Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Chương 49: bị em giết chết




Trên mặt Vạn Sĩ Vô Thương tràn đầy vẻ tươi cười, nói: “Chuyện này, nếu nói dài thì dài, nếu nói ngắn thì ngắn. Ta có người bằng hữu, bình sinh có hai sở thích, một là thích đánh bạc, cái còn lại chính là thích chơi. Lúc chơi cờ sẽ quên bài bạc, lúc đánh bạc sẽ quên chơi cờ. Nhưng mệnh hắn xui xẻo, cũng không biết là đắc tội gì với lão thiên, thua không ít bạc, mỗi lần đều hại ta phá sản, lần này lại phá ta một vạn hai. Ta cùng hắn đánh cược, nếu ta đánh cờ thắng hắn, cả đời hắn không được đi bài bạc nữa.” Trầm Tĩnh Chu gật đầu cười nói: “Nhưng đánh cờ không phải sở trường của ngươi, ngươi sẽ không thắng được hắn.” Vạn Sĩ Vô Thương cười nói: “Cuộc đời ta từ trước đến nay chuyện hổ thẹn nhất chính là chuyện này.” Trầm Tĩnh Chu cười nói: “Nhưng cho dù ta có thể thắng hắn, nếu hắn là kẻ nghiện bài bạc thì sao có thể hối cải, sửa đổi? Như vậy chẳng phải là vô ích sao.”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe một thanh âm nói: “Sao lại vô ích?”

Thanh âm vô cùng nhẹ nhàng, Trầm Tĩnh Chu có chút kinh hãi, chỉ thấy một công tử nhìn qua còn trẻ tuổi đứng trước mặt mình, thân hình thon gầy, mày kiếm nghiêng nghiêng, trên bờ môi mỏng mang theo ý cười, trong tay đang giữ tiểu tiên tửu.

Vạn Sĩ Vô Thương cười nói: “Ngươi bắt tiểu tiên làm gì? Cẩn thận báo ứng.” Công tử kia cười nói: “Tiểu tiên? Ngươi cũng đừng khi dễ người thành thật như Trầm công tử chứ!” Nói xong ha ha cười, đem xé xuống một miếng da trên mặt tiểu tiên tửu, lại đem một thân mũ cao đai bạc của nó cởi xuống, thì thấy chỉ là một con tiểu ly miêu, toàn thân lông trắng, đang run lên, một đôi mắt sáng lấp lánh, hai con ngươi xoay tới xoay lui, cực kỳ đáng yêu, vị công tử kia cười nói: “Đây là tuyết điêu khó tìm, thông minh lanh lợi, vô cùng hiểu tính người, là bảo vật được yêu quý nhất của Vô Thương.” Vạn Sĩ Vô Thương cười nói: “Cho nên mới nói Trầm công tử là thiên hạ đệ nhất bổn nhân*, đưa đến tận tay mà còn để cho nó chạy. Quanh đây không có khách ***, bây giờ ta cũng không còn cách nào khác đành ở nhờ ngươi thôi!” Trầm Tĩnh Chu không nhịn được nở nụ cười, vị công tử kia lại đem mặt nạ dán lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tuyết điêu, nhân tiện đem chòm râu dán lên, rồi lại mặc y phục vào cho nó, chỉ thấy khi vừa có lại hình dáng của một tiểu nhân nhi, tiểu tuyết điêu liền đứng thẳng mà đi, khiến cho cả ba người đều nở nụ cười. Trầm Tĩnh Chu nhìn thấy điệu bộ đáng yêu của tuyết điêu, đột nhiên nhớ tới lúc trước, người kia từng mang đến đặt trong tay mình một con thỏ nhỏ màu trắng, còn nói với mình, ngươi không nên có bộ dạng này, ta nhìn rất khó coi… Đây là quà ta tặng cho ngươi … Lời nói dường như vẫn văng vẳng đâu đây, tựa hồ vẫn cảm giác được ánh mắt ôn nhu mà người kia vẫn luôn nhìn mình, chỉ cách nhau mấy tháng mà giống như đã cách nhau một đời vậy.

