỉm cười gật đầu: "Có vẻ nàng sợ ta và Vương gia tiếp xúc với người Tạ gia."

Chỉ có điều Sở Phi Dương thông minh không nói ai cũng biết, hoàn toàn không có chuyện gì có thể giấu được ánh mắt của hắn.

Trong tâm Tạ thị có ma, khó trách thần sắc nàng có phần mất tự nhiên.

"Nô tì mãi vẫn không rõ, vì sao Hoàng thượng lại để Vương phi đến chỗ xa xôi như vậy?" Nguyên Đông lúc này mở miệng. Nàng tuy bình tĩnh thông minh nhưng chưa đạt tới trình độ có thể phỏng đoán thánh ý, Ngọc Càn Đế lại một thâm bất khả trắc, tự nhiên không phải một tiểu nha đầu có thể nhìn thấu.

Nghe các nàng nói chuyện phiếm, vú Mễ kê lót một cái gối mềm sau lưng Vân Thiên Mộng để nàng thoải mái chút ít, rồi quay đầu lại khẽ nghiêm nghị trừng mắt về phía Nguyên Đông và Mộ Xuân, hơi trách mắng: "Chuyện của chủ tử khi nào thì đến phiên các ngươi huyên thuyên rồi hả? Lại còn dám nhắc tới Hoàng thượng, các ngươi không muốn mệnh, chẳng lẽ còn định liên lụy chủ tử?"

Bị vú Mễ răn dạy một hồi, hai nha đầu rụt cổ một cái, cúi đầu xuống không dám mở miệng.

Vân Thiên Mộng nhìn vú Mễ bận rộn không ngừng, cường hành kéo nàng ngồi xuống, cười nói: "Vú không cần tức giận, các nàng cũng nên học phân tích thế cục. Ta không hy vọng nha đầu Tướng phủ chúng ta đi ra ngoài, nguyên một đám chỉ có mỹ mạo không có đầu óc, đây mới là liên lụy ta mất mặt. Huống hồ, các nàng lúc này học nhiều một ít, tương lai gả đi có thể còn có công dụng. Trong ngoài xe ngựa này đều là người một nhà, không cần quá mức câu thúc."

Vân Thiên Mộng hiểu rõ Sở Phi Dương, ngoài ‘phu xe’ là Tập Lẫm, chỗ tối còn có ám vệ bảo hộ mình, dưới tình huống như vậy còn không dám nói lời nào chẳng phải là quá đề phòng rồi?

Mộ Xuân và Nguyên Đông được Vân Thiên Mộng che chở thì lập tức vui vẻ trở lại, Song Song ngẩng đầu lên, cợt nhả ôm cánh tay vú Mễ, ánh mắt lại hiếu học nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng.

Nhìn bộ dáng các nàng, Vân Thiên Mộng lắc đầu cười khẽ: "Kỳ thật dụng ý của Hoàng thượng rất đơn giản, là cởi bỏ hiểu lầm với Nam Tầm. Sở dĩ hạ chỉ lệnh ta theo Vương gia đến là muốn tỏ một loại thái độ với Nam Tầm, có một vị Vương phi trong tức chính là mang dụng ý hòa hảo."

Dù sao thanh danh Sở Phi Dương quá lớn, chẳng những là trưởng tôn của Sở Nam Sơn lại còn là tướng quân nổi danh, văn võ song toàn, khó tránh khỏi Nam Tầm sẽ thêm nghi, bởi vậy liền thêm mình vào.

Giống Tề Tĩnh Nguyên lúc trước mang theo Tề Linh Nhi đến đây Tây Sở, đều là thủ đoạn để đối phương buông lỏng cảnh giới.

Hơn nữa thời điểm này, so với bất kỳ kẻ nào khác, Ngọc Càn Đế rất không hy vọng chiến tranh phát sinh.

Thế cục trong triều và các phái tranh đấu tạm cân đối, nếu phát sinh chiến tranh sẽ phải phái tướng ra lĩnh binh chinh chiến, binh quyền rơi vào đâu cũng sẽ phá vỡ thế cân đối bây giờ.

Đây còn không phải điều Ngọc Càn Đế không muốn thấy nhất sao.

Thực tế, sự tình lần này còn là do Hổ Uy Tướng quân khơi mào, nếu như phát sinh chiến loạn, Hổ Uy Tướng quân chắc chắn khó thoát khỏi cái chết, đối với Ngọc Càn Đế mà nói chẳng khác gì tổn thất một con cờ.

Hắn đương nhiên không hy vọng chuyện như vậy xảy ra.

Mấy lời này Vân Thiên Mộng không nói ra cặn kẽ, dù sao dính đến hoàng gia tranh đấu, những nha đầu này không cần biết quá mức rõ ràng.

"Vương phi, đã đến hiệu cầm đồ!" Đang nói chuyện thì xe ngựa dừng, bên ngoài truyền đến tiếng Tập Lẫm cung kính nhắc nhở.

Vú Mễ cầm mũ sa giúp Vân Thiên Mộng đội lên, vịn nàng xuống xe ngựa.

