Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Chương 53: vĩnh viễn yêu em!




Trầm Tĩnh Chu hỏi người bên cạnh: “Chuyện gì xảy ra vậy?” Một trung niên nam tử lắc đầu thở dài nói: “Nữ tử này không phải thê tử của hắn, nhưng bị nam nhân này câu dẫn, đã hoài thai, nhưng  nam tử này lại cưới nữ tử khác, nữ tử này thương tâm ngay cả hài tử cũng không còn. Nhưng trái tim si tình không thay đổi, thường xuyên hướng nhà nam tử này chạy tới, người cũng trở nên điên điên khùng khùng, mỗi lần đều bị nam tử này đáng chết đi sống lại, đáng thương, đáng thương.” Nói xong lại thở dài không nói.

Trầm Tĩnh Chu nghe được nổi nóng, đi tới nói với nam tử kia: “Dừng tay! Đánh đập nữ tử có đáng mặt anh hùng hảo hán không hả? Bội tình bạc nghĩa, lại là chuyện một quân tử có thể làm sao?”Namtử dừng chân, liếc mắt nhìn Trầm Tĩnh Chu một cái, không giận ngược lại còn cười, nói: “Ngươi là  anh hùng nơi nào? Một đứa tiểu bạch kiểm như ngươi, nói toàn chuyện văn chương chó má ta không thông, ngươi nói thêm câu nữa, lão tử ngay cả ngươi cũng đánh!” Trầm Tĩnh Chu không thể nhịn được nữa, đang định xông lên phía trước, đột nhiên cảm giác cánh tay được người nắm chặt. Là Khúc Thiên Hồng, chỉ nghe y nói: “Giết gà không cần dùng dao mổ trâu. Những bọn chuột nhắt như thế này không phiền Trầm đại hiệp tự mình ra tay, tại hạ có thể xử lý hắn.” Trầm Tĩnh Chu còn chưa có phản ứng gì đã thấy Khúc Thiên Hồng đi tới phía trước, lạnh lùng nhìn nam tử kia, nam tử cười  ha ha, nói: “Hỗ trợ đã tới, các ngươi đều thật tuấn tú, hết lần này tới lần khác đều chỉ là một cái gối thêu hoa, xem ra chẳng dùng được vào việc gì!” Khúc Thiên Hồng đột nhiên nhẹ nhàng đẩy, nam tử lập tức ngã trên mặt đất, định đứng lên, nhưng lại phát giác toàn thân không có một tia khí lực, kinh hãi, một câu nói cũng không nói nổi. Khúc Thiên Hồng cười lạnh một tiếng, nói: “Trở về gọi người nhà ngươi chuẩn bị hậu sự cho ngươi. Ngươi còn ba canh giờ nữa thôi.” Mọi người nghe xong đều bán tín bán nghi, nam tử mặc dù cũng không tin, nhưng cũng đã hiểu được bản lãnh của vị thiếu niên công tử, sợ đến co quắp tê liệt trên mặt đất, mềm nhũn như bún.

Mọi người thấy hai người dần dần đi xa, nhưng không ai dám động dậy hay nói nửa chữ.