*bổn nhân: người khù khờ, ngu ngốc

Trầm Tĩnh Chu cảm thấy hai mắt nóng lên, không dám tiếp tục nhìn tiểu tuyết điêu, nhưng vẫn mạnh mẽ tươi cười, nói: “Vạn Sĩ đại ca, ngươi còn chưa cho ta biết tôn tính đại danh của vị công tử đây.” Vạn Sĩ Vô Thương còn chưa kịp mở miệng, người công tử trẻ tuổi kia đã cười nói: “Trầm công tử háo khách khí, ta chỉ là một kẻ ham mê cờ bạc, tính danh không càn nhắc tới.” Vạn Sĩ Vô Thương cười nói: “Vị này họ Thượng Quan, tên thì lại giống một tiểu thư khuê tú, khiến người khác có đoán cũng không ra, chính là hai chữ Thanh Yến.” lại quay đầu nói với Thượng Quan Thanh Yến: “Vị này là Trầm công tử, danh Tĩnh Chu, ta đã từng cùng ngươi nói tới.” Thượng Quan Thanh Yến gật đầu mỉm cười, nói: “Mặc dù thường nghe nói, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt. Trầm công tử quả là người khiêm tốn, là kiểu người mà chỉ cần gặp qua một người là đã muốn kết thành bằng hữu. Ngay cả cái tên Vô Thương to mồm này cũng là người gặp người thích, chỉ có ta, có lẽ khiến người khác phải đề phòng, trốn tránh còn chẳng kịp nữa là, ai dám trở thành bằng hữu với ta chứ.” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười, nói rất nghiêm túc: “Tuy nói đây mới là lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ, nhưng rất hợp ý, ta cũng không khách khí, thật tình khuyên các hạ một câu, đánh bạc là thứ hại người nhất. Sau này các hạ không nên tiếp tục đi bài bạc nữa.” Vạn Sĩ Vô Thương nghe xong lời này, ha ha phá lên cười. Thượng Quan Thanh Yến cười nói: “Không cần như vậy, quân tử không thể một ngày không bài bạc.” Trầm Tĩnh Chu nghe hắn nói như vậy, chỉ đành lắc đầu thở dài.

Vạn Sĩ Vô Thương cười nói: “Thanh Yến, ngươi cần phải nhớ kỹ những lời ngươi từng nói. Ngươi tự xưng là thiên hạ đệ nhất kỳ nghệ, ta cảm thấy không thỏa đáng, ví như ngươi muốn ở trước mặt Trầm công tử múa rìu qua mắt thợ vậy, ta sẽ ngồi đây để chê cười ngươi.” Thượng Quan Thanh Yến nghiêm mặt nói: “Trầm công tử, tuy tại hạ chỉ là một kẻ ham mê cờ bạc, nhưng ta là người luôn giữ chữ tín, ta cùng Vô Thương là bằng hữu giang hồ, tất nhiên sẽ tuân theo luật lệ giang hồ. Hắn tìm được người có kỳ nghệ bậc nhất là ngươi, nếu ta bại bởi ngươi, đương nhiên sẽ không nói gì nữa, từ nay về sau sẽ không bao giờ bài bạc nữa.” Ngừng lại một chút, mỉm cười, nói: “Nhưng nếu Trầm công tử thua, cũng phải đáp ứng ta một việc.” Trầm Tĩnh Chu nói: “Chuyện gì?” Thượng Quan Thanh Yến cười nói: “Bây giờ còn chưa nghĩ ra, chờ ngày nào đó ta nghĩ được, sẽ nói cùng Trầm công tử cũng không muộn. Nói tóm lại, một không bắt ngươi giết người, hai không bắt ngươi phóng hỏa. Tuyệt sẽ không khiến ngươi phải hổ thẹn với lương tâm.” Trầm Tĩnh Chu còn chưa trả lời, Vạn Sĩ Vô Thương đã cướp lời: “Cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng. Thanh Yến làm hại ta mất oan không biết bao nhiêu bạc, Trầm công tử, ta hoàn toàn nhờ cậy vào ngươi!”

Trầm Tĩnh Chu rốt cục gật đầu. Ba người vào phòng.

Kỳ thật Thanh Thư sớm đã biết trong viện có động tĩnh, nhưng thấy mấy người kia không giống người xấu, cùng trò chuyện với thiếu gia thật vui vẻ, nên cũng không đi ra. Lúc này thấy bọn họ vào phòng, liền dâng trà hầu hạ, cũng thể hiện oán khí với Trầm Tĩnh Chu trên mặt, lại thấy những người bằng hữu của thiếu gia đối với mình cũng cực kỳ khách khí, còn tự báo danh tính, trong lòng lại càng sinh hảo cảm. Nghe Vạn Sĩ công tử nói, muốn mình cũng ở lại ngoại ốc, mọi người cùng nhau tán dóc một trận, lai càng cảm thấy thân thiết, nhưng cuối cùng Thanh Thư vẫn không quen ngồi chung với người lạ, chỉ đi xuống lấy bàn cờ lên rồi vào trong ốc nghỉ ngơi. Thượng Quan Thanh Yến mở lời muốn Thanh Thư lưu lại, Trầm Tĩnh Chu nói: “Hắn luôn sợ người lạ.” Vạn Sĩ cùng Thượng Quan cũng không nói gì nữa.

