Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Chương 54: đi với tôi!




Hai người trở lại khách ***, uống chén trà, nhìn thất sắc trời bên ngoài đã nhá nhem tối, trên cửa đột nhiên truyền đến gõ nhẹ.

Khúc Thiên Hồng nói: “Cửa không đóng, mời vào.” Cửa chậm rãi được mở ra, Trầm Tĩnh Chu có một chút ngây người, nguyên lai người tới người chính là vị công tử ngạo mạn vừa rồi lên đài hiến nghệ. Nhưng lúc này cung cẩn* dị thường, đi tới trước mặt Khúc Thiên Hồng, vừa cúi lạy vừa nói “Thuộc hạ Vạn Sĩ Vân, tham kiến giáo chủ.” Khúc Thiên Hồng mỉm cười nói: “Không cần đa lễ, đứng lên đi.” rồi lại hướng Trầm Tĩnh Chu mỉm cười nói: “Đây là Thiên Vân Đường chủ của Tuyết y giáo, trên giang hồ mọi người gọi là Vạn Sĩ Vô Thương.”

*cung cẩn: kính cẩn và trang trọng

Trầm Tĩnh Chu vừa nghe xong, không khỏi ngây người. Nguyên lai lúc hắn ở nhà, đã hơn một lần nghe mọi người nhắc tới Vạn Sĩ Vô Thương, người này hành tung không xác định, vốn là đạo tặc nhưng những gia đình phú hào bình thường sẽ không hạ thủ mà chỉ chuyên đi trộm lấy những bảo vật quý hiếm trong hoàng cung thâm sâu. Tuy những gia đình phú hào bình thường biết những tài vật trong nhà mình chưa chắc đã lọt vào mắt người này nhưng vẫn luôn cảm thấy bất an, run sợ. Nếu nói người trong giang hồ nghe thấy tên Tuyết y giáo liền biến sắc, thì quan phủ và những gia đình phú hào chính là nghe thấy tên Vạn Sĩ Vô Thương liền biến sắc. Lúc này chính tai nghe được người này là Vạn Sĩ Vô Thương, ban ngày chứng kiến một vị công tử tuổi trẻ tài cao đã khiến hắn kinh sợ, giờ thấy người này hướng Khúc Thiên Hồng tự xưng thuộc hạ lại khiến hắn càng thêm kinh sợ, thật sự là bị kích động, hồi lâu nói không nên lời.

Khúc Thiên Hồng cười nói: ” Cái tính thẳng như ruột ngựa của ngươi vẫn không đổi được, ngay cả loại sự tình này cũng xen vào. Tỳ bà Thánh Thủ mời một đống ngu ngốc như vậy đến hiến nghệ, đơn giản chính là muốn ngươi xuất hiện. Quả nhiên ta đoán trúng.” Vạn Sĩ Vô Thương cười nói: “Sao ta lại không biết nàng vẫn luôn đứng quan sát chứ, nhưng người nữ nhân này quả thật rất thú vị. Tuy nói khi nhẫn tâm có thể uy hiếp tính mạng người khác, nhưng tới thời điểm quan trong đều khiến mọi người vui vẻ, khiến ta chơi vui vô cùng.” Khúc Thiên Hồng mỉm cười lắc đầu, nói: “Nàng vì muốn ngươi xuất hiện, lại có thể tự mình lên đài hiến nghệ, tự mình đàn một thủ khúc trăm năm khó gặp, cũng xem như không tồi.” Vạn Sĩ Vô Thương cười ha ha, nói: “Nếu không phải vì thủ khúc này, ta đã không xuất hiện. Chỉ không biết lần này nàng nhận tiền của nhà nào, muốn diệt trừ ta.” Khúc Thiên Hồng nói: “Nàng cũng không phải người thập ác không thể tha thứ.” Vạn Sĩ Vô Thương cười nói: “Giáo chủ yên tâm. Thuộc hạ không dám tùy tiện giết người. Cùng này nữ tử đấu trí đấu dũng, cũng là một chuyện vui mà.”