Hai người đi một lúc, Trầm Tĩnh Chu nói: “Người nọ thật sự chỉ còn sống ba canh giờ?” Khúc Thiên Hồng lạnh lùng nói: “Những kẻ như thế chỉ làm hại người khác. Ta không có nặng tay với hắn, nhưng có thể sống tiếp hay không cũng phải xem vận may của hắn tới đâu.” Trầm Tĩnh Chu mặc dù  không đành lòng, nhưng cũng biết người nọ quả thực đáng hận, không may lại gặp tên sát *** Khúc Thiên Hồng này cũng do hắn xui xẻo. Lập tức mỉm cười nói: “Không nghĩ tới giáo chủ xuất trần như tiên, cũng cùng bọn lưu manh đánh lộn.” Lúc này Khúc Thiên Hồng lại nghe bốn chữ kia nhưng không sinh khí, chỉ cười nói: “Ta đúng là muốn cho ngươi thấy được ta như tiên xuất trần như thế nào. Ngươi không ngừng nói những lời này, nói xong đến mức ta cả người khó chịu, ta hôm nay mới chỉ đánh lộn với lưu manh, ngày mai không biết sẽ như thế nào, ngươi đến lúc đó cũng đừng bị hù dọa choáng váng.” Trầm Tĩnh Chu lắc đầu nói: “Nhất định sẽ không, ta muốn cầu mà chẳng được nữa là.” Hai người nhìn nhau, rốt cục không nhịn được đều cười to. Trầm Tĩnh Chu thật vất vả dừng cười, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, cau mày nói: “Ta bình thường vẫn luôn ở trong nhà, còn tưởng rằng mỗi người cũng như cha mẹ ta đều lương thiện, hôm nay nhìn thấy nam tử kia đánh đập một nữ tử, thật sự là tức giận không biết làm gì cho phải, chẳng lẽ hắn không phải là do nữ tử hoài thai mười tháng sinh hạ sao?” Khúc Thiên Hồng mỉm cười nói: “Trên đời này nào có nhiều như vậy người tốt, đứng trước mặt ngươi cũng có một người đó, đã vô cùng xấu xa rồi.” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười, không trả lời.

Một lúc sau, Trầm Tĩnh Chu đột nhiên nói: “Trên đời này có nhiều chuyện bất bình như vậy, ta dù có trăm tay nhưng cũng vô dụng, muốn giúp đỡ những người gặp bất công lại không biết phải làm gì.” Nói tới đây, hai mắt đỏ lên: “Ta quả thật không muốn nhìn thấy cảnh phụ nhụ lão nhược* bị người khi dễ. Đáng tiếc ta không biết võ công, cũng sẽ không học.” Khúc Thiên Hồng nói: “Võ công cũng không phải đi đến đâu cũng dùng được, nếu ngươi làm quan thì có thể thực hiện tâm nguyện giúp người, so với những kẻ võ biền, lỗ mãn, tự xưng là quản những việc bất bình trong thiên hạ nhưng lại không có chút đầu óc, chỉ biết thấy một người giết một người chắc chắn hơn xa.” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười nói: “Lời này nói không sai.” Hai người đang nói chuyện, thất bên đường mọi người tụ tập thành một đám đông, rất náo nhiệt, lập tức đi tới xem sao.

* phụ nhụ lão nhược: phụ nữ, trẻ em và người già

Chỉ thấy phía trước là một đám đông vây thành vòng tròn, đám đông này đều mặc trang phục thu sinh, trên mặt đều có vẻ tức giận, đang bàn bạc sôi nổi. Một thư sinh khác đang ngồi trên bàn múa bút hành văn.

Trầm Tĩnh Chu cúi người xuống nhìn một lát rồi quay sang nói với Khúc Thiên Hồng: “Ngươi xem có chuyện gì? Ta nhìn không rõ.” Khúc Thiên Hồng đang định vào xem một chút, tay áo lại bị một người thư sinh kéo lấy, bên tai nhất thời vang lên thanh âm nói chuyện thao thao bất tuyệt. Người nọ tựa hồ vô cùng kích động, lời nói không mạch lạc, Khúc Thiên Hồng cùng Trầm Tĩnh Chu nghe hồi lâu, cũng không biết người này muốn nói gì.

Đám kia thư sinh tựa hồ rất nóng lòng đem việc này nói cho mỗi người qua đường, lúc này thấy có người chủ động đi tới, quả là cầu được ước thấy. Khúc Thiên Hồng cùng Trầm Tĩnh Chu thấy bọn họ mồm năm miệng mười nói hồi lâu, cuối cùng biết được chân tướng sự việc.