Trầm Tĩnh Chu cùng Thượng Quan Thanh Yến ngồi đối diện với nhau, trong tay Trầm Tĩnh Chu cầm quân đen, Thượng Quan Thanh Yến cầm quân trắng, Vạn Sĩ Vô Thương bưng trà Long Tỉnh *** tế bình luận, hương trà thơm mát nhẹ nhàng bay lượn trong không gian, chỉ thấy Trầm Tĩnh Chu cùng Thượng Quan Thanh Yến đi từng bước một, đều ra quân thật chậm.

Qua một canh giờ, hai người thắng bại không rõ, Vạn Sĩ Vô Thương ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy thế cờ trong kiếp có kiếp, cộng sống trường sinh, phản phác nhận được khí, hoa năm tụ sáu, bốn phía chính là phức tạp vô cùng.* Vạn Sĩ Vô Thương nhìn vài lần, trong lòng lại tính toán vài bước đã thấy đầu cháng hoa mắt, vốn cảm thấy kỳ nghệ bản thân đã là nghìn người có một, vậy mà khi đối mặt với ván cờ này, tâm thần đại loạn, đủ thấy ván cờ này khó tới mức nào, quay sang nhìn Trầm Tĩnh Chu cùng Thượng Quan Thanh Yến lúc, chỉ thấy Trầm Tĩnh Chu vẫn khí định thần nhàn, ngón tay thon dài trắng nõn cầm cờ đen hạ xuống một cách thanh tao, phong nhã. Nhưng trên trán Thượng Quan Thanh Yến lại có mồ hôi, hai hàng lông mày càng lúc càng nhăn chặt.

*Ta hông hiểu gì cà, ai hiểu thì giúp với T.T

Lại hơn nửa canh giờ nữa trôi qua, chiến thắng của Trầm Tĩnh Chu đã ở ngay trước mắt, hắn cầm quân cờ, tựa hồ đối với nước tiếp theo có chút do dự, nhưng Vạn Sĩ Vô Thương đoán được trong lòng hắn nghĩ gì. Người này đang nhân nhượng, Thượng Quan Thanh Yến chắc chắn sẽ thua rất khó coi, Trầm Tĩnh Chu tâm địa lương thiện, có lẽ đang suy nghĩ nên thắng Thượng Quan Thanh Yến như thế nào để giữ lại thể diện cho y. Vạn Sĩ Vô Thương nghĩ tới điều này, nhãn châu lay động, cười nói: “Trầm công tử chậm chạp như vậy làm chi! Ngươi muốn cầm nhưng cầm không nổi, muốn buông lại buông không đành, dây dưa dai dẳng, chẳng lẽ muốn hại ta cả đời trở thành cái động tiền không đáy cho cái kẻ bài bạc này sao?” Thượng Quan Thanh Yến cười nói: “Tính cách Trầm công tử như vậy, nếu bị hãm trong kỳ kiếp thì cũng có thể coi như không tồi, nhưng nếu bị hãm trong tình kiếp chỉ e rằng sẽ phải chịu cả đời đau thương, khổ sở. Tại hạ mạo muội hỏi, Trầm công tử đã có ý trung nhân hay chưa? Không phải Trầm công tử với hắn cũng đang dây dưa không dứt chứ? Tưởng niệm nhưng lại không dám mở miệng?”

Trầm Tĩnh Chu nghe hai người này hai miệng một lời, lại nghe Thượng Quan Thanh Yến nói cái gì “cả đời khổ sở”, ” tưởng niệm nhưng lại không dám mở miệng ” khiến tay run rẩy ngay cả quân cờ cũng cầm không nổi, quân cờ rơi xuống bàn cờ. Thượng Quan Thanh Yến đưa mắt một cái nhìn bàn cờ, đột nhiên cười ha ha, nói: “Ta thắng!” Vạn Sĩ Vô Thương vừa nghe lời ấy, cũng nhìn phía ván cờ, nhìn xuống, phá lên cười ha ha.

Nguyên lai quân cờ này Trầm Tĩnh Chu hạ xuống lại không chút sai lệch phá hỏng toàn bộ đường đi của hắn, quả nhiên là nhất vạn không bằng vạn nhất, một chút sa chân ôm hận nghìn thu a.