Sau đó Vạn Sĩ Vô Thương còn nói tới những chuyện thú vị mà mình từng trải qua, Khúc Thiên Hồng cũng mỉm cười lắng nghe, Trầm Tĩnh Chu thấy Vạn Sĩ Vô Thương khi nói chuyện mi phi sắc vũ*, cùng Khúc Thiên Hồng thường thường vỗ tay cười to, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái. Mỗi thuộc hạ của Khúc Thiên Hồng đều đối với y cung cẩn dị thường, chỉ duy nhất cái vị Vạn Sĩ Vô Thương này là cử chỉ tùy ý. Khi nhìn, chỉ thấy nhất cử nhất động của người này đều sôi nổi, hoạt bát, khi cười khi tựa hồ có thể làm người khác cười theo, khi giận cũng có thể khiến kẻ khác giận cùng, thẳng thắn cởi mở, hoạt bát cực kỳ. Trầm Tĩnh Chu cũng bị câu chuyện của người này hấp dẫn, nghe tới những đoạn thú vị cũng nở nụ cười, thầm nghĩ: “Người này quả là một người thú vị không dễ gì tìm được. Chỉ sợ dù nghe hắn nói ba ngày ba đêm, cũng không thấy chán.”

* mi phi sắc vũ: mặt mày hớn hở, tươi như hoa

Vạn Sĩ Vô Thương đối với Trầm Tĩnh Chu lúc đầu cũng rất khách khí, nhưng sau vài ba câu nói thì đã đối với hắn như một người bằng hữu quen biết đã lâu. Ba người còn nói chuyện một lúc nữa, sau đó Vạn Sĩ Vô Thương thấy sắc trời đã tối, nói với Khúc Thiên Hồng: “Nguyệt hắc phong cao, thủ hạ đi đối phó tỳ bà *** vậy!” Nói xong cúi lậy rồi mới cáo từ. Khúc Thiên Hồng mỉm cười lại nói với hắn mấy câu, sau đó mới đóng cửa phòng, trên mặt vẫn có ý cười, đối với Trầm Tĩnh Chu cười nói: “Tính cách hắn luôn luôn như thế, thích nói chuyện, huống chi chúng ta đã thật lâu chưa gặp mặt.” Trầm Tĩnh Chu cười nói: “Hắn dĩ nhiên đối với giáo chủ đại nhân ngài đây mong nhớ ngày đêm rồi.” Khúc Thiên Hồng mỉm cười nói: “Ngươi cũng không nên ăn bậy dấm chua.” Trầm Tĩnh Chu đỏ mặt lên, những lời vừa rồi của mình, tuy nói ra mà chưa suy nghĩ chỉ là buột miệng nhưng khi nghĩ lại cũng thấy hình như có chút ghe tuông, càng nghĩ như thế lại càng không dám nhìn tới Khúc Thiên Hồng, không thèm nhắc lại, tắm rửa rồi lên giường.

Hắn nhắm mắt nằm trên giường, nhưng cảm giác trên người càng ngày càng nóng, lăn qua lăn lại không ngủ được.

Trầm Tĩnh Chu trằn trọc suy nghĩ, trong lòng vô cùng bực bội, biết là dư độc phát tác nhưng lại không thể tránh được. Đột nhiên cảm thấy có một tay nhẹ nhàng đặt trên trán mình, không cần đoán cũng biết là Khúc Thiên Hồng, hai tay không tự chủ được nắm lấy chăn mỏng.

Khúc Thiên Hồng thổi tắt nến, nhưng ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào có thể nhìn thấy thanh thanh sở sở.

Y chậm rãi cởi quần áo, trước kia khi Trầm Tĩnh Chu cùng y đồng giường, chưa từng thấy bộ dạng toàn thân xích lõa của y, cho dù có ánh sáng, hắn cũng gắt gao nhăm chặt hai mắt, xấu hổ không dám nhìn sự tình này. Nhưng lúc này lại không nhịn được mở to hai mắt, vừa nhìn thấy không tự chủ được hít một hơi.

Chỉ thấy trên người Khúc Thiên Hồng đã không còn quần áo, dưới sự chiếu rọi của nguyệt quang, hai chân thon dài *** mỹ, cơ bụng cùng cơ ngực rắn chắc, khiến hai mắt không cách nào dời đi được, Trầm Tĩnh Chu cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội vàng nhắm hai mắt lại.