Nguyên lai nơi đây có một Vương Trạng nguyên, đã từng là Tri phủ, bây giờ đã cáo lão hồi hương, nhưng ngày xưa khi vẫn còn uy phong, Vương Trạng nguyên đã sớm cùng Lý gia định ra hôn sự, đem nữ nhi của mình hứa gả cho thiếu gia Lý gia. Hôm nay Lý gia sa sút, vị Vương Trang nguyên kia liền muốn đổi ý, nhưng công tử Lý gia từng nhiều lần cùng vị tiểu thư kia gặp gỡ, hai bên đều có tình ý với nhau, nên Lý công tử chưa từ bỏ ý định, tới nhà đi tìm Vương lão gia mấy lần, nhưng đều bị gia phó trong nhà lớn tiếng quát mắng, mấy ngày trước đây còn thấy Lý công tử bán sống bán chết bị khiêng ra. Bây giờ còn nằm ở trên giường không dậy nổi.

Trầm Tĩnh Chu hỏi: “Vậy các ngươi là…?” Những người đó đều là bằng hữu của Lý công tử, không e ngại Vương lão gia.

Khúc Thiên Hồng thấy Trầm Tĩnh Chu sắc mặt thay đổi, liền thấp giọng cười nói: “Trầm đại hiệp, chuyện này chúng ta quan tâm hay mặc kệ?” Trầm Tĩnh Chu không để ý đến y, nói với vị thư sinh: “Vậy bây giờ mọi người tính làm gì? Vương lão gia đánh người, có đổi ý hay không?” Thư sinh cười lạnh nói: “Vị công tử này thật đúng là thiện lương, Vương lão gia kia chẳng những không có đổi ý, ngược lại khí thế hung hăng, nói rõ lần này chỉ là bị thương ngoài da, lần sau còn chạm mặt Lý công tử, sẽ chặt đứt hai chân.” Trầm Tĩnh Chu nghe thế liền nổi nóng, nói: “Vậy còn gì là vương pháp nữa?” Thư sinh lại cười, nói: “Vương pháp? Cái gì gọi là vương pháp? Chẳng phải cũng do người viết ra sao? Hình bất thượng đại phu*, công tử có nghe qua chưa?” Trầm Tĩnh Chu nói với người nọ: “Ý của ngươi là bây giờ muốn cáo quan cũng không được mà nhẫn nại cũng không xong sao?” Thư sinh kia cười lạnh nói: “Nói đến buồn cười. Vương lão gia kia tuy âm trầm tàn nhẫn, nhưng tốt xấu gì cũng từng là một Trạng nguyên, luôn giữ bộ dạng đạo mạo trang nghiêm. Sau này sự việc đổ bể, Vương lão gia liền đứng ra nói chưa từng xem thường Lý gia, chỉ do nữ nhi cầu xin nhất quyết muốn lấy người khác, không phải ý của mình. Vương lão gia sẽ ra đề mục, chỉ cần Lý công tử đáp được, sẽ đem tiểu thư gả cho. Rõ ràng là đánh người chưa đủ, còn muốn hung hăng nhục mạ một phen.”

Trầm Tĩnh Chu nói: “Chuyện này cũng không phải không còn đường sống.” Thư sinh kia nói: “Công tử nói lời này thật buồn cười, tài văn chương của Vương lão gia thì không cần phải bàn cãi, nếu lão cố y làm khó dễ thì những người đọc sách trong thiên hạ không có mấy ai dám trả lời. Huống hồ cho dù ngươi đáp đúng, tự cho là không sai, lão nói không được, ngươi có biện pháp gì? Giữa trưa hôm nay, Vương lão gia muốn mở một gia yến lớn, mời không ít tân khách thanh lưu, nói muốn mời Lý công tử đối đáp tại chỗ. Chỉ còn một canh giờ nữa thôi” Trầm Tĩnh Chu nói: “Vậy các ngươi tính làm sao bây giờ?” Thư sinh kia cười khổ nói: “Còn có biện pháp gì? Lý công tử bây giờ còn nằm ở trên giường, đến lúc đó chúng ta dù có kéo tất cả đi cũng chỉ chuốc lấy mất mặt mà thôi!” Khúc Thiên Hồng đột nhiên nói: “Vị thư sinh kia đang viết cái gì vậy?” Thư sinh nói: “Hắn cực kỳ tức giận, muốn đem việc này viết thành thơ, lưu truyền thiên hạ.” Khúc Thiên Hồng nghe xong, mỉm cười. Trầm Tĩnh Chu đột nhiên nói với Khúc Thiên Hồng: “Chúng ta đi thôi.” Khúc Thiên Hồng gật đầu, hai người trở về khách ***.