"Tiểu nhân bái kiến phu nhân!" Từ lúc xe ngựa rẽ vào hẻm nhỏ, chưởng quầy đã tự mình ra đón, thấy Vân Thiên Mộng xuống xe lập tức tiến lên hành lễ.

"Miễn đi, vào rồi nói." Nhìn một loạt động tác thành thạo dứt khoát của chưởng quầy, Vân Thiên Mộng liền biết Sở Nam Sơn đã sớm đem việc hiệu cầm đồ đổi chủ cáo tri người dưới.

"Vâng! Mời phu nhân!" Chưởng quỹ nhanh chóng nghiêng người sang, đem lối đi chính giữa cho Vân Thiên Mộng, bản thân hắn đứng bên trái nàng từng bước dẫn đường.

Một đoàn người qua sảnh chính đi vào thẳng vào hậu viện.

"Nô tài Cao Bằng tham kiến Vương phi!" Vân Thiên Mộng vừa mới ngồi vào chỗ của mình, Cao chưởng quỹ hướng phía Vân Thiên Mộng quỳ lạy đại lễ.

"Cao chưởng quỹ xin đứng lên." Vừa nói, Vân Thiên Mộng vừa tháo xuống mũ sa, nếu đối phương đã biết thân phận của mình thì không cần dùng đồ ngụy trang nữa: "Hôm nay bản phi đến đây chỉ là có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo Cao chưởng quỹ."

"Không dám! Kính xin Vương phi phân phó, nô tài ổn thỏa muôn lần chết không chối từ." Bị một câu "Thỉnh giáo" hù đến, Cao chưởng quỹ lập tức túc nhiên khởi kính.

Thấy phần thành kính nơi đáy mắt hắn, Vân Thiên Mộng nhẹ gật đầu, trong lòng không khỏi tán thưởng, quả nhiên là gia gia chọn trúng người, đều trung thành và tận tâm.

"Phố gia sản này chỉ là đơn thuần kinh doanh hiệu cầm đồ sao?" Trong lòng thầm đnahs giá không biết Cao chưởng quỹ đến cùng biết được bao nhiêu sự tình, Vân Thiên Mộng châm chước mở miệng.

"Nô tài tin là lão Vương gia đã giao ngọc bài cho Vương phi rồi. Có nó, Vương phi có thể tùy ý lãnh ngân lượng ở hiệu cầm đồ Ngọc gia, còn có bất kỳ tin tức nào người muốn!" Cao chưởng quỹ khôn khéo tài giỏi, làm thủ hạ của Sở Nam Sơn nhiều năm như vậy, không hè kém Tiêu Đại, hắn đương nhiên rõ ràng Vân Thiên Mộng hỏi đến cái gì, không chút dây dưa dài dòng mà trả lời.

"Tất cả hiệu cầm đồ Ngọc gia ở Tây Sở? U Châu có không?" Muốn thu thập tình báo đương nhiên không chỉ đặt tai mắt ở kinh thành, Sở vương phi quả thật lợi hại, người bên ngoài đều không lấy quán rượu thì cũng là kỹ viện làm cứ điểm, nàng lại lấy một cái hiệu cầm đồ nho nhỏ làm trung tâm tình báo, quả thật, cái nơi cả ngày thu cầm đủ loại đồ vật trong thiên hạ bao gồm cả tin tức.

"Hồi bẩm Vương phi, chỉ cần có ngọc bài, Vương phi có thể lấy ngân lượng tại bất kỳ hiệu cầm đồ Ngọc gia nào ở Tây Sở! Chỉ là, nói toàn bộ Tây Sở, lại không có chi nhánh nào tại U Châu." Cao chưởng quỹ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (*biết gì nói đó).

"Ồ?" Nghe vậy, ngón tay Vân Thiên Mộng đặt trên bàn khẽ gõ nhịp, hai mắt nhắm lại như đang suy tư gì đó.

"Đã thế, phiền Cao chưởng quỹ thay bản phi chú ý hai chuyện." Đôi mi thanh tú nhàn nhạt nâng lên, Vân Thiên Mộng ngoắc Cao chưởng quỹ tới gần chút, thấp giọng giao phó sự tình. "Nhớ, nếu có gió thổi cỏ lay, lập tức phái người báo cho bản phi."

Cao chưởng quỹ nghe Vân Thiên Mộng dặn dò, đáy mắt trầm tĩnh như nước, hắn tính tình trầm ổn, kinh nghiệm phong phú, làm được việc lớn.

"Nô tài chắc chắn ghi nhớ lời Vương phi nói!" Mặc dù đối mặt Vân Thiên Mộng trẻ tuổi như vậy, Cao chưởng quỹ vẫn cung kính không đổi, không hề vì tuổi tác nàng mà có chỗ lãnh đạm khinh thị.

"Vậy làm phiền Cao chưởng quỹ rồi. Hai chuyện này cần vạn phần coi chừng." Giao phó xong, Vân Thiên Mộng chậm rãi đứng lên, nhìn sắc trời bên ngoài đã không còn sớm liền rời khỏi hiệu cầm đồ Ngọc gia.