Khúc Thiên Hồng cởi quần áo Trầm Tĩnh Chu, rồi tách hai chân Trầm Tĩnh Chu đặt ở hai bên thắt lưng, đêm nay không biết vì sao Trầm Tĩnh Chu đặc biệt sợ hãi, không tự chủ được lùi về phía sau, tay càng nắm chặt chăn mỏng.

Khúc Thiên Hồng thấp giọng an ủi, nhưng động tác không chút nào dừng lại. Y đem hai chân  Trầm Tĩnh Chu kéo lại một ít, Trầm Tĩnh Chu cảm giác nơi riêng tư hoàn toàn lộ ra trước mắt Khúc Thiên Hồng, muốn kéo chăn lên che.

Thắt lưng Khúc Thiên Hồng hạ xuống, chậm rãi đem dục vọng bản thân tiến vào, mi tâm Trầm Tĩnh Chu nhíu sát lại, cảm thấy nơi riêng tư của hai người đang mập hợp cùng nhau, cái thứ cứng rắn kia đang cắm sâu trong hậu huyệt của mình, tuy thỏa  mãn nhưng cũng đau đớn, thật sự nói không ra là  tư vị gì.

Nhưng Khúc Thiên Hồng không lập tức bắt đầu, y đột nhiên đem *** khí của mình rút ra, Trầm Tĩnh Chu cảm thấy nhẹ nhõm, Khúc Thiên Hồng lại đem bắp đùi Trầm Tĩnh Chu kéo lại, rồi tiếp tục xuyên vào, Trầm Tĩnh Chu kêu thảm một tiếng, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.

Lúc đầu Khúc Thiên Hồng vốn định nhẹ nhàng đi vào, nhưng sau đó tình cảm mãnh liệt khó nhịn, không cách nào khác đành cấp bách quất khoái xuyên vào. Mặc dù Trầm Tĩnh Chu thấy khó chịu, nhưng chung quy so với khi bắt đầu đã đỡ hơn nhiều, tuy bên ngoài đau đớn, nhưng bên trong lại là một loại khoái cảm tê dại, hai người không biết triền miên bao lâu, cuối cùng ôm lấy nhau. Một lúc lâu sau, Khúc Thiên Hồng buông hai tay, nhưng Trầm Tĩnh Chu lại ôm lấy y không buông. Trái tim Khúc Thiên Hồng nóng lên, nằm ở bên cạnh hắn, trước kia hai người chưa từng thân thiết như vậy, lúc này cảm thấy đặc biệt quyến luyến.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Trầm Tĩnh Chu mới vừa mở mắt, đã thấy Khúc Thiên Hồng ngủ trên giường mình, khuôn mặt tuấn mỹ kia quả thật không có gì có thể hình dung, mà trên người y không có y phục, mỗi một tấc da thịt cũng làm cho người ta nhìn đến ngây người. Khi nhìn lại bản thân, mặc dù lý y* vẫn còn mặc trên người nhưng hạ thân cũng không có một mảnh vải, nhớ tới chuyện đêm qua, mặt đỏ lên, vội vàng lặng lẽ rời giường mặc quần áo.

*lý y: áo trong

Hắn vừa động, Khúc Thiên Hồng cũng tỉnh lại, thấy trên mặt Trầm Tĩnh Chu xuất hiện vẻ xấu hổ, cũng xem như không có việc gì nói: “Sắc trời còn sớm, sao không ngủ thêm lát nữa? Dậy sớm, hàn khí quá nặng, chỉ sợ đối với thân thể của ngươi bất hảo.” Trầm Tĩnh Chu khẽ lắc đầu, nhưng không có trả lời y, Khúc Thiên Hồng thở dài, cũng ngồi dậy mặc quần áo.

Hai người tắm rửa thay quần áo, hai mắt Trầm Tĩnh Chu không dám nhìn Khúc Thiên Hồng, hắn mặc kệ cùng Khúc Thiên Hồng đồng giường bao nhiêu lần, ở sâu trong nội tâm luôn cảm thấy mình là một nam tử, nhưng lại rên rỉ dưới thân một nam tử khác, nên không thể chấp nhận được, lúc cùng giường thì ý loạn tình mê, nhưng khi đã trôi qua tâm lại xấu hổ không thôi.