*hình bất thượng đại phu: hình phạt không giành cho quan lại. Đại phu ở đây là một chức quan to thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ

Trầm Tĩnh Chu hỏi *** tiểu nhị muốn một kiện y phục sạch sẽ, nói với Khúc Thiên Hồng: “Làm phiền giáo chủ mặc nó vào.” Khúc Thiên Hồng vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Ngươi muốn làm gì?” Trầm Tĩnh Chu không nói hai lời, liền đi giải khai y phục của Khúc Thiên Hồng, mặt Khúc Thiên Hồng nhất thời đỏ lên, nói: “Hôm nay Trầm công tử rất nhiệt tình…” Khi nhìn lại Trầm Tĩnh Chu, thấy mặt hắn ửng đỏ, tựa hồ ngay cả những lời này cũng không nghe thấy, thần sắc dị thường kích động, lúc này mới sáng tỏ, nói: “Để ta làm.” Lúc thay y phục, vừa thay vừa nói: “Tĩnh Chu của ta muốn đi thi triển tài hoa, còn vì mỹ sự nhân duyên của người khác nữa.” Mặt Trầm Tĩnh Chu nóng lên, khi Khúc Thiên Hồng cùng hắn nói chuyện luôn giữ đúng lễ nghi, lúc này lại nói “Tĩnh Chu của ta”, thật sự vô cùng thân mật, Trầm Tĩnh Chu pha giác y không có ý tốt. Nhưng khi nhìn y mặc y phục đạm mạc, nhịn không được cười lên một tiếng, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên lắc đầu nói: “Ngươi tuy mặc y phục như thế này, nhưng là…” Nói tới đây, mặt có chút đỏ lên, không có nói thêm gì nữa, cầm lấy một cái khăn, che lại khuôn mặt Khúc Thiên Hồng chỉ lộ ra hai con mắt, nói: “Nếu người khác hỏi, ngươi cứ nói ngươi bị bệnh, không chịu được gió lạnh, không được ra gió.” Khúc Thiên Hồng không thể tránh được, gật đầu đáp ứng. Trầm Tĩnh Chu nhìn hai mắt y, đột nhiên nhìn không chớp mắt, nhìn đến ngây dại, Khúc Thiên Hồng hỏi: “Làm sao vậy?” Trầm Tĩnh Chu lúc này mới hồi phục *** thần, trên mặt càng hồng, đột nhiên cầm lấy một cây bút, chấm mực thật đậm, vẽ lên hai mắt Khúc Thiên Hồng. Khúc Thiên Hồng không thể nhịn được nữa, đem chiếc khăn tháo xuống, nói: “Ngươi muốn biến ta thành người quái dị, cần gì làm đến cùng như thế?” Trầm Tĩnh Chu đành phải buông bút, mặt đầy ủy khuất, nói: “Không bằng cách này, người khác sao tin ngươi là thư đồng của ta?” Khúc Thiên Hồng hung hăng nhìn hắn, rồi mới mang khăn vào như cũ.

Hai người ra cửa, hỏi đường tới phủ của Vương Trạng nguyên, thấy quả nhiên là một tòa dinh thự thật lớn khí thế nguy nga.

