Các Nam Chủ, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 46




"Thất nhạc viên thế giới?" Tiêu Thần kinh ngạc vô cùng, một lần nữa nghe được tên này, trong lòng hắn có luồng rung động, phảng phất có một trận gió mềm mại ở trong tâm hải tung bay.

"Phải, là thật đó, bại hoại Thông Thiên đã đi tới Địa Ngục." Kha Kha nghiêm túc gật đầu, lông mi thật dài không ngừng rung động, đôi mắt to chớp chớp hiện ra quang mang, thanh âm mềm mại non nớt có vẻ hưng phấn, nói: "Ta muốn có thất nhạc viên thế giới, ta cảm giác được nó vốn là của ta."

Tiêu Thần nghe đến mấy lời này lập tức nở nụ cười, tiểu thú tuyết trắng lộ ra vẻ hài tử tức giận rất ăn khớp, vì thích thiên địa linh túy, cho nên thiên địa linh túy trong vườn dược thảo nhà người ta đều là nó trộm, vì thích thất nhạc viên thế giới, nên thông đạo đến thất nhạc viên mà Thông Thiên canh giữ vô tận năm tháng cũng là nó phát hiện ra.

"Tiểu mơ hồ ngươi không nên loạn nháo, mau sớm trở về đi." Tiêu Thần dặn dò nói.

"Phải, ta đến thất nhạc viên thế giới rồi lập tức trở về, không nên phiền toái Sở Giang Vương đại thúc nữa." Nói xong những lời này, Kha Kha chui vào trong luân hồi môn, biến mất không gặp.

Nhất Chân hòa thượng ở bên cạnh có cảm giác không biết nói gì, làm phiền Sở Giang Vương... Thật đúng là một nghịch thiên tiểu thú.

Xa xa, hai mươi bốn đạo kiếm quang như cự sơn, càng ngày càng cường thịnh, làm cho bầu trời cũng buồn bã thất sắc, chúng phảng phất muốn trọng khai thiên địa, quang mang xán xán đã bắn vào trong thiên ngoại tinh không.

Tú kiếm ngắn ngủn bằng lòng bàn tay, sau khi xoay một vòng trên trời, lại đáp xuống một lần nữa, ở chung quanh hai mươi bốn đạo kiếm khí vừa lớn vừa sáng như ngọc, bắt đầu chém ngang dọc, trên bình nguyên ma quỷ lưu lại một đạo khắc ngân (vét chém) thật lớn, tô vẽ ra một bộ cổ trận đồ phức tạp khó hiểu.

Sau đó tiểu kiếm toàn thân trong suốt sáng long lanh, gần như trong suốt, tại bầu trời chém xoáy một nhát, xé rách không gian, hư không tiêu thất, từ đầu đến cuối người khống chế tú kiếm không hề lộ ra thân ảnh.

Trên bình nguyên ma quỷ sát khí tận trời, cương khí mênh mông, trên mặt đất khối bạch cốt dĩ nhiên cũng nhè nhẹ rung động. Tất cả hài cốt như có linh trí, chậm rãi đứng lên.

Bạch cốt đại quân mênh mông, từ bốn phương tám hướng hướng về chỗ hai mươi bốn đạo kiếm khí tận trời hội tụ mà đến. Tràng diện vô cùng đồ sộ.

Từ trên trời nhìn xuống, trên bình nguyên ma quỷ phảng phất như là một mảnh quỷ quốc, trắng mịt mờ.

"Hắn tự nhiên rút lui." Nhất Chân hòa thượng có chút ngạc nhiên. Không biết chủ nhân tú kiếm có chủ ý gì.

Tiêu Thần cũng rất kỳ quái. Chẳng lẽ người kia một điểm thu hồi hai mươi bốn chiến kiếm cũng không nóng nảy. Không sợ người khác tới cùng hắn tranh đoạt sao?

Bọn họ thối lui đến một địa phương đủ xa, đến khi hai mươi bốn đạo kiếm khí không cách nào ba động đến nơi đây mới từ xa lẳng lặng quan vọng. Đến đêm khuya cũng không thấy chủ nhân của tú kiếm trở về có bất cứ hành động gì. Kiếm khí càng ngày càng thịnh, dần dần có dấu hiệu thực chất hóa.

