Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Chương 45: Nam chính mộng X!




Nhiếp Thu Sính cười: “Thanh Ti, con nhìn xem, anh trai bóc cho con nhiều tôm như thế, còn anh ấy thì chưa được ăn…”

Cô còn chưa nói xong, Thanh Ti đã gắp lên một miếng bánh, cố gắng đưa tới bên miệng Nhạc Thính Phong: “Anh trai ăn.”

Nhạc Thính Phong mỉm cười: cô nhóc này đúng là vẫn còn có lương tâm.

Cậu há mồm ăn: “Được rồi, em mau ăn đi.”



Làm xong việc đã tới hơn 8 giờ, Du Dực gọi điện cho Hạ An Lan, “Chuyện của anh, em đã giúp anh làm xong hết rồi. Anh cũng đừng chần chừ nữa, mau giải quyết chuyện này xong sớm đi, đừng để mọi người trong nhà lo lắng. Mấy ngày nay ba mẹ đã bắt đầu nghi ngờ. Nhất là ba, có người gọi điện cho ba nói về chuyện của anh đấy.”

“Được, anh đã biết, sẽ xong trong hai ngày tới thôi.”

“Cúp máy đây, bởi vì chuyện này của anh mà tối nay em không được về nhà ăn cơm đấy.”

“Ừm…”

Du Dực ngắt di động, thở phào một hơi, khởi động xe rời đi.

Gần đây những người biết không ít nội tình đã bắt đầu lựa chọn chỗ dựa cho mình, ngay cả Tổng thống cũng đang dao động rồi.

Nếu không nhanh chóng giải quyết, vị trí của Hạ An Lan sẽ bị lay động.

Du Dực quản lý một số thông tin tình báo nhưng dù sao cũng đã ở gần trung tâm quyền lực, chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ cũng đã gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với rất nhiều nhóm lão đại rồi.

Vì thế anh cũng nghe được nhiều thông tin hơn, không tránh khỏi lo lắng cho Hạ An Lan.

Tuy rằng biết rõ Hạ An Lan nhất định không xảy ra chuyện không may, nhưng nhìn anh ấy cứ ung dung mãi như thế, anh thật sự rất sốt ruột.

Xe chuyển động, Du Dực gạt bỏ hết những chuyện vụn vặt trong lòng đi, tập trung tinh lực vào lái xe.

Anh nhớ tới vợ con ở nhà, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười tươi. Chuyện mà anh muốn làm nhất sau một ngày làm việc đó là nhanh chóng được về nhà.



Lúc Du Dực về tới nhà, Nhạc Thính Phong đã lên lầu về phòng mình. Vốn cậu định chuẩn bị một chút bài cho ngày mai, nhưng ngồi ở bàn học, đọc sách thế nào cũng không thấy vào, trong đầu toàn là hình ảnh của Lộ Tu Triệt.

Đương nhiên, cậu đang nghĩ xem nên đánh thằng nhóc đó như thế nào.

Thằng nhóc đó thật là quá vô liêm sỉ, lại dám chạy tới trước mặt Thanh Ti và dì Tiểu Ái, còn nói là bạn tốt của cậu, quá không biết xấu hổ.

Còn nói tuần sau sinh nhật nữa, ha ha… vậy mà cậu ta cũng dám mời.

Còn không sợ mời cậu qua đó rồi sẽ phá luôn nhà cậu ta sao?

Nhạc Thính Phong đã rất cố gắng tránh để Thanh Ti gặp Lộ Tu Triệt, không nghĩ tới tên kia vẫn chạy tới trước mặt Thanh Ti.

Thật hối hận, hôm nay cậu nên đánh sưng luôn con mắt còn lại của cậu ta mới đúng.

Chờ ngày mai đi học, cậu không thể tha cho thằng nhóc này được.

Trong mắt Nhạc Thính Phong hiện lên sực độc ác, một cú đấm hôm nay còn chưa làm Lộ Tu Triệt nhớ, ngày mai gặp mặt sẽ nói chuyện tiếp.

Lộ Tu Triệt đang tưởng tượng về tiệc sinh nhật tốt đẹp tuần sau đột nhiên hắt xì một cái, cảm thấy sau lưng lạnh buốt, gió lạnh thổi vù vù.

Cậu day day mũi, lầm bầm: “Sao tự nhiên ở trong phòng mà lạnh thế? Không phải là chưa đóng cửa sổ đấy chứ?”

Cậu đi tới bên giường, kéo rèm ra thì thấy cửa sổ đóng kín mít, một kẽ hở cũng không có.

Lộ Tu Triệt bĩu môi, xoay người quay về bên giường. Lúc nằm xuống, cậu không cẩn thận chạm vào con mắt bị thương, đau đến mức suýt nhảy dựng lên.

Lộ Tu Triệt ôm mắt: “Mẹ kiếp, đau quá, đau quá… Đau quá đi…”

Người giúp việc đã cho cậu bôi thuốc giảm sưng, tiêu thâm, còn dùng băng chườm, nhưng Lộ Tu Triệt cảm thấy chẳng có chút tác dụng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.