Hạ nhân thấy Trầm Tĩnh Chu phục sức đẹp đẽ quý giá, ngôn ngữ nói ra liền có chút khách khí. Trầm Tĩnh Chu hướng Khúc Thiên Hồng dặn dò, nói hưu nói vượn một phen, người nọ cư nhiên dẫn hắn đi vào.

Hai người vào đại sảnh, quả nhiên thấy tân khách tụ tập dưới tiền sảnh, đều nhân vật nho nhã. Vương lão gia cũng ngồi trong đó, bạch diện vi tu*, lại càng có vẻ nho nhã, đoan chính, đứng đắn. Trầm Tĩnh Chu nhìn lão, trong lòng nói: “Hảo một người đạo mạo, trang nghiêm vậy mà lại là một ngụy quân tử.” Cũng không nhìn lại, nhìn xung quanh thấy những thư sinh kia cũng đang ở trong sảnh.

Rượu qua tam tuần, Vương lão gia đứng lên, nói: “Các vị hôm nay quang lâm hàn xá, quả thật vinh hạnh. Cũng không nói nhiều, kẻ bất tài này hôm nay sẽ đưa ra vài đề mục, tuy Lý gia công tử không đến thì bằng hữu của Lý công tử cũng có thể đáp thay. Vị nào lên trước?” Những thư sinh kia sắc mặt đều giận dữ, có mấy người đã chuẩn bị đứng lên.

Vương lão gia ha hả cười, nói: “Những người tới hôm nay đều những người nho nhã, dòng dõi danh giá lâu đời, các vị ứng đối như thế nào, tất nhiên sẽ khiến mọi người khắc trong tâm khảm.” Lời vừa nói ra, một số người đã âm thầm ngồi xuống.

Nguyên lai những thư sinh này đều là những kẻ bần hàn, tuy nói xuất phát từ một bụng căm phẫn, nhưng không nghĩ tới Vương lão gia có thể mời tới nhiều khách quý như vậy. Cho dù những vị khách quý này có giao tình với Vương lão gia hay không, nhưng nếu mình tự bếu xấu chính mình, làm trò cười cho thiên hạ, làm ảnh hưởng tới tiền đồ sau này, thì cuộc sống về sau biết phải làm sao. Trong lòng mặc dù phẫn nộ, nhưng lại không dám tự mình mạnh mẽ đứng lên. Cả đại sảnh là một mảnh yên lặng.

Đột nhiên một tiếng nói trong trẻo, thanh lượng vang lên: “Tại hạ bất tài, nguyện ý đáp đề tài.”

Tiếng nói trong trẻo, ưu nhã, ở trong đại sảnh yên lặng vang lên ngân nga khiến tất cả mọi người cảm thấy chấn động toàn thân, đồng loạt nhìn về phía người đang nói.

Người nọ trường thân ngọc lập, mặc hoa phục, đại sảnh vốn đã cực kỳ rực rỡ, nhưng khi mọi người nhìn về phía người này lại cảm thấy dung nhan của hắn sáng chói, làm cho đại sảnh cũng càng thêm ngời sáng. (Anh Chu được miêu tả như cái đèn công suất lớn. =)))

Người này đương nhiên là Trầm Tĩnh Chu. Mắt hắn nhìn mọi người xung quanh không một chút rụt rè, e sợ.

Vương lão gia mỉm cười, nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh công tử?” Trầm Tĩnh Chu nói: ” Tại hạ họChu, danh Tĩnh Trầm. Vô tự.” Khúc Thiên Hồng cười thầm: “Hắn cư nhiên nói ra tên mình ở đây.” Vương lão gia vẫn mỉm cười, nói: “Nguyên lai là Chu công tử.” lại vừa vuốt râu vừa cười, nói: “Không biết chữ viết củaChucông tử như thế nào?” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười, cũng không nói lời nào.  Vương lão gia cười nói: “Đã như vậy, ta cũng sẽ không nói nhảm, mờiChucông tử đại triển tài hoa, viết  năm loại tự thể.” Trầm Tĩnh Chu nói: “Có yêu cầu viết cái gì không?” Vương lão gia cười nói: “Khảo đề này chỉ để kiểm tra chữ viết của công tử mà thôi.”Tayphải phất nhẹ, người hầu đã đưa lên văn phòng tứ bảo.

