Cách Đế Vương Đoạt Thê

Chương 5: Anh không cho ai đi cùng em!




Mấy người chưởng quỹ nghe vậy, đang hăng hái nói đến nỗi nước miếng chảy ra kể cả miệng cũng quên đóng lại, tựa hồ phản ứng có chút chậm chạp nhìn về Mộ Dung Thư.

“Bốn vạn lượng?” Một người trong số đó sắc mặt có chút xanh mét, nói ra một câu hỏi không hề thông minh để hỏi lại.

Hồng Lăng đứng ở một bên hầu hạ lập tức cười nhạt, những người này quá mức liều lĩnh, vừa rồi còn dám nói dối lừa gạt Vương phi! Nếu không phải biết sổ sách có vấn đề, nàng thật đúng là bị sắc mặt trung thành của bọn họ lừa đi! Vương phi vẫn bình tĩnh, vẫn một mực ngồi một bên xem bọn họ diễn kịch.

“Vương phi, nhất định là hiểu lầm. Bốn vạn lượng cũng không phải là con số nhỏ! Tiểu nhân lấy đầu đảm bảo, sổ sách này tuyệt đối không có vấn đề. Tiểu nhân cũng không dám lừa gạt Vương phi!” Tên còn lại vội vàng đi ra khỏi chỗ ngồi, mặt đối diện với Mộ Dung Thư, trên trán chảy một tầng mồ hôi, giải thích.

“Bẩm Vương phi, năm cửa hàng của bọn tiểu nhân lợi nhuận hàng năm gộp lại chung thì tổng cộng là được khoảng sáu trăm lượng. Thứ cho tiểu nhân ngu dốt, thật sự Vương phi nói bốn vạn lượng này là lấy ở đâu?”

“Chẳng lẽ có người ở trước mặt Vương phi đặt điều nói bậy? Vương phi chớ nghe người ta nói nhảm, cửa hàng kiếm bạc ra sao, chúng tiểu nhân đều ghi viết rõ ràng trong sổ sách, tuyệt đối không có sai!”

“Thật là oan uổng! Tiểu nhân từ trước tới giờ đều là cẩn trọng, không có nửa điểm lừa gạt. Bốn vạn lượng này đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?”

Hồng Lăng cười lạnh nói: “Từ khi các người bước vào phòng này, nói ra một câu thì không có câu nào là thật. Nếu muốn người không biết trừ khi mình đừng làm. Sổ sách ghi rõ ràng như thế này, ai có thể vu oan cho các người? Luôn miệng kêu oan, thật đúng là làm trò vừa ăn cướp vừa la làng!”

Mộ Dung Thư giơ tay ngăn Hồng Lăng, không cho nàng tiếp tục nói. Sau đó, đem mấy quyển sổ ném đến trước chân của năm người chưởng quỹ.

Theo đó, giọng nói của nàng dần dần trở nên lạnh lẽo liền vang lên: “Chẳng phải các ngươi đều cho rằng bản Vương phi dễ lừa gạt? Coi chừng cái mạng đi! Sổ sách rối loạn, tuy rằng thoạt nhìn lộn xộn, nhưng đừng tưởng ta không có cách tìm ra điều mà các ngươi cố ý che giấu. Lưu chưởng quỹ, nuốt tám ngàn lượng. Khương chưởng quỹ, nuốt một vạn hai ngàn lượng. Dương chưởng quỹ, nuốt hai vạn một ngàn lượng. La chưởng quỹ, nuốt một vạn lượng. Hồng chưởng quỹ, nuốt một vạn lượng. Tổng cộng lại là bốn vạn lượng! Các ngươi hẳn đã tốn công vô ít, thời gian làm sổ sách giả chắc là tốn không ít tâm tư? Nếu bản Vương phi không có nhìn kỹ, thật đúng là bị các ngươi qua mặt đi.”

“Vương phi!” Trên người của năm vị chưởng quầy mồ hôi lạnh nhễ nhại. Vương phi nói thật sự không sai, một câu cũng không sai! Nhưng vào lúc này, dù cho có bị kề dao vào cổ, bọn họ nhất quyết cũng không thừa nhận.

“Vương phi, có lẽ chúng tiểu nhân có chỗ sơ suất, có vài mục tính toán sai, thế nhưng nói chúng tiểu nhân lấy bạc của cửa hàng, quả thực là không đúng! Cho dù cho bọn tiểu nhân mười hay một trăm lá gan cũng không dám làm như thế!”

“Xin Vương phi minh xét, cửa hàng lại lớn như vậy, mấy người bọn tiểu nhân làm sao lớn mật tham ô bốn vạn lượng bạc? Đây chính là tội lớn!

Mộ Dung Thư cười lạnh, xoay người đi không nhìn tới khuôn mặt dối trá của bọn người này. “Đều nói mình không có tham, vậy bản Vương phi cũng không có miễn cưỡng vu oan cho các ngươi làm gì.”

Năm người nghe nói thế, rõ ràng đều thở dài một hơi. Nhưng lời kế tiếp của Mộ Dung Thư lại làm cho bọn họ đem lòng hoảng sợ.