Vừa về đến trước cửa tướng phủ đã thấy Nhiếp Hoài Viễn cùng Dung Vân Hạc song song chạy tới.

"Thỉnh an Vương phi!" Thân phận Vân Thiên Mộng nay đã bất đồng, hai người lập tức hành lễ.

"Sao hôm nay rảnh rỗi tới đây?" Nhìn bọn họ, Vân Thiên Mộng cười vui vẻ bước vào cửa lớn.

"Nghe nói Vương phi và Vương gia sắp lên đường đến U Châu nên tới xem một chút có gì cần phải giúp một tay hay không." Nhiếp Hoài Viễn mở miệng cười, nay Vinh Thiện Đường có Dung Vân Hạc quản lý thay, hắn chỉ cần làm việc mình thích, cả người thả lỏng, y thuật do đó mà tiến bộ rất nhiều.

Đối với Vân Thiên Mộng trước đây đã đưa ra ý kiến, trong lòng hắn vẫn luôn cảm kích, hôm nay tới là muốn hỏi thăm xem có gì cần hắn giúp một tay không.

"U Châu là thiên hạ của Tạ gia, nếu Dung gia muốn phát triển, có lẽ lần này là một cơ hội tốt." Gạt đi phần lòng dạ cho Vân Thiên Mộng, Dung Vân Hạc là một thương nhân, sẽ không bỏ qua mấu chốt buôn bán.

"Vậy thì mời hai vị vào trong nói chuyện đi!" Thấy bọn họ nhiệt tình như thế, Vân Thiên Mộng sảng khoái đáp lời rồi quay người hỏi Hồng quản gia vừa theo tới: "Vương gia đâu?"

"Hồi bẩm Vương phi, Vương gia trong thư phòng!" Hồng quản gia nhìn vị Dung công tử tựa hồ không được Vương gia hoan nghênh cho lắm, trong lòng có chút không được tự nhiên, không biết đến cùng có nên để hắn vào hay không.

"Vậy chúng ta đi thư phòng." Vân Thiên Mộng ra quyết định sớm hơn hắn một bước, dẫn hai người chuyển hướng thẳng phía thư phòng mà đi.

"A?" Nhìn mấy bóng người dần xa, Hồng quản gia sau một lát kinh ngạc mới vội vàng đuổi theo.

"Đã tới?" Chưa đến nơi, cửa thư phòng vốn đóng chặt đột nhiên mở ra, Sở Phi Dương thay một thân trường sam nguyệt sắc, tản đi vẻ tính toán trên triều đình, nhiều hơn một phần nho nhã, nồng đậm quý khí làm cho người ta không dời nổi mắt.

"Tham kiếm Vương gia!" Trừ Vân Thiên Mộng, những người còn lại đều hành lễ.

Vân Thiên Mộng nhìn chăm chú thần sắc Sở Phi Dương, thấy hắn mỉm cười nhìn hai người phía sau mình liền biết họ là do Sở Phi Dương mời đến.

"Đều đứng lên đi." Thanh âm trầm thấp vang lên, Sở Phi Dương nhẹ nhàng dắt tay Vân Thiên Mộng đã mệt mỏi nửa ngày, dẫn mấy người đi vào thư phòng, trong miệng không yên lòng hỏi: "Vương phủ không chuyện gì chứ?"

Vân Thiên Mộng khiêu mi mỉm cười, khẽ lắc đầu "Không có, nhị nương chỉ nói một ít chuyện cần chú ý. Sao hôm nay lại có hứng mời Nhiếp đại phu và Dung công tử tới làm khách?"

"Có một số việc cần, Mộng Nhi cũng nghe một chút, nếu có đề nghị gì thì nói luôn." Mấy người chia nhau ngồi xuống, bọn nha châm trà rồi cẩn thận lui ra, chỉ chừa một mình Tập Lẫm giữ cửa.

"Vương gia muốn phá cục Tạ gia độc bá U Châu?" Không cần suy nghĩ nhiều, Dung Vân Hạc cũng biết dụng ý của Sở Phi Dương.

Mặc dù hắn không hiểu quá nhiều về gia sự Sở gia, nhưng với vấn đề buôn bán lại vô cùng rõ ràng.

"Dung công tử thấy thế nào?" Ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, Sở Phi Dương cười tao nhã, đáy mắt lại lộ ra nhuệ khí, chắc hẳn ngoại trừ lý do bên ngoài Dung Vân Hạc hiểu được, trong lòng hắn vẫn còn ý nghĩ khác.

Dung Vân Hạc là người dứt khoát, lạnh lùng nhưng không thiếu ôn nhu, hắn khẽ cười nhạt cùng Sở Phi Dương mắt to mắt nhỏ nhìn nhau xong mới mở miệng "Dung gia vốn là thương gia, Vương gia có thể cho kỳ ngộ như thế, tự nhiên là chuyện tốt!"

Nghe vậy, Sở Phi Dương nâng lên chén trà trước mặt, hai người cách không kính nhau, nhấp nhẹ môi mỏng, bình thản uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.