Thượng Quan Thanh Yến cười nói: “Nước đi này của Trầm công tử quả là quỷ dị, chẳng lẽ công tử cùng Vạn Sĩ Vô Thương có cừu oán, cố ý nhận thua, để cho hắn thay ta cả đời gánh vác khoản nợ bài bạc?” Trầm Tĩnh Chu nghe vậy không đáp, qua hồi lâu mới nói: “Ván cờ này, vốn không đơn giản chỉ là đánh cờ, là ngươi và ta đánh cuộc với nhau, tuy trước kia ta chưa bao giờ cùng người khác đánh cuộc nhưng thua vẫn là thua, ta nhận thua, cũng sẽ không nói thêm lời nào nữa.” Vạn Sĩ Vô Thương cùng Thượng Quan Thanh Yến cười nói: “Trầm công tử thẳng thắn nhận thua, không viện cớ, thật là một người sảng khoái.” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười nói: “Tuy rằng ta đã thua, nhưng vẫn muốn nói một câu như cũ, đánh bạc là thứ hại người nhất.” Thượng Quan Thanh Yến cười nói: “Thứ hại người nhiều nhất, e rằng cũng không phải hai chữ bài bạc này.” Trầm Tĩnh Chu cười khổ một tiếng, nhưng không đáp lại mà nói: “Được rồi, ngươi nói ngươi muốn ta làm việc gì?” Thượng Quan Thanh Yến cười nói: “Trầm công tử quả nhiên là quý nhân hay quên, ta đã nói rồi, ngay lúc này ta còn chưa nghĩ ra, để sau này hãy nói.” Trầm Tĩnh Chu gật đầu không nói nữa.

Vạn Sĩ Vô Thương cười nói: “Trầm công tử, ta sau này sẽ quấn lấy ngươi, nếu hắn lại thua ta sẽ tới thỉnh ngươi trà tiền thua bạc.” Trầm Tĩnh Chu cười nói: “Chuyện này là đương nhiên rồi.” Ba người cũng nở nụ cười. Vạn Sĩ Vô Thương cùng Thượng Quan Thanh Yến đứng lên, nói: “Quấy rầy Trầm công tử hồi lâu, thật sự là có chút áy náy, nhưng được ở ngồi nói chuyện cùng Trầm công tử, thật sự là như ngồi xuân phong, hai người chúng ta đã nhận định ngươi là bằng hữu. Tương lai sẽ trở lại quấy quả. Không biết chừng sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến đây ăn bám Trầm công tử, khả năng này tựa hồ không nhỏ đâu.” Nói xong lại cười ha ha. Trầm Tĩnh Chu nói thêm hai câu, thấy bọn họ tựa hồ có việc cần làm cũng không tiện lưu lại, tiễn ra ngoài cửa.

Trầm Tĩnh Chu đứng ở cửa, chỉ thấy hai người tựa hồ vừa nói vừa cười, vui sướng cực kỳ, dần dần càng đi càng xa, rốt cục biến mất không thấy nữa.

Sắc trời tối dần, trong phòng đã châm đèn.

Trầm Tĩnh Chu ngồi trước bàn đọc sách, nhưng hồi lâu không lật lấy một tờ, Thanh Thư lại gần dâng trà, hiển nhiên đã không còn tức giận, trên mặt cũng có vẻ tươi cười, nói: “Bằng hữu thiếu gia kết giao thật thú vị.” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười nói: “Kỳ thật cũng chỉ gặp mặt một lần. Vị bằng hữu họ Thượng Quan kia mới lần đầu tiên nhìn thấy.” Thanh Thư cười nói: “Hai vị này so với vị Khúc công tử kia thì có nhân khí hơn.” Nói xong câu này, thấy Trầm Tĩnh Chu biến sắc, biết mình nói sai, le lưỡi, không dám nói nữa, đang suy nghĩ xem bản thân nói sai chỗ nào, đột nhiên nghe được một hồi tiếng sao u u.

Tiếng sao này thật là u oán, Thanh Thư nói: “Hình như là hồng lâu bên kia có người thổi sáo.” Trầm Tĩnh Chu lắc đầu, nói: “Không phải âm thanh này.” Nói xong đứng lên: “Ta đi ra ngoài một chút, ngươi ở lại trong phòng, không cần theo ta.” Thanh Thư đang định khuyên can, suy nghĩ một chút lại không nói gì nữa.

Trầm Tĩnh Chu đi hơn mười bước, tới bên hồ, chỉ thấy bên hồ một nam tử trẻ tuổi ngồi bên một cái bàn dài, trên bàn là một cây đàn ngọc, nhưng nam tử kia không gảy đàn, bên cạnh là một nam tử khác đang khoan thai thổi sáo.