“Các ngươi đều nói mình vô tội, không có tham bạc của bản Vương phi. Như vậy, đành đem các ngươi giao cho Ứng thiên phủ tra xét rõ ràng. Tin tưởng Hồ đại nhân của Ứng thiên phủ sẽ cho ta một câu trả lời khiến ta hài lòng. Nếu như các ngươi không có tham, bản Vương phi dĩ nhiên sẽ bồi thường cho các ngươi, bất quá, nếu như các ngươi có tham, như vậy, cũng đừng trách bản Vương phi không cho các ngươi một con đường sống!” Nói xong những lời cuối cùng, khí lạnh tăng lên ba phần. Đề cao âm lượng khiến cho thân thể của năm chưởng quỹ chợt run lên.

“Vương phi!” Năm người đồng thời kêu lên.

Ai chẳng biết, tiến vào Ứng thiên phủ, dù không làm thì cũng biến thành đã làm, hầu như người khi vào là còn đi được nhưng khi ra thì toàn là lết mà ra, chớ dừng nói chi, bọn họ đích xác là có tham! ( lết ấy .. lết ra ấy .. *run run* )

Bọn họ thật là cũng không ngờ Vương phi không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã tàn nhẫn như vậy! Làm bọn họ không kịp trở tay!

“Xin Vương phi cho chúng tiểu nhân thêm một cơ hội nữa, chúng tiểu nhân nhất định sẽ tra xét rõ ràng. Nhất định các khoản thu chi xảy ra vấn đề. Số bạc còn thiếu, chúng tiểu nhân sẽ nhanh chóng bù vào! Khẩn cầu Vương phi .... cho thêm một cơ hội!” Năm người đồng thời quỳ xuống đất khẩn cầu. Nhà bọn họ còn có trên có già dưới có trẻ*, dù tham ô cũng là mong muốn có cuộc sống tốt đẹp! Bây giờ bị phát hiện, sắp bị đưa đi Ứng Thiên phủ, bọn họ làm gì còn dám giấu diếm!

* : trong gia đình còn có cha mẹ, con cái

“Bất quá, nể tình mấy năm qua các ngươi đã tận lực chưởng quản mấy cửa hàng, bản Vương phi liền cho các ngươi một cơ hội nữa. Cho các ngươi suy nghĩ kỹ, đến tột cùng là có tham bạc hay không!” Mộ Dung Thư đột nhiên đổi giọng, khôi phục lại ôn nhu lúc đầu.

Liếc nhìn năm người đã sợ đến kinh hoảng, nàng nheo hai mắt, tiếp tục nói: “Cho các ngươi năm ngày. Một lần nữa làm lại sổ sách, đồng thời số bạc còn thiếu, lập tức bù vào. Nếu như để bản Vương phi phát hiện lại có gian dối, như vậy, già trẻ cả nhà của các ngươi chờ bị nhốt vào Ứng Thiên phủ đi.”

“Dạ dạ dạ…” Năm người không ngừng gật đầu đáp lời. Trên trán đẫm mồ hôi, thân thể run rẩy, chân bọn họ nhanh chóng muốn rời khỏi đây. Năm ngày, quá ngắn, bọn họ vừa phải làm lại sổ sách, vừa tìm bạc bù vào, họ thật tình không muốn phí thêm một chút thời gian nào nữa.

Tiếp sau, mấy người chưởng quỹ dập đầu nhận sai, đặt ra cam đoan, ngày sau sẽ không dám .... tái diễn chuyện này. Tuy rằng bọn cũng không muốn đem nhả số bạc đã nuốt ra, nhưng so với cái mạng, bạc cũng không là cái gì! Lúc này, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn!

Bọn họ sắc mặt tái nhợt rời đi, Hồng Lăng có chút không cam lòng nhìn chằm chằm bóng lưng chật vật của bọn họ nói: “Sao Vương phi không trực tiếp đưa bọn họ đi gặp quan phủ? Bọn họ cũng quá to gan, định lừa gạt Vương phi.”

Mộ Dung Thư cong khóe môi, hơi nheo mắt, nhấp một ngụm trà trả lời: “Bọn họ cũng có chút bản lãnh. Trong vòng một năm có thể kiếm được bốn vạn lượng bạc. Bất quá chỉ là có lòng tham, trải qua lần này cũng coi như đã được giáo huấn. Huống hồ, bây giờ cũng không tìm ra người đến thay thế vị trí của bọn họ. Thì liền cho bọn họ thêm một cơ hội đi.”

“Vương phi không sợ bọn họ có thể sẽ tiếp tục lừa gạt người sao?” Hồng Lăng nhắc nhở.

“Bọn họ hiện tại không có lá gan đó. Hơn nữa sổ sách do bọn họ làm, chỉ cần có chút vấn đề, đều không thể qua mắt được bản Vương phi.” Mộ Dung Thư cười nhạt đáp lại. Nhớ lại kiếp trước nàng ở trên thương trường chiến đấu, thương nhân gian trá cũng có, thủ đoạn lợi hại, tàn nhẫn, nàng cái gì cũng đã từng trải qua. Những người này nếu nghĩ muốn diễn tuồng trước mặt nàng, thì vẫn còn non lắm.

Sau buổi cơm trưa, Mộ Dung Thư lơ mơ ngủ. Trong lúc đó, Tú Ngọc đến đây truyền lời cho Vương phi, Thẩm trắc phi muốn mời nàng cùng uống trà nói chuyện phiếm. Hồng Lăng trả lời, chỉ cần Vương phi tỉnh lại sẽ lập tức bẩm báo.

Chờ Mộ Dung Thư tỉnh lại, đã là nửa canh giờ sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.