Chẳng lẽ hai mươi bốn kiếm chí bảo của dị giới là do kiếm khí ngưng tụ thành thực thể?

Tiêu Thần cùng Nhất Chân hòa thượng trong lòng nghi vấn, ở trong quá trình này bọn họ đều có nhiều năm kinh nghiệm. Đối với nhau không giấu diếm điều gì.

Bốn năm không gặp, nhân sinh gặp gỡ quả nhiên rất khó như ý muốn, bọn họ chiếm được nhiều mà mất cũng nhiều, lần này cả hai đều cảm khái.

Đây là một thế giới cân bằng, chung quy tại thu hoạch có mất mát, chung quy tại mất mát có thu hoạch.

Ánh bình minh đến, hai mươi bốn đạo kiếm khí, quán thông thiên vũ, một khỏa thần tinh bắn ra từng đạo ánh sáng như ngọc, cùng hai mươi bốn đạo kiếm khí nọ ngưng kết một chỗ, phảng phất như trụ chống trời.

Trên bình nguyên ma quỷ, bạch cốt đại quân toàn bộ tập kết tới nơi đây. Rừng xương trắng vô ngần, mênh mông, tất cả bạch cốt đều đứng thẳng, cũng không nhúc nhích, tất cả đều hướng mặt về mươi bốn đạo thông thiên kiếm khí.

Tiêu Thần hít sâu một hơi, nói: "Chúng ta cũng rời nơi này đi, hai mươi bốn chiến kiếm trong thời gian ngắn sợ rằng không gặp được, nếu không người kia không yên tâm rời đi như thế."

Nhất Chân hòa thượng gật đầu, bọn họ biết tương lai vài ngày nữa, sợ rằng nơi này sẽ đại chiến kịch liệt vô cùng. Nói không chừng rất nhiều đại nhân vật đều phải tới nơi này đi lên một tao.

"Đạo hữu xin dừng bước." Một thanh âm vang lên sau lung Tiêu Thần cùng Nhất Chân hòa thượng.

Trong sát na nghe một thanh âm như thế, Tiêu Thần cảm giác gặp vận xui, tựa hồ... Lại một lần nữa gặp cái tên suy thần (thần xui xẻo) kia.

Nhất Chân hòa thượng ngạc nhiên, quay đầu lại quan vọng. Chỉ thấy một người đạo sĩ tướng suy vong, đang từ khoảng không phía xa bay tới, khẩu tụng đạo hào: "Vô lượng thiên tôn, đạo hữu xin dừng bước." Đúng là Thân Tây Báo, hậu duệ của tuyệt đại suy thần tự xưng Thân Công Báo.

Hắn vẻ mặt suy dạng, một cỗ môi khí (xui xẻo) mơ hồ có thể thấy được, lượn lờ quanh thân.

Tiêu Thần không nói tiếng nào, thu hồi thất thải thánh thụ, lôi Nhất Chân hòa thượng cùng Bích Long Vương bay vọt lên trời. Hắn rất hoài nghi Thân Tây Báo có khả năng chính là Thân Công Báo. Nếu như đúng là kẻ kia... chỉ sợ là Trường Sinh cảnh giới cũng đỡ không nổi, một câu "Đạo hữu xin dừng bước" ở thời cổ đại từng hại chết biết bao nhân vật cường đại của Xiển Giáo cùng Triệt Giáo.

"Đạo hữu xin dừng bước." Nhìn thấy bọn Tiêu Thần muốn chạy, suy thần lại một lần nữa khẩu tụng đạo hào. thanh âm mê hoặc lòng người phi thường, làm cho người ta không nhịn được dừng lại. Bất quá cũng may Tiêu Thần cùng Nhất Chân hòa thượng vốn không phải là người bình thường, tâm chí kiên định vô cùng, như lưu tinh phóng đi.

Nhất Chân hòa thượng có chút không rõ nên hỏi: "Người kia là ai, tại sao chúng ta phải chạy trốn?"

"Hắn tự xưng là Thân Tây Báo."

"Suy thần?" Lần này là Nhất Chân hòa thượng lôi Tiêu Thần chạy, vừa chạy vừa nói: "Ta nghe nói qua người này, một vị sư thúc tổ của ta từng nói qua, người này trời sinh xui xẻo..."