Trầm Tĩnh Chu không muốn làm ảnh hưởng tới nhã hứng của hai người này, liền xoay người trở về, chợt thấy nam tử đang thổi sáo ngừng lại, mỉm cười nói: “Vị này Trầm công tử phải không?” Trầm Tĩnh Chu cảm thấy có chút kinh ngạc, liền đi tới, nói: “Nhị vị công tử hảo nhã hứng. Mạo muội quấy rầy rồi, nhưng sao vị công tử này biết tên ta?”Namtử thổi sáo vừa chắp tay, vừa cười nói: “Tại hạ tên là Nguyễn Thu Hàn.”Namtử đang ngồi cũng đứng lên, cười nói: “Tại hạ tên là Tả Thanh Huyền.” Trầm Tĩnh Chu cũng nhất nhất đáp lễ. Sau khi chào hỏi xong, Trầm Tĩnh Chu vẫn hỏi: “Nhị vị công tử vì sao biết tên của ta?” Hai người kia nhìn nhau, Nguyễn Thu Hàn nói: “Kỳ thật chúng ta đặc biệt đến đây tìm Trầm công tử là có việc, nhưng hai chúng ta là người từ nơi khác tới, nên khi đến đây đã trễ thế này.” Trầm Tĩnh Chu nói: “Hai vị nếu không chê, có thể đến hàn xá tá túc một đêm?” Tả Thanh Huyền nói: “Không dám làm phiền. Hai người chúng ta muốn nhân tiện ở bên ngoài thưởng nguyệt một đêm, sáng sớm ngày mai mới đi bái phỏng, nhưng không nghĩ tới Trầm công tử lại bị tiếng sáo của Thu Hàn quấy rầy.”

Trầm Tĩnh Chu thấy hai người này ngôn từ cùng cử chỉ hơi có cổ quái, cũng không nói nhiều nữa. Nguyễn Thu Hàn nói: “Sắc trời đã trễ thế này, Trầm công tử đi về nghỉ sớm, ngày mai hai người chúng ta sẽ đến nói cho Trầm công tử biết mục đích của chúng ta.” Trầm Tĩnh Chu nghe y nói như vậy, càng  cảm thấy cổ quái vạn phần, nếu là trước đây, lòng hiếu kỳ trong hắn nổi lên chắc chắn sẽ phải hỏi rõ ràng, tường tận, nhưng gần đây sau khi đã trải qua nhiều chuyện khiến tâm tình có những thay đổi lớn, đối với mọi chuyện cũng không còn hăng hái như xưa, dường như đã hoàn toàn trở thành một người khác, nên cũng không nói thêm nữa, chậm rãi trở về.

Đêm nay Trầm Tĩnh Chu ngủ không an ổn, nhưng Thanh Thư đã sớm ngủ say, nên không biết Trầm Tĩnh Chu trên giường trằn trọc, khó có thể tiến vào giấc ngủ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên cảm giác có người đứng bên giường mình, nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên trán, tựa hồ trở về đoạn cuộc sống trước kia, khi mình bị bệnh sẽ có người luôn ôn nhu như vậy đối đãi với mình. Buổi tối ngày đó, cũng như thế này, tại một gian trong khách ***, ngoài cửa sổ trăng sáng, ánh sáng nhu hòa tiến vào, bản thân nằm trong lòng người nọ, người kia hôn mình, sau đó nhẹ nhàng đem quần áo hai người cởi ra, mà bản thân hắn lúc đó cũng thật sự nhịn không được, mở mắt… Chuyện cũ vẫn còn rõ ràng như vậy, khi đó ngày đông, tuyết tung bay, tuyết trắng lò hồng, vậy mà mỗi ngày đều trải qua vô cùng ấm áp và thoải mái, bây giờ ngày xuân lần lữa, tuyết từ từ tan, nhưng trong lòng lại là vô cùng hối hận cùng bi thương.

Trong lòng hắn đột nhiên vô cùng khao khát, mở mắt ra, thấy bên giường không có ai, một trận thất vọng kéo tới, liền đứng dậy châm đèn, chỉ thấy ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, trong đêm mùa xuân bị gió thổi mà chập chờn không chừng, mà chính hắn cũng không thể ngủ tiếp được nữa.

Nguyên lai lại thống khổ nhiều như vậy, lúc ấy không cảm thấy nhưng sau đó lại càng đau xót , tưởng rằng mình có thể tê dại, tưởng rằng mười năm, hai mươi năm sau sẽ quên, nhưng những khi nửa đêm không ngủ được như lúc này, lại đột nhiên bừng tỉnh cảm giác hối hận cứ ùn ùn khéo đến, đem trái tim từng chút từng chút cắn nát đến không còn gì nữa. Mà những kỷ niệm, bỗng lặp đi lặp lại quẩn quẩn quanh quanh, ngay cả thép vốn đã trải qua trăm lần tôi luyện cũng chịu không  nổi mà tiêu tan.