Buổi tối hôm nay, Khúc Thiên Hồng lại qua đêm trên giường Trầm Tĩnh Chu, Khúc Thiên Hồng mãi cho đến Trầm Tĩnh Chu cầu xin tha thứ mới dừng lại. Tuy võ côngcủa y cực cao, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một nam tử trẻ tuổi huyết khí phương cương, đối với loại *** hấp dẫn trước mặt cùng thường nhân không có gì khác nhau. Vừa chạm vào người Trầm Tĩnh Chu y đã không cách nào tự kiểm chế, dù đã hết sức ôn nhu, nhưng vẫn nhiều lần khiến Trầm Tĩnh Chu rên rỉ kêu đau, nước mắt song lưu. Đêm nay Trầm Tĩnh Chu bị y muốn một lần rồi lại một lần nữa, khiến hắn tức giận, suốt một đêm cũng không có để ý đến y.

Ngày thứ hai tỉnh lại, chỉ thấy Khúc Thiên Hồng đang đứng trong phòng, nhìn cảnh sắc tú nhã ngoài cửa sổ một cách xuất thần. Y lẳng lặng đích đứng, tràn đầy ý tịch mịch, Trầm Tĩnh Chu đột nhiên thấy có chút lãnh đạm, thê lương, cũng không biết cảm giác này từ đâu mà có.

Đang suy nghĩ miên man, Khúc Thiên Hồng đột nhiên quay đầu cười nói: “Mau đứng lên, ta mang ngươi đi một chỗ.”

Trầm Tĩnh Chu thấy thần sắc y bình thường, dường như tối hôm qua không có chuyện gì phát sinh, bản thân cũng không nói gì, mặc quần áo rời giường, hai người cùng nhau xuất môn.

Trấn này nhỏ hơn Thạch Kiều trấn rất nhiều, nhưng lại tươi mát tú lệ, có phong cảnh thanh tịnh đặc biệt. Trầm Tĩnh Chu nói: “Ngươi muốn mang ta đi đâu?” Khúc Thiên Hồng nói: “Tới rồi sẽ biết.” Trầm Tĩnh Chu thấy y thừa nước đục thả câu, lại càng tò mò, liên tục hỏi dồn, bất quá dù hắn có hỏi gì Khúc Thiên Hồng cũng không nói.

Hai người đi tới phía trước một ngọn núi, núi này cũng không đặc biệt hùng kỳ, cũng không quá cao, nhưng trên núi cây cối xanh tươi, mây bay như suối, nhìn thấy thì tâm tư dễ chịu.

Trầm Tĩnh Chu nói: “Phải đi lên sao?” Khúc Thiên Hồng nắm tay hắn nói: “Ngươi theo ta.” Vừa nói đi tới phía trước một sơn động nhỏ hẹp, trước sơn động buông xuống vài thân cây leo, Khúc Thiên Hồng nói: “Cẩn thận chút, đừng để bị gai đâm.” Hai người đi tới trước, thấy sơn động tuy hẹp nhưng có thể chứa được hai người đi qua, cũng không quá dài, không bao lâu đã đi hết, chỉ thấy phía trước không còn có sơn đạo, chỉ có một thủy đàm nho nhỏ, bên trong rất nhiều cá nhỏ bơi qua bơi lại.

Trầm Tĩnh Chu cười nói: “Có là nơi này hay không? Thủy đàm cũng có chút ý tứ, nhưng cũng  không có gì thần kỳ cả.” Khúc Thiên Hồng cũng không đáp lời, đột nhiên từ trong người lấy ra một cái túi lớn, không biết là làm bằng gì, nhìn qua cực kỳ chắc chắn. Cái túi khi gắp lại nhìn rất nhỏ, nhưng khi mở ra lại thật lớn.

Trầm Tĩnh Chu không biết y muốn làm y gì, chỉ nhìn không chuyển mắt, thấy Khúc Thiên Hồng lại lấy ra một vật màu đen thui đặt trong lòng bàn tay, không bao lâu một khói trắng mỏng manh từ từ bay lên, mùi thơm cực kỳ thư thái. Trầm Tĩnh Chu chưa từng ngửi qua mùi nào thơm như vậy, cảm thấy loại thoải mái này từ lòng bàn chân dâng lên, thẳng đến từng đầu ngón tay, không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Khúc Thiên Hồng đột nhiên dùng cái túi bao lại bàn tay đang cầm vật màu đen kia, mang túi lật ngược, buộc chặt miệng túi. Ước chừng nửa chén trà nhỏ, mở miệng túi rồi bỏ vào trong nước.

