Cách Tuần Phủ Lừa Thê

Chương 37




Lục Cẩn Niên có việc gấp, không thể đi cùng cô được.

Nhưng nếu anh không ở đây, một mình cô ra cửa cũng không được... Nhưng là, nếu chậm trễ, Bảo Bảo có việc gì thì làm sao bây giờ?

Kiều An Hảo đứng ngồi không yên đi tới đi lui trong phòng, nghĩ một lát, sau cùng liền lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Manh.

Tin đồn đã được gần 10 ngày, trong thời gian này, Kiều An Hảo ngoài việc tham gia trận đấu ngày đó thì đều chưa ra khỏi cửa.

Tuy những tin đồn đó cũng đã giảm nhiệt hơn một nửa, nhưng cô vẫn không có can đảm như trước kia, cái gì cũng không quan tâm trực tiếp đi ra khỏi cửa, nếu một khi bị người khác phát hiện ra, sợ là sẽ bị bao vây lại, không có cách nào thoát thân, huống chi hiện giờ trong bụng cô còn có Bảo Bảo, chen tới chen lui, nếu ngã sấp xuống, thì vô cùng nguy hiểm.

Cho nên, Kiều An Hảo đi ra cửa trước, tiến hành trang bị toàn người, thế cho nên lúc Triệu Manh lái xe vào trong sân, nhìn thấy dáng vẻ của cô lên xe mình, bị dọa đến nhảy dựng lên.

-

Trước khi Triệu Manh tới, đã liên hệ với bác sĩ ở khoa phụ sản cho Kiều An Hảo, lúc lái xe đến dưới hầm để xe, lập tức liền có y tá đợi ở dưới đưa cô lên bằng thang máy chuyên dụng.

Tuy Kiều An Hảo đã dùng que thử thai, nhưng đến bệnh viện, bác sĩ vẫn để cô xét nghiệm máu và nước tiểu.

Mang thai là chuyện bình thường của phụ nữ, nhưng Kiều An Hảo ngồi một mình trong phong chờ đợi kết quả kiểm tra của bác sĩ vẫn có chút khẩn trương.

Qua khoảng 15 phút, bác sĩ cầm kết quả đi ra, cô đưa cho Kiều An Hảo, bên trên đều là thuật ngữ y học, Kiều An Hảo nhìn không hiểu, chỉ nhìn thoáng qua, liền ngẩng đầu nhìn bác sĩ.

“Cô Kiều, chúc mừng cô, đúng là cô đã có thai, thai nhi đã được một tháng.”

Một tháng.... Đó không phải là do lần cô ở Mỹ, hạ thuốc với Lục Cẩn Niên sao?

Cô đã nói, lúc ấy trong bụng cô đã có tiểu bảo bảo đi, Lục Cẩn Niên còn không tin...

Kiều An Hảo âm thầm “a” một tiếng, vội vàng hỏi thầy thuốc vào chuyện chính: “Tối hôm qua lúc tôi khiêu vũ, có thấy đau bụng một chút, không biết Bảo Bảo có vấn đề gì không?”

“Cô Kiều, cô không cần lo lắng, thai nhi rất khỏe mạnh.” Bác sĩ khẽ cười, đưa cho Kiều An Hảo một nụ cười trấn an: “Tối hôm qua đau bụng, rất có thể là do động tác khiêu vũ có vẻ kịch liệt, làm động đến thai nhi, không chảy máu thì không có vấn đề gì, thế nhưng trước khi đến thời gian ba tháng, có vẻ nguy

hiểm, đề nghị cô nên tĩnh dưỡng, đương nhiên, tĩnh dưỡng không phải là nằm trên giường tĩnh dưỡng, thi thoảng đi tản bộ cũng rất có lợi đối với cơ thể.”

Kiều An Hảo thật sự chú ý, ghi tạc từng lời của bác sĩ vào trong lòng.

“Còn có, nhớ rõ một tháng nữa, đến bệnh viện làm siêu vi B, kiểm tra lại tim thai.” Thầy thuốc nói xong, nghĩ một chút, lại bổ sung: “A,... đúng rồi, cô Kiều, tôi có kễ vitamin B11 cho cô uống, cô hãy nhờ cô Triệu cầm đơn thuốc này đi thanh toán thì sẽ nhận được, nhớ rõ ngày nào cũng phải uống đúng giờ.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Kiều An Hảo nhợt nhạt cười, liền nhìn về phía Triệu Manh, Triệu Manh lập tức cầm ví tiền đi ra ngoài.

Rất nhanh, Triệu Manh liền trở lại, trong tay là hộp vitamin B11.

Bác sĩ ở khoa phụ sản vẫn bố trí một y tá đưa bọn họ đi xuống bãi đỗ xe, lúc lên xe, Triệu Manh liền khẩn cấp lấy điện thoại ra, nói với Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, lúc mình đi thanh toán tiền, nhìn thấy trên tivi đang trực tiếp về Lục Ảnh đế nhà các cậu đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.