Trầm Tĩnh Chu suy nghĩ một chút, cầm bút trong tay, viết xuống. Chỉ một lúc sau, đã viết xong. Người hầu cầm lấy bức tự, hướng về phía mọi người, phía trên hoa tiên* viết một câu thơ thanh nhã: ” Tuyệt đại có một giai nhân, dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng, liếc nhìn thành quách ngả nghiêng, liếc thêm lần nữa nước liền lung lay, thành nghiêng nước đổ mặc bay, giai nhân há dễ gặp hoài được sao?”*

*hoa tiên: một loại giấy

*Đây là bài Giai nhân ca 佳人歌 của Lý Diên Niên 李延年. Nguồn dịch thơ:  http://blog.tamtay.vn/entry/view/711972/Giai-Nhan-Ca-Ly-Dien-Nien.html

Nét bút quyến rũ, mùi mực thơm mát. Vương lão gia nhìn kỹ rồi khẽ thở dài: “Này một bức tự viết theo bút pháp Vệ phu nhân chữ nhỏ trâm hoa, thật sự khiến kẻ khác xem không chán. Nhưng Chu công tử cố ý đem hai chữ phương bắc sửa thành  tuyệt đại, không biết có giấu thâm ý gì đây? Người giai nhân này, là chỉ ai?” Khi nhìn lại vị Chu công tử này, thấy rõ ràng trên gương mặt trắng ngần của hắn ngay lúc đó xuất hiện một mạt đỏ ửng, nhưng không trả lời. Khúc Thiên Hồng đứng bên cạnh hắn, trong lòng xao động. (Không biết anh Hồng xao động vì thơ hay vì người đấy.:P)

Trầm Tĩnh Chu lại chấm thật nhiều mực tùng yên, hướng tố tiên* viết xuống. Chưa kịp viết xong, Vương lão gia đã nhỏ giọng kinh ngạc, chờ đến khi người hầu đem bức tự cho mọi người nhìn thấy thì bốn phía nổi lên tiếng ca ngợi không ngừng. Trên tố tiên kia, chính là bút pháp “Thanh kỳ” màu lục: “Quyên quyên quần tùng, hạ hữu y lưu. Tình tuyết mãn trúc, cách khê ngư chu. Khả nhân như ngọc, bộ tiết tầm u. Tái chiêm tái chỉ, không bích du du, thần xuất cổ dị, đạm bất khả thu. Như nguyệt chi thự, như khí chi thu.“* Vương lão gia vuốt râu cười nói: “Hảo một câu động lòng người như ngọc! Những điều bí mật của bút pháp Thanh kỳ đều ở bút ý trong.”

*tố tiên: lại một loại giấy. 

*Bài này không rõ tên, chỉ biết là một trong Nhị thập tứ thi phẩm 二十四诗品 của Tư Không Đồ thời Đường.

Đến khi một bức tự khác xuất hiện trước mắt mọi người, rất nhiều người đã không thể ngậm miệng lại. Nguyên lai trên ám hoa cổ tiên*, đúng là một bưc tự với nét bút cuồng thảo viết theo bút pháp “Phiêu dật”: “Lạc lạc dục vãng, kiểu kiểu bất quần. Câu sơn chi hạc, hoa đính chi vân. Cao nhân họa trung, lệnh sắc nhân uân. Ngự phong bồng diệp, phiếm bỉ vô ngân. Thức giả dĩ lĩnh, kỳ chi dũ phân.”* tự thể phiêu dật tiêu sái, quả thật là nét bút như mây khói phiêu bồng.