Đột nhiên chuyện lạ xảy ra.

Những con cá nhỏ từng con một đều hướng cái túi chui vào, không bao lâu chui vào trên trăm con. Trầm Tĩnh Chu nhìn không chớp mắt.

Đợi đến khi cá nhỏ đã vào non nửa cái túi, Khúc Thiên Hồng đưa tay nhấc lên, đem cái túi từ trong nước nhắc lên, tiếp theo khóa chặt miệng túi, Trầm Tĩnh Chu thấy cái túi căng phồng, nước bên trong cũng không bị thấm ra ngoài, càng lấy làm kỳ lạ.

Hai người đi trở về khách ***, Khúc Thiên Hồng cũng không trở về phòng, kéo Trầm Tĩnh Chu đi tới phòng bếp.

Trù tử tướng mạo lương thiện, cười hì hì nói: “Có phải nhị vị khách quan muốn ăn điểm tâm *** mỹ gì hay không?” Khúc Thiên Hồng đặt cái túi đặt ở trước mặt trù tử, nói: “Ngươi không được thêm bất cứ gia vị gì cả, chỉ cần đem cá trong túi nấu cùng nước trong túi, nấu tới chín phần thục là được.” Trù tử khó xử, nói: “Nếu nhị vị là nhân sĩ Xuyên Tương*, ta liền thêm chút đồ cay nóng, nếu là nhân sĩ Chiết Giang, ta liền thêm chút đồ ngọt, chỉ nấu đơn giản như vậy sợ rằng…” Khúc Thiên Hồng nói: “Ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, nếu làm ra không thể ăn, ta cũng không trách ngươi.” Trù tử chính là danh trù tại bản địa, lúc này lại bị khách nhân sai sử, vẫn đứng đó nói linh ***, không muốn làm.

*Xuyên – Tương: Tứ Xuyên, Tương là tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam

Khúc Thiên Hồng lấy ra một túi gấm *** xảo, nói: “Trong đây là mười viên trân châu quý hiếm, phiền đại sư đang bận bịu, nấu cho tha thanh thủy ngư này. Nhưng tính tình ta cổ quái, đại sư còn nói thêm câu nào, một viên cũng không có.” Trù tử trong khoảng thời gian ngắn nhìn thấy khách nhân hào sảng như vậy lấy làm kinh hãi, lại nghe nói vị khách nhân này tính tình quái gở, sợ đến nỗi vội vàng lấy tay bịt miệng mình lại.

Khúc Thiên Hồng mỉm cười, dắt tay Trầm Tĩnh Chu lên phòng.

Hai người vào trong phòng, thắt lưng Trầm Tĩnh Chu đã cười đến mức phải khom người mà đi, qua hồi lâu mới thở hỗn hển nói: “Sư phụ kia quả thật khiến ta cười đến chết mất thôi.” Khúc Thiên Hồng mỉm cười nói: “Đối phó người như thế thật sự rất đơn giản.” Trầm Tĩnh Chu cười thêm một trận thì thấy  trù tử kia đã bưng cá tiến vào, khi Trầm Tĩnh Chu nhìn thấy thiếu chút nữa là cười đến ngã ngồi. Nguyên lai trù tử kia sợ mình lắm miệng nên dùng một miếng vải bịt miệng mình lại.

Trù tử kia thật là ân cần, chuẩn bị sẵn chén bát sạch sẽ, *** nhã cùng đôi đũa làm bằng bạch ngọc. Khúc Thiên Hồng cầm trong tay, cười nói: “Trù tử kia có lẽ đã đem toàn bộ gia sản của mình cho chúng ta dùng.” Nói xong gắp cá vào chén Trầm Tĩnh Chu rồi nói: “Ngươi nếm thử.” Trầm Tĩnh Chu  thưởng thức một ít, không khỏi mở to hai mắt. Hắn sinh trưởng ở vùng Giang Nam, những loại cá trân quý, đắt tiền, xa hoa đã ăn không biết bao nhiêu lần, lúc này nếm thử một chút, chỉ thấy miếng cá vừa vào tới miệng đã tan chảy, giáp xỉ Lưu Hương, thật sự là mỹ vị khó có được.

