Các Nam Chủ, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 47




Uyển Tình vừa quay lại phòng ngủ, liền nhận được điện thoại của Từ Khả Vi. Từ Khả Vi nói: “Mẹ phải nên máy bay, nên gọi điện thoại báo cho con.”

“Tốt.” Uyển Tình nhìn bản thân trong gương, thấy hình tượng không có vấn đề gì. Ách, đột nhiên nhìn thấy một số đồ này nọ, gọi điện cho Thiên Tuyết, “Quần áo của cậu làm sao bây giờ? Thật sự muốn trả lại sao?”

“Để chỗ nào được? Nhiều túi lớn như vậy! Mẹ tớ sắp tới, vạn nhất mẹ đến phòng ngủ, thấy được không tốt. Rõ ràng bảo cậu thôi đi, cậu lại không muốn.” Trả hàng rất phiền toái, người bán hàng bán được hàng cũng không dễ, người ta sẽ không để mình trả hàng dễ dàng.

“Không phải mình không muốn lãng phí sao?” Thiên Tuyết nói, “Nếu không trả thì làm sao bây giờ? Có khác nhau sao?”

“Nếu không trả, tớ lấy quần áo của cậu trong tủ quần áo ra ngoài, gói hết lại.”

“Vậy không trả, cậu thu thập lại đi.”

“Nếu không cậu gấp hết lại, đưa đi giặt toàn bộ? Dù sao cũng phải mặc.” Từ thành phố A đến thành phố C, đi máy bay mất 1 giờ, từ sân bay đến trường học mất hơn nửa giờ, Từ Khả Vi nhanh nhất cũng phải hai tiếng sau mới tới nơi, thừa dịp này thu dọn quần áo đưa tới tiệm giặt ủi là không thành vấn đề.

“Hoàn thành! Về sau mỗi ngày một bộ, mặc quần áo mùa hè không nên mang nhiều!”

Uyển Tình nói: “Cậu mới mua ba mươi bộ, chỉ đủ một tháng không nặng.”

Thiên Tuyết hơi sủng sốt: “Mình còn gọi cho bạn lấy quần áo đấy.”

“Thế thì cũng được.”

Uyển Tình đưa quần áo xong quay về, quét dọn phòng lại một chút, nhìn thời gian càng lúc càng ít, trong lòng căng thẳng theo. Cô đi đi lại lại hai vòng, cô đặt chân lên gường, xoa xoa bóp bóp, điện thoại vừa vang lên, cô sợ tới mức dựng thẳng lưng.

Hít sâu hai cái, cầm điện thoại lên nghe, không ngờ không phải là Từ Khả Vi, là Mục Thiên Dương. Cô bất mãn nhíu mi một chút, anh gọi điện thoại tới làm gì? Dọa đến người ta………

Mục Thiên Dương hỏi: “Đang làm gì?”

“Chờ mẹ em.”

Mục Thiên Dương trầm mặc một chút: “Không làm gì, chỉ ngồi chờ?”

“Ách……Em đang quét dọn vệ sinh phòng ngủ!”

“Thiên Tuyết đâu? Bảo nó quét!”

“Cậu ấy đang dọn dẹp.” Cô mới không dám nói cho anh Thiên Tuyết đang làm gì!

Mục Thiên Dương nói vài câu đông tây với cô, hỏi một câu “Em có nhớ anh”. Trước kia Uyển Tình sẽ nói là “Nhớ”, hiện tai nói không lên lời, đỏ mặt hỏi: “Anh có chuyện gì sao?” Anh là một người rất bận rộn, sẽ không nhàm chán đến nỗi gọi điện thoại nói chuyện phiếm?

“Ừ. Anh muốn nói, đi gặp người chú kia, không cần quá nhiệt tình. Không phải ông ta nói có một người con gái sao? Nếu em thật thiết với ông ta, sẽ khiến cho con gái ông ta ghen. Em cứ cư xử như mọi ngày, có thể tôn kính với ông ta một chút, cái khác không cần để ý.” Tốt nhất bất hòa một chút! Thế giới này, có rất nhiều người cha dượng muốn chiếm tiện nghi của con vợ kế, Uyển Tình lại xinh đẹp như vậy, trăm ngàn lần đừng gặp phải một người tâm thuật bất chính. Cho dù đoan chính, Uyển Tình lớn như vậy, cũng phải tránh nghi ngờ, dù sao cũng không phải ruột thịt……..

“Đó là tự nhiên. Nhưng mà…….Hiện tại em có chút căng thẳng? Một lát nhìn thấy ông ấy, em phải nói gì?”

“Con bé ngốc, em hồi hộp cái gì? Là ông ấy muốn kết hôn với mẹ của em, ông ấy muốn trưng cầu sự đồng ý của em, ông ấy nên là người phải khẩn trương mới đúng! Mặc kệ ông ta là ai, em thoải mái một chút, thái độ một chút cũng không sao, chỉ cần cư xử tốt một chút, không để cho mẹ em khó xử.”