Kiếp này coi như đã hết, còn quan tâm gì tới kiếp sau.

Nhớ buổi tối ngày đó, mình lạnh ngủ không yên, người kia nói, lại đây cùng ta ngủ, nhưng bản thân lúc bấy giờ lại muốn chơi đùa, đưa tay luồn vào trong y phục của y, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Trầm Tĩnh Chu si ngốc nhìn tay mình, nhớ tới người kia từng nói, đây là móng heo, Trầm Tĩnh Chu mỉm cười một chút, nhưng nước mắt lại không tự chủ chảy xuống, rơi xuống chăn mềm, ướt một mảnh.

Bây giờ thì cái gì cũng không giữ được.

Lúc ly biệt, y nói: Ngươi còn có ta đến an ủi ngươi, nhưng người nào tới an ủi ta? Hồi tưởng bộ dạng y lúc nói những lời này, trong lòng Trầm Tĩnh Chu đau thương dâng trào, cầm lấy cái chăn che mặt lại, cảm thấy đau như đứt từng khúc ruột, trong lòng có một thanh âm lặp đi lặp lại: Ngươi còn có thể trách ta vô tình, còn ta thì trách ai đây?

Màn cửa sổ bằng lụa mỏng, ngăn không được tiếng côn trùng văng vẳng, ngoài cửa sổ mơ hồ lộ ra ánh mặt trời. Xa xa truyền đến vài tiếng gà gáy.

Trầm Tĩnh Chu một đêm không ngủ, hai mắt ửng đỏ, đứng ở cửa suy nghĩ xuất thần. Chợt hoảng hốt bừng tỉnh, lúc này mới nhớ  ối hôm qua còn hẹn gặp hai vị công tử, hai người này ngôn từ hay hành động đều có chút quái dị, còn nói hôm nay sẽ đến đây nói cho mình biết mục đích của họ. Mắt thấy bên ngoài sắc trời càng ngày càng tỏ, có một hai ngư thuyền đã bắt đầu đánh cá, cười khổ một tiếng, cảm thấy những người này đến cũng tốt, không đến cũng tốt, dù sao bản thân cũng đã không khác gì một cái xác không hồn nữa.

Xa xa quả nhiên có một người đi tới.

Trầm Tĩnh Chu ngưng thần nhìn lại, thấy người nọ không phải một trong hai người mà tối hôm qua mình đã gặp, người này quần áo tả tơi, không khỏi nhìn chăm chú hơn, đã thấy người nọ đang đứng trước mặt mình, hai mắt phát sáng lấp lánh đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt thật to mà lại hữu thần, hình như hữu tình mà lại giống như vô tình, nếu ở trên khuôn mặt một người phục sức đẹp đẽ quý, không biết sẽ câu dẫn hồn người tới mức nào. Nhưng cái người trước mắt này trên mặt toàn là bụi đất. Trầm Tĩnh Chu mỉm cười, nói: “Công tử tìm ta?”

Ai ngờ người nọ liên tục xua tay, nói: “Công tử, người không cần khách khí như vậy, ta chỉ là một người hành khất, chỉ muốn đến xin vài miếng cơm thôi.” Trong đôi mắt trong suốt kia có một tia sáng lóe lên rồi vụt tắt, nói: “Bất quá đồ bố thí ta sẽ không ăn.” Trầm Tĩnh Chu vẫn cười, nói: “Như vậy mời vào.” Người nọ hết sức phấn khởi, theo Trầm Tĩnh Chu vào phòng.

Thanh Thư lúc này đã dậy, nhìn thấy một khách nhân quần áo tả tơi, vội vàng đưa lên một chậu nước nóng, mời y tẩy rửa, vừa lại bưng lên thức ăn *** xảo, người nọ cũng không khách khí, ăn nhiều uống lớn, nhân tiện còn hướng Thanh Thư muốn một bình rượu, Trầm Tĩnh Chu sợ y không được tự nhiên, liền cầm lấy một quyển sách lật xem, Thanh Thư chỉ đứng ở một bên hầu hạ, cũng tuyệt không nhiều lời.

Không tới chốc lát, người nọ gió cuốn mây tan, đem thức ăn ăn đến sạch sẽ, Trầm Tĩnh Chu thấy đôi mắt y nhìn trước ngó sau, nói với Thanh Thư nói: “Ngươi đi lấy thêm cho vị công tử này chút điểm tâm.” Trong khoảng thời gian ngắn, màu sắc của các mòn điểm tâm lại tràn đầy trên bàn.

Người nọ ăn hai phiến đào tô cao, lại ăn hai phiến quế hoa cao, vừa ăn vừa khen không ngớt, nói chuyện thao thao bất tuyệt, Trầm Tĩnh Chu cùng Thanh Thư thấy y nói chuyện thân thiện, cũng chỉ chăm chú nghe y nói.