Hắn ăn một chén nhỏ, liền dừng lại không ăn. Khúc Thiên Hồng nói: “Như thế nào? Không thể ăn sao?” Trầm Tĩnh Chu nói: “Con cá này quá mức trân quý, ngươi cũng nhiều ăn một ít.” Khúc Thiên Hồng nghe xong, mỉm cười, nói: “Con cá này cũng không phải là khó được, ngươi thích ăn, ta sẽ có biện pháp cho ngươi tới chán. Ngươi bây giờ cứ việc ăn thoải mái, nếu để lạnh không thể ăn.” Nói xong chính mình cũng gắp cá vào một chén nhỏ bồi hắn ăn.

Con cá này thật sự rất ngon, hai người đều ăn liên tục. Trầm Tĩnh Chu nói: “Cá này trân quý như vậy, tại sao ngươi cũng không khó kiếm?” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Chỉ cần có túi ngân ti củng Long Tiên Hương, có hai pháp bảo này rất dễ bắt được. Nếu không có, cho dù ngươi tìm được cá nhỏ sinh sống cũng không thể ăn được.” Trầm Tĩnh Chu nói: “Ta nghĩ chưa chắc, nếu người ta tháo nước trong đàm cuối cùng cũng có thể bắt được một ít.” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Sao lại chỉ thấy lợi trước mắt như thế hả. Loài cá này chỉ có thể dựa vào nước trong cổ đàm ngàn năm kia mới có thể sông đươc, một khi ra khỏi nước sẽ chết ngay. Dùng nước bình thưởng nấu cá sẽ rất khó ăn, so với cả một con cá sông bình thường mùi vị cũng kém xa.” Trầm Tĩnh Chu cười nói: “Nguyên lai là như vậy. Xem ra có thể ăn con cá này cũng phải có chút duyên phận.” Hắn thuận miệng nói ra, tới lúc nói xong mặt lại ửng đỏ, may là Khúc Thiên Hồng vẫn chưa phát giác.

Trước khi trời tối, Khúc Thiên Hồng đột nhiên nói: “Cách nơi này hơn vài dặm có nơi gọi là Thập Lý Hà Thuyền, có một hồ sen bốn mùa khoe sắc, ngươi đã từng qua chưa?” Trầm Tĩnh Chu lắc đầu. Khúc Thiên Hồng mỉm cười nói: “Ngày mai chúng ta đi thưởng ngoạn. Bây giờ nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sáng sớm hôm sau, hai người tới bên hồ, quả nhiên toàn là hoa sen, đung đưa lay động, lại có không ít thuyền nhỏ, thuyền nương đều là những nữ tử còn trẻ tuổi, đều chào đón khách nhân.

Khúc Thiên Hồng chọn đại một chiếc thuyền nhỏ, hai người ngồi xuống. Tiểu cô nương kia ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, trên gương mặt trái xoan trắng nõn có thoa chút son phấn, trên cổ tay nhỏ gầy *** tế trắng như tuyết đeo một vòng tay bằng phỉ thúy, thướt tha duyên dáng, xinh đẹp đáng yêu. Nàng mời hai người lên thuyền, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên người Khúc Thiên Hồng, tựa hồ nhìn đến ngây dại, qua một hồi lâu, mới thấy rằng bản thân thất thố, trên mặt ửng hồng không biết là do phấn son hay là xấu hổ. Nhưng nàng là nữ nhi thuyền nhà, không giống như những tiểu thư khuê các ngại ngùng, ngượng nghịu, qua một trận còn nói cười rộ lên, thái độ cởi mở, không làm bộ, lại càng đáng yêu.

Tán dóc một hồi, thấy tiểu cô nương này hình như rất hoạt bát, tuy rằng nàng nói nhiều nhưng không khiến người khác chán ghét, ngữ âm thanh thúy, nghe như tiếng chuông bạc. Thuyền chậm rãi đi cạnh lá sen, gió thổi bay vạt áo, mùi thơm ngát khắp người, đưa mắt nhìn lại, cảnh non sông tươi đẹp đã thu hết vào mắt. Trầm Tĩnh Chu thấy cảnh đẹp như vậy, trong lòng lại nghĩ: “Cảnh sắc nơi này có chút giống Vân Yến hồ ở Trầm viên… Chỉ không biết còn bao lâu mới có thể trở về?”

