Cách Tuần Phủ Lừa Thê

Chương 20




Lúc Hứa Gia Mộc nghe thấy âm thanh của anh, cả người đều trở nên run rẩy.

Anh tinh tường nghe được tiếng bước chân của anh trai mình, từ phía sau tiếp sát đến, sau cùng liền đứng lại tại chỗ.

Anh nghĩ, Lục Cẩn Niên đã nhìn thấy anh.

Hứa Gia Mộc đưa lưng về phía Lục Cẩn Niên, ngồi chồm hổm trước bàn trà, thế nào cũng không dám quay đầu lại nhin người đang đứng đằng sau.

Vẻ mặt của Lục Cẩn Niên có chút lo lắng, đang nhìn đến Hứa Gia Mộc trong nháy mắt đó, rõ ràng liền dừng lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu ta thật lâu, mới đưa tầm mắt đặt vào trên người Kiều An Hảo, cánh môi giật giật, không nói gì.

Sau khi Hứa thị bị Lục Cẩn Niên thu mua, đây là lần đầu tiên hai anh em bọn họ gặp mặt.

Kiều An Hảo rõ ràng cảm giác được không khí trong phòng có sự thay đổi, cô buông chén nước trong tay ra, đứng lên: “Em vừa mới bị phóng vieenbao vây, là anh Gia Mộc cứu em.”

Lục Cẩn Niên gật đầu một cái, không nói chuyện.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên, sau cùng là nhìn Hứa Gia Mộc: “Hai người ngồi xuống trước đi?”

“Không cần.” Hứa Gia Mộc mở miệng, giống như anh đã khôi phục lại tinh thần, nở một nụ cười, nhìn Kiều An Hảo: “Anh ở trong này cũng không có việc gì, nên đi trước thôi.”

Nói xong, liền cầm bình i-ot trong tay đặt lên mặt bàn, không hề nhìn Lục Cẩn Niên ở đằng sau, lại mở miệng nói: “Kiều Kiều vừa bị ngã.”

Tuy Hứa Gia Mộc không chỉ đích danh, nhưng trong phòng ai cũng biết là anh đang nói cho Lục Cẩn Niên nghe.

Lục Cẩn Niên đứng tại chỗ, không nhúc nhích, qua rất lâu, anh mới mở miệng bình tĩnh “Ừ” một tiếng.

Hứa Gia Mộc không nói nữa, đứng lên, chỗ cánh tay đập vào máy quay còn đang bị thương đến nhức ngối, anh đứng dậy càng khiến vết thương nhức hơn, lông mày nhíu lại một phen, nhưng tiếng kêu đau đớn đều không bật ra, lại làm như không có gì, chỉ cười nói: “Tạm biệt.”

Lục Cẩn Niên vẫn không nói chuyện, Kiều An Hảo mở miệng nói một câu: “Tạm biệt.”

Hứa Gia Mộc xoay người, đi về phía cửa, lúc đi qua bên người Lục Cẩn Niên, anh muốn ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái, nhưng sau cùng lại không thể dừng lại, chỉ đi nhanh qua, tốc độ cực kỳ nhanh chóng chạy ra khỏi nhà.

Sau khi Hứa Gia Mộc rời khỏi, trong phòng yên lặng tầm một phút đồng hồ, sau đó lục Cẩn Niên mới đi đến trước mặt Kiều An Hảo: “Không có việc gì chứ? Kiều kiều?”

Theo lời nói của anh, anh cũng nhìn cô từ trên xuống dưới, cẩn thận kiểm tra lại một lần, nhìn thấy chỗ trong lòng bèn tay cô bị trầy ra, lông mày cau lại, sau đó liền đỡ cô ngồi xuống, cầm bông băng và cồn ở trên bàn, giúp cô khử trùng vết thương.

“Không phải đã nói với em rồi sao, không cần đi ra ngoài? Sao lại không nghe lời?”

“Phóng viên đi về, sau đó lại có chuyển phát nhanh đến, em mới đi ra, không nghĩ được là do phóng viên cải trang, em vừa mở cửa, bọn họ liền xông vào, vây lấy em.”

“Ngoài chỗ này ra, còn có chỗ nào bị thương không?”

“Không có.” Kiều An Hảo ngây ngốc đáp lại một câu, liền chui vào trong lòng anh.

Lục Cẩn Niên vươn cánh tay, ôm cô, cúi đầu hôn lên tóc cô, chần chừ một lúc, vẫn mở miệng hỏi: “Gia Mộc? Sao cậu ấy lại ở đây?”

“Em cũng không biết... Lúc ấy đang bị phóng viên đẩy ngã trên đất, bọn họ đều vay quanh em, em lại không thể bò dậy nổi, tự nhiên lúc đó anh Gia Mộc xuất hiện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.