“Em mới không khó tính như vậy đâu!” Ngữ khí của Uyển Tình thản nhiên mà bất mãn, giống như làm nũng.

Lại qua nửa tiếng, Uyển Tình nhìn thời gian hẳn là máy bay đến rồi, nhưng lại không nhận được điện thoại của Từ Khả Vi, liền gọi điện thoại qua.

Từ Khả Vi rất nhanh nghe điện thoại: “Uyển Tình, mẹ đang trên xe taxi, trực tiếp đến trường học của con, đến nơi lại gọi điện thoại cho con.”

Uyển Tình hỏi: “Một mình mẹ? Chú Đỗ đâu?”

Từ Khả Vi dừng một chút, có chút ngượng ngùng nói: “Ở đây.”

Uyển Tình nghe xong, cảm thấy xấu hổ. Vì sao cô lại hỏi như vậy? Nghĩ cũng biết mà! Nhưng mà điều này cũng không thể trách cô, gọi điện thoại hai lần, mẹ đều dùng số lẻ “Mẹ”, mà không có dùng số nhiều “Chúng ta”, cô đương nhiên sẽ lo lắng!

Qua 20 phút, Uyển Tình đoán bọn họ đã đến, đi tới cửa trường học đón người. Kết quả đợi 20 phút, vẫn không thấy người. Cô lại ngượng ngùng gọi điện thoại hỏi, chỉ có thể đứng chờ. Lấy điện thoại xem, pin đầy, gọi năm cuộc điện thoại cho 10086, đáp lại nói số dư tài khoản không đủ để gọi điện thoại, cho nên không gọi được.

A, tiếp tục chờ vậy.

Lại đợi thêm 10 phút, nhìn xa xa có một chiếc xe ba bánh đang đi tới, người trên xe hình như là Từ Khả Vi. Cô sửng sốt một chút, nhìn lại lần nữa, thật sự là Từ Khả Vi, bên cạnh còn có một người đàn ông. Bà vừa thấy Uyển Tình, liền dùng sức vẫy tay.

Trong đầu Uyển Tình lập tức hiện lên một nghi vấn: bọn họ đi xe ba bánh từ sân bay tới? Nhìn bác lái xe ba bánh, thầm nghĩ: quá tàn nhẫn!

Trong đầu vừa nghĩ vừa bước nhanh qua, cùng lúc đó xe ba bánh dừng lại. Cô vươn tay về phía Từ Khả Vi: “Mẹ…..”

Từ Khả Vi ngay lập tức nắm lấy tay của cô: “Sao lại gầy thế này?”

Uyển Tình không nói gì: “Lần nào cũng nói như vậy, kỳ thật con béo.”

“Đừng gạt mẹ! Sao có thể béo?”

“Thật sự, hôm qua con mới cân xong, so với năm trước tăng hai cân.”

“Hai cân cũng kêu béo?”

“……..Hai tháng tăng hai cân là béo!” Uyển tình muốn khóc, đó là một mảng khủng bố!

Cô đã quyết định muốn giữ dáng, nếu cứ theo tốc độ béo lên này, thì lễ mừng năm mới sắp tới cô sẽ thành cục thịt! Ưu việt duy nhất của béo, chỉ sợ là bị Mục Thiên Dương ghét bỏ, nhưng mà trước mắt cô không muốn bị ghét bỏ.

Hai người nói chuyện, xe ba bánh đã đi rồi, Uyển Tình ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông đang đi tới.

Từ Khả Vi nắm tay cô thật chặt, hiển nhiên có chút hồi hộp: “Đây là chú Đỗ.”

Uyển Tình liếc mắt một cái đánh giá, cảm thấy bề ngoài người đàn ông này rất tốt, không hiểu có phải do không kịp thích ứng hay không, trong lòng căng thẳng kêu lên: “Chú Đỗ, chào chú.”

“Chào cháu.” Người đàn ông cười, rõ ràng chỉ hơi cong khóe miệng, lại làm cho người ta cảm giác ấm áp.

“Thường xuyên nghe mẹ cháu kể về cháu, chú gọi cháu là ‘Tình Tình’ được không?”

Uyển Tình dừng một chút, thật lâu không có người gọi cô như vậy, trước đây Đinh Chí Cương vẫn gọi cô như vậy. Trong lòng cô cân nhắc một chút, gật đầu đồng ý. Chú Đỗ này so với trong tưởng tượng của cô còn trẻ hơn, khiến Uyển Tình có cảm giác không được tốt lắm, vẫn là kêu Uyển Tình tốt hơn, vừa nghe liền biết là trưởng bối và vãn bối.

Người đàn ông đưa cho cô một túi lớn: “Tình Tình, lần đầu gặp mặt, mang theo một lễ vật tặng cháu.”

Uyển Tình lặng đi một chút, không quen với xưng hô này. Cô nhận túi quà, cũng không có xem là cái gì, cúi đầu nói: “Cảm ơn.”

Từ Khả Vi nói: “Chúng ta tìm chỗ ngồi một chút đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.