Khúc Thiên Hồng đột nhiên hỏi: “Khóm sen này có thể hái không?” Tiểu cô nương cười nói: “Công tử tùy tiện hái, không có gì phải ngại.” Khúc Thiên Hồng liền tiện tay hái mười cây, đặt ở trong lòng Trầm Tĩnh Chu, nói: “Ngươi từ từ ăn.” lại hái thêm vài cây đưa cho tiểu cô nương kia. Tiểu cô nương đã sống nhiều năm bên hồ, hoa sen có lẽ ăn tới chán chê rồi, nhưng vì do Khúc Thiên Hồng hái cho nàng, liền cười tươi hai gò má, trên mặt tràn đầy vui sướng. Trầm Tĩnh Chu ở một bên nhìn, nghĩ thầm: “Tiểu cô nương này mới lần đầu gặp y, đã thích y như vậy…” khi quay lại nhìn Khúc Thiên Hồng đã thấy cặp mắt sáng như thu thủy kia đang nhìn mình.

Tiểu cô nương đột nhiên nói: “Ta đã thấy nhiều người như vậy, nhưng chưa từng thấy người nào lại tuấn tú như nhị vị, bất quá nhị vị vẫn có đôi chỗ khác nhau.” Khúc Thiên Hồng mỉm cười, cũng không thèm để ý, Trầm Tĩnh Chu nghe nàng nói thú vị, cười nói: “Khác nhau chỗ nào? Tất nhiên là ta một thân chính khí, y một thân tà khí.” Tiểu cô nương cười khanh khách, nói với Trầm Tĩnh Chu: “Không phải vậy, vị công tử này nhìn người rất tuấn tú, đứng trong một đám người, người khác từ xa nhìn vào sẽ lập tức nhận ra người. Chỉ bất quá nếu như vận khí tốt, còn có thể nhìn thấy người anh tuấn hơn ngươi, chính là vị này, ” vừa nói vừa chỉ tay vào Khúc Thiên Hồng, nói tiếp: “Vị này như tiên xuất trần, kẻ khác vừa thấy liền muốn nhìn thêm một lúc, chỉ sợ đời này sẽ không còn có cơ hội gặp được một người anh tuấn như vậy nữa.” Khúc Thiên Hồng nghe nàng nói như vậy, trên mặt lại có chút ửng đỏ. Trầm Tĩnh Chu nhìn thấy, cảm giác cực kỳ thú vị.

Hai người chơi nửa ngày mới xuống thuyền, khi đó tiểu cô nương vẫn lưu luyến không thôi, đứng trên đầu thuyền, hồi lâu ngay cả chào đón khách nhân trên bờ cũng quên mất.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Trầm Tĩnh Chu đột nhiên cười nói: “Mới vừa rồi nữ hài tử kia nói ngươi như tiên xuất trần và vân vân…” Khúc Thiên Hồng thẹn thùng nói: “Tiểu cô nương nói loạn thôi.” Trầm Tĩnh Chu vẫn cười nói: “Nhưng ta lại cảm thấy nàng nói rất có đạo lý.” Khúc Thiên Hồng nao nao, Trầm Tĩnh Chu nói: “Ngươi thật sự không phải người bình thường.” Khúc Thiên Hồng hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp.

Trầm Tĩnh Chu nhìn thấy lại càng cảm thấy thú vị, bản thân từ khi biết y cho tới nay, thấy y luôn có bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa hồ không có chuyện gì có thể khiến y bận tâm, khó khăn lắm mới thấy y vì một câu nói đùa mà tức giận, Trầm Tĩnh Chu giống như gặp chuyện mới lạ, cười trộm không thôi. Qua một trận thấy Khúc Thiên Hồng vẫn không nói lời nào, biết mình đã nói quá phận, âm thầm hối hận vì đã thất lễ, đang định nói mấy câu đến xin lỗi, chợt thấy một nữ tử tóc tai bù xù đang nghiêng ngả chạy tới, chạy một trận thể lực không còn, ngã trên mặt đất. Phía sau lưng nàng lại có một nam tử theo sát không tha đang tức giận quát lớn, thấy nàng ngã xuống đất liền đá mạnh vào nàng từ phía sau, trong miệng tiếng mắng không dứt, chỉ một thoáng không ít người đi đường đã dừng chân quan sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.