Ai ngờ người này ăn hồi lâu, nói hồi lâu, dần dần vòng vo đổi hướng, bắt đầu tố khổ, từ khi còn bé đau khổ nhiều như thế nào, nói đến thời thiếu niên, người trong lòng rời bỏ mình như thế nào, nói đến chỗ thê thảm, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, y vươn tay áo lau đi, chỉ thấy y phục vốn đã giặt sạch sẽ vậy mà thoáng chốc đã có mấy chỗ bị bẩn. Thanh Thư đành phải đứng lên lấy một chậu nước, để người nọ lau mặt, vậy mà y vẫn vừa lau vừa nghẹn ngào ô ô kể khổ. Tâm tình của Trầm Tĩnh Chu vốn đã vô cùng khó chịu, lúc này thấy thanh âm y như vậy, chuyện đời y như thế, trong lòng lại càng chật vật đến cực điểm, muốn an ủi, nhưng không biết nói thế nào cho phải. Người nọ nói đến chỗ xúc động, nắm lấy tay áo Trầm Tĩnh Chu, nói: “Ngươi không biết ta có bao nhiêu hối hận!! Ta hận không thể người khác chém ta hai đao! Ngươi giết ta, ngươi giết ta! Ngươi đâm ta một đao đi mà!” Trầm Tĩnh Chu thấy thảm trang của y như vậy, vừa sợ hãi, vừa cảm thấy thảm thương, nước mắt cũng thiếu chút nữa chảy ra. Thanh Thư hết lời khuyên nhủ, thật vất vả mới có thể khiến y ngừng lại.

Giữa lúc đã nháo đến mức không thể ngừng lại, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, tựa hồ không chỉ của một người, Trầm Tĩnh Chu quay đầu nhìn lại, thì ra chính là hai vị nam tử trẻ tuổi mà hắn gặp tối qua đang đi về phía này.

Namtử đang tố khổ cũng quay đầu lại, thấy hai người kia, hai người cũng đang nhìn tới cái người quần áo tả tơi này, trên mặt có vẻ vô cùng kinh ngạc, người này vội vàng nói với Trầm Tĩnh Chu: “Nguyên lai công tử còn có khách nhân, ta đây cũng không tiện quấy rầy. Đa tạ công tử!” Nói xong nhanh tay nhanh chân, đem toàn bộ mấy phần điểm tâm để trên bàn đổ vào trong túi mình, sau đó mới vội vàng, gấp gáp, mà tiêu sái ra đi. Hai người đứng ngoài cửa cũng chỉ biết nhìn nhau nín cười.

Hai người đi đến, hàn huyên một lúc, Nguyễn Thu Hàn đột nhiên nói: “Trầm công tử, thực không dám dấu diếm, hai người chúng ta lần này đến đây là vì muốn báo cho công tử một việc.”

Trầm Tĩnh Chu nói: “Chuyện gì?”

Tả Thanh Huyền thở dài, nói: “Công tử có một vị bằng hữu, đang bệnh rất nặng.”

Trầm Tĩnh Chu trong lòng giật mình, nghĩ đến tên người kia nhưng lại không dám hỏi.

Tả Thanh Huyền nói: “Công tử có còn nhớ Du đại ca của ngươi?” Trầm Tĩnh Chu thất kinh, nói: “Du đại ca có chuyện gì vậy?” Tả Thanh Huyền lắc đầu nói: “Chúng ta mặc dù cũng không phải là người trong Tuyết y giáo, nhưng là bạn tốt với y. Y bị cừu gia gây thương tích, may mà giữ được một mạng, vừa lúc gặp hai người chúng ta giúp đưa y về, trên đường đi y lúc thì hôn mê, lúc thì thanh tỉnh, không ngừng gọi tên Trầm công tử, chúng ta phỏng đoán Trầm công tử cũng là bằng hữu tốt của y nên đặc biệt tới đây tìm.”

Lúc này Trầm Tĩnh Chu chấn đích nói không nên lời. Tả Thanh Huyền thở dài nói: “Trầm công tử, ta đoán ngươi cho rằng lời nói của chúng ta chỉ là lời nói phiến diện, ngươi chưa chắc đã tin, nên chúng ta đã hỏi Du đại ca một số chuyện giữa hai người mà người ngoài không thể biết được để làm bằng chứng.” Sau đó lập tức mang một vài chuyện giữa Du Lăng Phong cùng Trầm Tĩnh Chu ra nói, Trầm Tĩnh Chu vốn đã nóng lòng như đốt, lúc này lại càng nôn nóng, đừng nói hai người này không giống làm bộ, chỉ cần nghe thấy chuyện Du Lăng Phong đang bệnh nặng, đã đem mọi sự để sau đầu. Dù đó là núi đao biển lửa, cũng sẽ không cần nghĩ ngợi đi ngay.

