Cách Chính Xác Đánh Mặt Nhân Vật Chính

Chương 42




Sau khi nghiêm khắc tự kiểm điểm, Chung Luyến Thần rút ra kết luận, loại cảm xúc này đối với cô mà nói quả thực là ngàn năm mới có một lần, lần đầu tiên cô tự kiểm điểm hình như là lúc cô bướng bỉnh đùa nghịch chú cá vàng quý báu của ông ngoại, kết quả chú cá tắt thở. Bởi vì làm cá chết mà cô vô cùng xấu hổ. Còn lần này….

Cô càng nghĩ càng thấy rối rắm, rồi cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, vừa thiu thiu ngủ liền bị nhạc chuông điện thoại là tiếng kêu của vịt Donald đánh thức, là Trình Thiếu Dung gọi.

“Em tìm anh à?” – Giọng nói của Trình Thiếu Dung nghe có vẻ mệt mỏi.

“Ách, bọn họ nghĩ tôi là Tưởng Duy, tôi không phản bác được, sợ gây phiền phức cho cậu”.

“Anh hiểu mà, không sao, cảm ơn em”.

“Sao cậu biết là tôi?”.

“Cô ấy không biết số này của anh”.

Khụ, điều này là đương nhiên. Lúc Trình Thiếu Dung đến căn cứ huấn luyện, cậu ta và Tưởng Dung đã chia tay. Cô ấy không biết số điện thoại này là đúng.

“Việc kia, không có vấn đề gì đâu, cậu có thể yên tâm rồi”.

“Anh đã nghe rồi”.

“Vì thế…” – Chung Luyến Thần cố gắng chọn lựa từ ngữ thích hợp nhất trong đầu: “Chúng ta hãy quên việc này đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra”.

Lần này đầu dây bên kia không có động tĩnh.

Chung Luyến Thần vốn là người hay nôn nóng, người khác im lặng lại khiến cô sốt ruột, liền nói: “Trình Thiếu Dung, chúng ta đều trưởng thành rồi, không còn là trẻ con nữa, có thể tự chịu trách nhiệm về hành động của mình”.

Vẫn không có tiếng nói, nhưng cô nghe thấy hơi thở nặng nề của Trình Thiếu Dung. Aiz, hình như cô diễn đạt chưa được rõ ràng, vì thế cô liền bổ sung: “Ý của tôi là, bởi vì tôi đã là người trưởng thành rồi nên tôi có thể tự lo chuyện của mình được, không cần cậu quan tâm đâu”.

Trình Thiếu Dung ho nhẹ một cái, vẫn không nói gì, nhưng tiếng ho khàn đục, có vẻ cậu ta không dễ chịu lắm.

Cái đồ kín như hũ nút này, đúng là muốn cô tức chết mà. Nếu bây giờ cậu ta đứng trước mặt cô, khẳng định sẽ bị cô xông lên nhè chỗ hiểm mà đánh cho xem.

Tiếc là cậu ta ở bên ngoài cách cô mấy nghìn dặm, lại có vẻ như rất mệt mỏi, cô buộc lòng phải kiềm chế, cố gắng khơi dậy bản năng thiên phú của người mẹ: “Trình Thiếu Dung, cậu biết đấy, ạch, ý thức so với vật chất mà nói, vật chất chỉ là cơ sở mà thôi, ý thức mới là mạnh mẽ nhất. Chuyện kia, loài người chúng ta sở dĩ không giống với động vật ở chỗ chúng ta có đầu óc biết suy nghĩ, còn chúng nó…….”. Điểm triết học của cô không cao, nói xong coi như tự thôi miên mình trước.

Lúc này Trình Thiếu Dung mới chịu lên tiếng: “Đến tột cùng ý em là gì?”.

“Tôi muốn nói, chỉ cần suy nghĩ của chúng ta trong sạch, cho dù…. Cho dù trên phương diện cơ thể…. Không, tôi đang nói trên phương diện vật chất, không phải chỉ đơn thuần là như vậy thôi sao, chuyện kia có thể bỏ qua đi. Giống như cậu rơi vào trong vũng bùn, dính nước bẩn lên người, nhưng sau khi tắm rửa xong thì cậu vẫn là cậu, không thay đổi gì hết”.

Aiz, tên Trình Thiếu Dung kia tuy rằng ít nói nhưng năng lực phân tích của cậu ta từ trước đến giờ rất siêu phàm, cậu ta nhất định có thể hiểu được, ý của cô là nói cho cậu ta biết, tuy rằng thân thể cậu ta đi quá giới hạn, nhưng chỉ cần suy nghĩ không phạm lỗi lầm, vẫn có tư cách quay trở lại bên cạnh Tưởng Duy.

Kết quả Trình Thiếu Dung lại biến thành một cái bình bị bịt kín miệng, lại không ý kiến gì nữa rồi. MĐ, cô thật sự muốn đánh người mà.

Chung Luyến Thần khẩn trương suy ngẫm trong vài giây, nghĩ ra một luận điểm mới. Cô cảm thấy nếu mỗi ngày cùng nói chuyện với Trình Thiếu Dung như thế này thì chẳng mấy chốc cô có thể trở thành chuyên viên đào tạo.

“Trình Thiếu Dung, thời đại luôn luôn phát triển. Ngày xửa ngày xưa, đàn ông nhìn thấy mặt phụ nữ đã là phạm tội, phải lấy cô ta. Về sau đã đổi thành phải chạm vào tay mới coi như thất thân. Ở Trung Quốc cổ đại của chúng ta, vợ chồng cũng không thể tùy tiện hôn môi, nhưng ở xã hội phương Tây hôn môi lại là nghi lễ ra mắt cơ bản. Vì thế, cái kia”, cô ngập ngừng suy nghĩ hồi lâu, quyết tâm to gan nói, “Hôn môi cũng như nắm tay, nắm tay cũng như thấy mặt, vì thế chuyện kia giữa đàn ông với phụ nữ, nói cho cùng cũng gần như nắm tay, hôn môi thôi, chẳng qua là thay đổi vị trí, mọi người cứ quan trọng hóa vấn đề cho là chuyện to tát, thật buồn cười a ha ha ha ha ha ha”.

Yên tĩnh, vẫn là yên tĩnh, bầu không khí thật quỷ dị.

Chung Luyến Thần khổ não đến mức định ngắt điện thoại sau đó giả vờ là mất sóng, Trình Thiếu Dung cuối cùng cũng chịu nói ra một câu nhiều chữ nhất trong ngày hôm nay:

“Chung Luyến Thần, em thật sự là con gái à?”.

Shit, cô đào phổi moi tim mình ra chân tình thật lòng giảng giải cho cậu ta, kết quả cậu ta lại chế nhạo cô. X mẹ cậu ta!

Chung Luyến Thần phẫn nộ chửi một câu ở trong lòng mà cô chưa bao giờ thật sự dám nói ra khỏi miệng.

Nghĩ đi nghĩ lại, dì Trình là người tốt đến mức nào chứ, tại sao cô lại phải mắng người vô tội? Sửa.

Vì thế Chung Luyến Thần lại chửi thầm trong lòng một lần:

Shit, X cậu, tên ngu ngốc khốn nạn Trình Thiếu Dung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.