Cách Tuần Phủ Lừa Thê

Chương 18




Editor: Xiu Xiu

Hứa Gia Mộc thu lại điện thoại di động, giọng điệu táo bạo như cũ: “Các người cứ việc nháo ở trong này, tôi đã báo cảnh sát, tự ý xông vào nhà dân là phạm pháp.”

Những phóng viên này, bị Hứa Gia Mộc nói một câu mà có chút chột dạ, bước đi rõ ràng chậm lại.

Thừa cơ hội này, Hứa Gia Mộc trực tiếp cầm lấy cổ tay của Kiều An Hảo, đi vào trong nhà, sau đó hung hăng đóng sầm cửa lại.

-

Lúc vừa mới ở trong sân, bởi vì chung quanh có phóng viên, tình hình hỗn loạn, Hứa Gia Mộc cũng không nghĩ quá nhiều, lúc này trong phòng chỉ còn lại anh và Kiều An Hảo, việc xảy ra hôm có bữa tiệc từ thiện kia lại hiện lên trong đầu anh, cảm giác hổ thẹn lan tràn khắp cả người trong nháy mắt, khiến anh không có mặt mũi nào nhìn cô.

Kiều An Hảo kinh hoàng đứng ở cửa hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh lại, cô liếc mắt nhìn thây Hứa Gia Mộc đứng bên cạnh, liền lên tiếng: “Anh Gia Mộc, cảm ơn anh.”

Một tiếng “Anh Gia Mộc” này khiến cho trong lòng Hứa Gia Mộc càng thấy khó chịu hơn, anh không dám nhìn vào mắt cô, chỉ hạ mí mắt gật đầu một cái.

Kiều An Hảo khom người lấy một đôi dép lê từ trong tủ giày ra đưa cho anh: “Đi vào ngồi một lát đi, bên ngoài phóng viên vẫn chưa đi.”

Sau đó Kiều An Hảo liền xoay người đi vào phòng.

Cơ thể căng cứng của Hứa Gia Mộc bây giờ mới thả lỏng đôi chút, cả người dựa vào cửa, vẻ mặt có chút sững sờ.

Kiều An Hảo đi từ trong phòng bếp ra ngoài rót hai chén nước, nhìn thấy Hứa Gia Mộc vẫn đang ngây ngốc đứng ở cửa: “Anh Gia Mộc?”

Hứa Gia Mộc chần chừ hoàn hồn, liếc mắt một cái nhìn cô, trong giây phút tiếp xúc tầm mắt với đôi mắt đen láy của cô, anh liền mạnh mẽ quay đầu, đổi giày, đi vào trong phòng.

“Ngồi đi.” Kiều An Hảo chỉ vào sofa.

Hứa Gia Mộc thấp giọng nói một câu “Cảm ơn” rồi ngồi xuống.

Kiều An Hảo đưa một chén nước đặt trước mặt Hứa Gia Mộc.

Hứa Gia Mộc lại chua chát nói một câu: “Cảm ơn.”

Sau đó ảnh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cốc nước kia.

Qua một lúc yên lặng thật lâu, Hứa Gia Mộc mới lên tiếng: “Anh nhìn thấy tin tức em và anh ấy kết hôn ở trên báo, là thật chứ?”

“Ừhm.” Kiều An Hảo khẽ lên tiếng.

Hứa Gia Mộc theo bản năng lại hỏi một câu: “Anh của anh, anh ấy có khỏe không?” nhưng là anh há to mồm, lại cảm thấy như bị tắc nghẹn trong cổ họng, sau cùng liền cầm chén nước, cúi thấp đầu uống.

Bên trong lại một lần nữa yên lặng, vẫn là Kiều An Hảo mở miệng trước: “Anh Gia Mộc, chuyện trước kia em kết hôn với anh không có nhiều người biết, nhưng những tin tức này sao lại bị tuồn ra ngoài?”

Tay Hứa Gia Mộc nắm chặt chén nước liền tăng thêm sức.

“Còn có, anh Gia Mộc, mấy ảnh chụp em và Lục Cẩn Niên cùng ăn cơm, chỉ có hai nhà chúng ta biết, thế nào cũng đều bị phát tán hết lên trên mạng.”

Giọng điệu nói chuyện của Kiều An Hảo, rõ ràng vẫn giống như trước đây, mềm mại ngoan ngoan, nhưng Hứa Gia Mộc lại cảm thấy hai câu nói kia như một bàn tay vô hình đang hung hăng tát vào trên mặt anh.

Tin tức kia, là nửa giờ trước, Tống Tương Tư nói cho anh biết.

Anh vừa thấy tin tức đó, cả người liền lơ mơ, sau đó trong lòng đã có đáp án.

Vừa lúc tối hôm qua ở Cẩm Tú viên, bởi vì tin tức này đưa ra mà tâm tình anh rất nặng nề, liền đứng trên sân thượng hút thuốc, kết quả lại nhìn thấy Kiều An Hảo mở cửa ra ngoài, thì bị phóng viên vây chặt lấy.

Anh không hề nghĩ ngợi dụi tắt khói thuốc, chạy vượt qua hàng rào của hai căn biệt thự, đi đến giải vây cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.