* ám hoa cổ tiên: vâng, lại một loại giấy. Ta tự hỏi bên Trung có bao nhiêu loại giấy?

*cũng là một bài thơ trong trong Nhị thập tứ thi phẩm 二十四诗品  của Tư Không Đồ thời Đường.

Khi bức tự thứ tư viết xong, mọi người đã không tự chủ được lớn tiếng ngợi khen. Nguyên lai trên miêu kim hoa tiên cực kỳ *** xảo, lại là những chữ mà thân chữ gầy như kim. Loại tự thể này cực kỳ khó học, nhưng bức tự này lại được viết một cách chính xác: “Lục dương phương thảo trường đình lộ, niên thiểu phao nhân dung dịch khứ. Lâu đầu tàn mộng ngũ canh chung, hoa để ly sầu tam nguyệt vũ. Vô tình bất tự đa tình khổ, nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ. Thiên nhai địa giác hữu cùng thì, chích hữu tương tư vô tẫn xử.”

* miêu kim hoa tiên: lại giấy. -“-

* Bài Ngọc lâu xuân 玉楼春 của Yến Thù 晏殊.

Chờ đến bức tự cuối cùng, mọi người đã bất chấp bản thân là người đọc sách văn nhã, đều rời  tiệc tiến lên, *** tế quan sát. Nguyên lai ở trên yên hoa nhuyễn tiên*, là một bài thơ. Tự thể không Vương không liễu, không nhan không chung. Chính là một phong cách riêng đặc sắc, chưa bao giờ thấy qua. Bức tự cuối cùng chỉ viết hai câu “Lạc diệp mãn không sơn, hà xử tầm hành tích”, lực bút đè trang giấy, bút ý tung hoành, phiêu hốt linh động, muốn phá giấy mà đi. Khúc Thiên Hồng yên lặng nhìn, thầm nghĩ: “Bút pháp viết bài thơ này của hắn cùng mình giống nhau như đúc, không biết hắn một mình luyện bao lâu?”

* yên hoa nhuyễn tiên: loại giấy cuối cùng trong chương này. Hừ

Vương lão gia vuốt chòm râu, nói: “Công tử tài năng như thế, nếu như đi thi chắc chắn sẽ đề tên bảng vàng.” Trầm Tĩnh Chu lắc đầu cười, nói: “Công danh phú quý với ta như phù vân, chỉ mong khi ngẩng đầu không hổ với trời cúi đầu không thẹn với người.” Vương lão gia nghe hắn nói như thế, ho khan một tiếng, nói: “Chữ viết công tử quả nhiên rất tốt, khó nhất chính là bút pháp hồ thượng, đắc hồ kỳ thượng, dung hội bách gia, không chút sai sót. Bội phục bội phục.” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười, nói: “Tâm chính thì bút chính.” Vương lão gia sắc mặt hơi đổi, những hàn sĩ ngồi dưới trong lòng âm thầm khen hay. Những khách được mời đến đây đều là con nhà danh giá thấy Trầm Tĩnh Chu tuấn mỹ đoan chính, cử chỉ ưu nhã, nhưng lại không nhớ ra là đệ tử cùa quan gia nào, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, tuy hắn ăn mặc như một thư sinh, nhưng lại phục sức đẹp đẽ quý giá, cốt cách thanh kỳ, làm cho người ta không tự chủ được tâm sinh ý kính mộ, không khỏi âm thầm khen ngợi.

Sắc mặt Vương lão gia không đổi, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, nói: “Công tử thật là tốt chữ, các vị cũng đã nhìn thấy, tại hạ muốn mời công tử vẽ một bức bức tranh. Đề mục của bức tranh là đạp hoa quy khứ mã đề hương*.” Thấy Trầm Tĩnh Chu không trả lời, Vương lão gia nói thêm: “Công tử sẽ không không được vẽ giống bất cứ bức tranh nào trước đây!” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười, nói: “Đó là luật bất thành văn khi vẽ tranh mà.” Nhẹ nhàng cầm bút trong tay phối màu.

