Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Chương 43: Say rượu loạn tính




Thanh Ti rất đau đầu, ngửa cổ nhìn Nhiếp Thu Sính.

Nhiếp Thu Sính nhìn cô bé với ánh mắt cổ vũ. Mẹ cô bé hy vọng các con mình ở tuổi này có thể quen được một vài người bạn, có thể hướng ngoại hơn, lạc quan hơn.

Tình bạn từ thời trẻ thơ mới là đáng quý nhất.

Thanh Ti do dự một chút, gật đầu: “Vậy… Cũng được, em về sẽ nói với anh trai…”

Lộ Tu Triệt ngứa tay, không nhịn được bèn xoa xoa đầu Thanh Ti, nhưng lại nhanh chóng bỏ ra, cậu nói: “Cảm ơn em Thanh Ti, vậy tuần sau là sinh nhật anh, hai người nhất định phải tới nhé!”

Sau khi vuốt tóc Thanh Ti xong, Lộ Tu Triệt liền xoa xoa tay mình, ai nha, tóc thật là mềm mại.

Thanh Ti quệt miệng: “Anh trai mà nói đi thì em mới đi.”

Trong lòng Lộ Tu Triệt thở dài, cô bé này thật đúng là có quan hệ rất tốt với anh trai, cậu gật đầu: “Được, nhớ nói với anh trai em nha.”

Những điều cần nói cũng đã nói xong rồi, Lộ Tu Triệt biết đã đến lúc phải đi, tuy rằng cậu cũng không muốn đi lắm nhưng ở lại cũng dở, khó tránh khỏi giấu đầu lòi đuôi, vì thế cậu nói: “Dì, em Thanh Ti, tạm biệt nhé!”

Nhiếp Thu Sính gật đầu: “Ừ, về nhà đi, trời sắp tối rồi, trẻ con ở bên ngoài muộn quá không an toàn, nên về nhà ăn cơm sớm chút.”

Đúng là chưa từng có ai nói với Lộ Tu Triệt như thế. Người hầu, vệ sĩ nhà hắn đề luôn nghe lời cậu, không ai dám nói trái lời cậu, tất cả đều nghe theo cậu quyết định. Cậu muốn ở ngoài bao lâu thì ở, dù sao có vệ sĩ đi theo, sẽ chẳng xảy ra chuyện gì lớn.

Về phần lão ba, bình thường ông ấy luôn ở bên ngoài xã giao hoặc qua đêm ở chỗ một ả tiểu tình nhân nào đó.

Tâm tình Lộ Tu Triệt hơi thay đổi, cậu cúi đầu với Nhiếp Thu Sính, “Vâng ạ, cảm ơn dì đã quan tâm, cháu đi trước đây.”

Nhiếp Thu Sính vỗ vỗ Thanh Ti, “Thanh Ti, tạm biệt anh trai đi.”

Thanh Ti vẫy vẫy tay: “Tạm biệt.”

Lộ Tu Triệt rất nuối tiếc, sao không gọi mình là anh trai chứ?

“Tạm biệt, em Thanh Ti.”

Lộ Tu Triệt vẫy tay, mặc dù nuối tiếc nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ. Rốt cuộc cậu cũng nói chuyện được với em gái của Nhạc Thính Phong, ha ha, nếu Nhạc Thính Phong mà biết chắc sẽ tức điên lên.

Lên lại xe, Lộ Tu Triệt cảm thấy mắt cũng không còn đau nữa.

Vệ sĩ biết vì sao cậu lại vui vẻ như thế, chỉ là bọn họ đều nghĩ trong đầu rắng: Tuần sau là sinh nhật của thiếu gia ư? Sao bọn họ không biết?

Vệ sĩ A sau một hồi do dự liền hỏi: “Thiếu gia, vậy tuần sau…”

Lộ Tu Triệt hếch cằm lên, cười nói: “Tuần sau chính là sinh nhật của tôi, các anh có ý kiến gì sao?”

“Không, đương nhiên là không có ý kiến rồi.”

Được rồi, tiểu tổ tông nói là sinh nhật cậu ấy thì chính là sinh nhật cậu ấy. Cậu ấy muốn một năm có bao nhiêu cái sinh nhật cũng được.

“Sau khi về nhà, bảo mọi người chuẩn bị cho tôi.”

Vệ sĩ gật đầu liên tục: “Vâng, vâng… Nhưng mà, liệu Nhạc Thính Phong có… tới không?”

Lộ Tu Triệt vuốt cằm: “Cậu ta sẽ tới thôi. Dì lúc nãy chắc là mẹ của Nhạc Thính Phong, thoạt nhìn là người rất dịu dàng. Dì ấy không biết chuyện của tôi và Nhạc Thính Phong ở trường. Rõ ràng là thằng nhóc đó không nói với dì ấy chuyện trên lớp rồi. Hơn nữa, dì ấy hình như cũng rất muốn cậu ta quen thêm bạn học ở lớp, cho nên… chắc là dì ấy sẽ khuyên Nhạc Thính Phong đi thôi.”

Lộ Tu Triệt còn không biết Nhạc Thính Phong và Thanh Ti không phải anh em ruột, cậu ta vẫn nghĩ Thanh Ti là em gái của Nhạc Thính Phong thật.

Cho nên vừa rồi nghe Thanh Ti gọi Nhiếp Thu Sính là mẹ, cậu ta còn tưởng Nhạc Thính Phong cũng là con của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.