Trầm Tĩnh Chu nói: “Y bây giờ ở đâu?” Tả Thanh Huyền nói: “Trầm công tử nhất định phải đi gặp y? Y bây giờ đang ở trong Tuyết y cung tĩnh dưỡng, nơi nào chính là địa phương cực kỳ đáng sợ trong truyền thuyết, chúng ta cũng chỉ đưa y đưa đến bên ngoài mà thôi. Lúc ấy giáo chúng Tuyết y giáo mang y đi vào, ta cùng Thu Hàn nhìn thấy thần sắc bọn họ thâm trầm, sợ đến nỗi nói cũng không thành lời.” Trầm Tĩnh Chu run rẩy một chút, thì thào nói: “Tuyết y cung?” Nguyễn Thu Hàn nói: “Trầm công tử suy nghĩ kỹ chưa?” Trầm Tĩnh Chu sắc mặt tái nhợt, chậm rãi nói: “Ta phải đi.” Thanh Thư thấy thần sắc Trầm Tĩnh Chu kiên quyết như vậy, biết là khuyên can vô dụng, đành buông tiếng thở dài.

Ba người đi mướn một chiếc xe ngựa, suốt đoạn đường đều yên lặng không nói gì,trong lòng Trầm Tĩnh Chu suy nghĩ hàng nghìn hàng vạn lần, đã trở nên rối như tơ vò.

Không biết đã đi bao lâu, rốt cục cũng tới bên ngoài cửa Tuyết y cung. Trầm Tĩnh Chu nhìn tòa phủ đệ kia, hồi tưởng lại hai lần trước đến đây. Lần đầu tiên, bản thân bị dịch dung, cứ mơ mơ màng màng nằm trong xe ngựa mà bị đưa vào Tuyết y cung, trải qua một đoạn thời gian không bằng chết.Lần thứ hai, hắn biết được thân phận thực sự của người kia, sợ hãi, phẫn nộ, lúc đó cơ hồ thần chí đã không còn rõ ràng. Mà lúc này đây, dưới ánh mặt trời nhìn vào phủ đệ này, thấy những chuyện đã qua thật huyền ảo, dường như là ở hai thế giới khác nhau vậy, đáy lòng mơ hồ nhiều lên vài phần hy vọng, còn có vài phần bất an không yên, đối với chuyện Du Lăng Phong mắc phải trọng bệnh lại càng cực kỳ thấp thỏm.

Tới trước cửa ngoài, chỉ thấy một công tử thiếu niên khuôn mặt thanh tú đến nghênh đón, y nhìn Trầm Tĩnh Chu, lạnh lùng nói: “Vị này chính là bằng hữu muốn gặp Thiên Phong Đường chủ?” Nguyễn Thu Hàn cùng Tả Thanh Huyền tựa hồ có chút sợ hãi, vội vàng nói: “Trầm công tử, ngươi cứ một mình đi vào, ngươi không có võ công, bọn họ hẳn là sẽ không làm khó ngươi, nhưng hai người chúng ta đều là người trong giang hồ, tuyệt đối không dám làm càn tại Tuyết y cung.” Thiếu niên công tử kia liếc mắt nhìn hai người này một cái, cũng không nói nhiều, lại nhìn về phía Trầm Tĩnh Chu, đối với hai người kia coi như không nhìn thấy.

Trầm Tĩnh Chu liền thuận theo vị công tử thiếu niên này đi vào.

Đi qua một đường hầm dài, rồi lại đi qua một chiếc cửa nhỏ, trước mắt đột nhiên sáng ngời, xuất hiện một khoảng không mênh mông, trên đất rơi đầy cánh hoa thiển hồng bị gió thổi bay khiến một khoảng sân cũng trở thành một tấm thảm đỏ thắm, những giáo chúng trên đường nhìn thấy hai người tiến vào, đều cúi đầu bái hạ, nói: “Kiến quá Thiên Vi Đường chủ.” Trầm Tĩnh Chu có chút giật mình, không khỏi nhìn kỹ lại người bên cạnh.

Vị công tử chỉ lạnh lùng gật đầu, mang theo Trầm Tĩnh Chu vào một tiểu đình viện, miệng nói: “Lăng Phong, ngươi mau ra đây.”

Trầm Tĩnh Chu lại càng kinh ngạc, thấy Du Lăng Phong yên ổn đi ra, nhìn mình cười hì hì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.