* đạp hoa quy khứ mã đề hương:??

Chờ đến khi bức tranh vẽ xong đưa cho mọi người xem, có người không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, trên giấy Tuyên Thành chỉ toàn là hoa, tuy nói nét bút đậm nhạt *** tế, màu sắc tươi sáng và hoa văn xinh đẹp, nhưng rốt cuộc không có điều gì đặc biệt cả. Vương lão gia khẽ lắc đầu nói: “Không có tài năng.” Trầm Tĩnh Chu nói: “Mời xem mặt sau.” Người hầu đem bức tranh lật ra mặt sau, tất cả mọi người kinh hô một tiếng, nguyên lai mặt sau cũng có một bức tranh, nhưng không giống bức tranh mặt trước, mặt sau là hình một con tuấn mã đang phi tới từ chính diện. Trúc phê song nhĩ*, thần tuấn phi phàm. Mọi người đều sợ hãi. Trầm Tĩnh Chu nói: “Xin vẩy chút nước vào bức tranh.” Tất cả mọi người cực kỳ kinh ngạc, mắt thấy bức tranh phi phàm như vậy nhất thời sẽ bị phá hủy, đều khuyên can, người hầu nhìn lão gia, thấy lão gia gật đầu mới đem một bát nước tới vẩy lên bức tranh, qua chốc lát, thấy trên bức tranh hiện lên cảnh tượng cực kỳ kỳ lạ.

* trúc phê song nhĩ:??

Nguyên lai khi vẩy nước vào tranh, tuấn mã cùng tiên hoa lại hiện lên trên cùng một mặt, tựa hồ vốn là cùng một bức tranh, nhìn kỹ chợt thấy bên trong khóm hoa còn mơ hồ có những cánh bướm bay chấp chới, như ẩn như hiện. Tất cả mọi người chấn động nói không ra lời, qua hồi lâu không hẹn mà cùng lớn tiếng tán thưởng. Từ những khách mời gia đình danh giá đến những hàn sĩ nghèo khó đều bị khuynh đảo trước tài hoa của vị công tử thiếu niên này. Mà hắn ngoài tài hoa hơn người còn vô cùng tuấn mỹ, hành động đoan chính, đứng trong đại sảnh ngời vững vàng hấp dẫn ánh mắt mọi người. Trogn đại sảnh những tiếng tán thưởng khen ngợi vang lên suốt một lúc lâu không dứt.

Vương lão gia nói: “Nguyên lai lão Thiên tạo người, lại thật sự đem phúc trạch tề tụ trên thân một người.Chucông tử thật sự là quân tử khiêm tốn nhún nhường, nhân trung long phượng. Nếu có được một giai tế thế này, còn cầu gì hơn nữa?” Trầm Tĩnh Chu nói: “Chỉ mong lão gia chớ quên lời hẹn của mình.” Vương lão gia ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ tới tiền nhân hậu quả, làm trò trước mặt nhiều người cũng không thể đổi ý, nói: “Thiên ý như thế, cũng được!” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười, nói với Khúc Thiên Hồng: “Chúng ta trở về.” Vương lão gia đột nhiên nói: “Mới vừa rồi nhìn bút ý của công tử, tựa hồ trong lòng công tử đã có người thương mến, chỉ không biết người có thể làm cho công tử quý mến đến tột cùng là người như thế nào? Quả thực không thể tưởng tượng. Không biết công tử có thể nói cho mọi người biết hay không?” Trầm Tĩnh Chu không trả lời, chắp tay bái biệt, cùng Khúc Thiên Hồng đi ra ngoài. Ánh mắt mọi người trong đại sảnh lưu luyến không rời khỏi vị công tử thiếu niên này, qua hồi lâu, tiếng khen ngợi, tán thưởng cùng tiếc nuối vẫn vang lên không ngớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.