Cách Tuần Phủ Lừa Thê

Chương 39




Lúc người dẫn chương trình hỏi Lục Cẩn Niên mua cổ phiếu vào với giá bao nhiêu, Triệu Manh còn tò mò hỏi Kiều An Hảo một câu: “Kiều Kiều, chồng cậu mua vào với giá bao nhiêu.”

Kiều An Hảo mờ mịt lắc đầu, cô thật sự không biết anh kinh doanh thế nào, tuy anh và cô đã kết hôn, thành vợ chồng hợp pháp, nhưng cô cũng giống những người khác, đều chỉ biết là anh rất nhiều tiền, cụ thể anh có bao nhiêu tiền, cô không biết rõ.

“Kiều Kiều, cậu làm vợ cũng thật là kém, chồng có bao nhiêu tiền cũng không biết...” Triệu Manh chưa phát hết bực tức, trong di động liền truyền đến tiếng nói của anh “nuôi Kiều Kiều”, sau đó Triệu Manh liền há to miệng, giống như không hề nhớ mình vừa nói cái gì, giọng nói liền thay đổi: “Kiều Kiều, tìm không ra được một người thứ hai có thể hạnh phúc như cậu đâu!”

“...” Kiều An Hảo không nói gì, đảo cặp mắt trắng dã nhìn Triệu Manh, sau đó lại nhìn Lục Cẩn Niên trong màn hình, vẻ mặt cô rất bình thản, nhưng là vẫn bị câu nói vừa rồi của anh làm cho tung bay phấp phới.

-

Người dẫn chương trình nghe thấy đột nhiên ah nói ra mấy chữ kia, sửng sốt một lúc, sau đó hai mắt tinh ranh nhìn anh: “Lục tổng kiếm nhiều tiền như vậy là để mang về nuôi vợ sao?”

Người dẫn chương trình có vẻ hứng thú với cuộc sống riêng tư của anh, nhìn thấy anh đã chủ động nói ra, liền đặt xuống kịch bản ở trong tay, nhìn anh hỏi: “Lục tổng, không ngại chia sẻ chuyện cũ của anh và cô Kiều chứ?”

Lục Cẩn Niên lạnh nhạt mở miệng: “Tôi rất thích ý kiến này.”

“lục tổng và cô Kiều quen nhau khi nào? Như thế nào mà quen nhau?”

Thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng chuyện cũ vẫn còn khắc sâu trong đầu, giống như mọi chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, Lục Cẩn Niên nghĩ cũng không cần nghĩ liền mở miệng nói: “Tôi biết cô ấy, là nửa học kỳ đầu của cấp ba, lúc ấy mỗi ngày tan học đều cùng đá cầu trên sân thể dục với mấy người bàn, thường xuyên thấy cô ấy đạp xe đi qua, lúc ấy đã chú ý rồi.”

Có thể là do nhớ lại hồi ức, ánh mắt của anh trở nên rất dịu dàng: “Thế nhưng, tôi chú ý đến cô ấy, nhưng là không có chủ động làm quen.”

“Làm quen?” Người dẫn chương trình có chút giật mình.

“Ừm.” Lục Cẩn Niên cưc kỳ bình tĩnh đáp lại: “Thế nhưng có một lần, tôi từng tiếp xúc gần gũi với cô ấy một chút.”

“Tiếp xúc gần gũi?” Người dẫn chương trình rất tò mò.

“Đó là học kỳ hai của năm thứ ba, trời mưa rất to, tôi và cô ấy cùng trú mưa ở dưới một mái hiên.

“Nghe qua cực kỳ lãng mạn... có câu hát của Chu Kiệt Luân là, nó như thế nào nhỉ?” người dẫn chương trình nói đến đây, liền nghiêng đầu một cái, suy nghĩ một lúc, kết quả cô vẫn chưa nghĩ ra, Lục Cẩn Niên luôn ít nói ngồi ở bên cạnh, lại chủ động mở miệng: “Đẹp nhất không phải trời mưa, mà là mái hiên anh cùng em trú mưa.”

“Đúng, là câu này, xem ra Lục tổng có thể nhớ rõ câu hát này, cũng có thể hiểu rõ và đồng cảm với nó.” Người dẫn chương trình cười cười, sau đó hỏi: “Lục tổng, có phải vì một lần đó mà anh thích trời mưa không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.