Ba ngày kế tiếp, trên bình nguyên ma quỷ nhân ảnh đông đúc, không ít tu giả chạy tới nơi này.

Cùng một ngày, tin tức khiếp sợ thiên hạ truyền ra, Phạm quốc thân vương kiêm Thống soái tại bình nguyên ma quỷ bày Cửu Thiên Thập Tru Thần Thí Ma tuyệt diệt trận, ngăn cản gần ngàn vạn hùng binh của La Mã đế quốc cùng Đại Thương đế quốc.

Phạm quốc cùng Đại Chu quốc tại Sơn Hà Quan cùng với quân coi giữ trong vô tận hoang mạch toàn diện lui lại, tiến nhập bình nguyên ma quỷ, trốn trong tuyệt thế sát trận.

Tới lúc này, Tiêu Thần đột nhiên cảm giác được, cuộc chiến này tựa hồ... là một hồi âm mưu, cùng hai mươi bốn chiến kiếm của bình nguyên ma quỷ có liên quan, cùng thất nhạc viên thế giới cũng có liên quan.

Chẳng lẽ thật thế sao?

Nếu không, tại sao chiến trường lại chuyển đến bình nguyên ma quỷ, càng nghĩ kĩ càng thấy đáng sợ, chẳng lẽ không tiếc ngàn vạn nhân mạng? Tất cả chỉ vì hai mươi bốn chiến kiếm cùng thất nhạc viên thế giới nọ?

Nếu thật sự là như vậy, khẳng định không chỉ có một Thông Thiên giáo chủ tham dự bên trong, sợ rằng ít nhất có mấy người cấp bán tổ thần!

Trong mấy ngày này, càng có nhiều tu giả hướng về bình nguyên ma quỷ chạy tới, đại chiến sắp bộc phát căn bản khó có thể ngăn cản bọn họ tiến bước, tựa hồ hai mươi bốn chiến kiếm nọ đối với bọn họ có sức hấp dẫn lớn lao.

Mấy ngày qua. Tiêu Thần cũng một mực bay trên bình nguyên ma quỷ, dò xét xung quanh hai mươi bốn chiến kiếm, muốn xem rốt cuộc sẽ phát sinh loại chuyện tình gì.

"Tiêu Tiêu Tiêu... Tiêu Thần ngươi ngươi ngươi... Ngươi cũng tới, anh anh anh... anh tuấn vô cùng, phong, phong, phong… phong lưu thích thảng ta ta ta... ta cũng tới."

Kim Tam Ức hèn mọn cưỡi con lừa Tiểu Bạch xuất hiện tại bầu trời bình nguyên ma quỷ, hướng Tiêu Thần chào hỏi từ rất xa.

"Nam tử hèn mọn ngươi có phải đã nghe được tin tức gì rồi, trên bình nguyên ma quỷ rốt cuộc phát sinh loại chuyện gì?" Tiêu Thần mở miệng hỏi.

Hèn mọn rất nhanh khống chế con lừa Tiểu Bạch bay lại, thần thần bí bí tiến đến bên tai Tiêu Thần, hướng nhìn ra bốn phía một chút. Nói: "Nghe nghe nghe...nghe nói Bạch lão hổ... hổ tổ tông cũng đến, lão lão lão... lão tổ tông sát thủ nhất mạch của của bọn ta..ta.. cũng muốn đến. Nơi nơi nơi... nơi này sắp sửa có tuyệt tuyệt tuyệt... tuyệt thế bảo tàng xuất thổ. Rất rất rất... Rất nhiều lão lão lão... lão đồ cổ cũng chờ chờ...chờ vô tận năm tháng rồi!"

Tiêu Thần hít một hơi lạnh, bình nguyên ma quỷ xem ra tuyệt đối là địa phương phi thường, Nguyên Thủy di dời Côn Lôn sơn từng thất bại ở chỗ này, Phật Đà kiếp trước bị người ta đóng đinh chết, Lão Tử kiếp trước ở chỗ này bị người ta đánh thành thịt nát.

Lúc này, có tuyệt thế thần tàng xuất thổ, vô tận lão cổ đổng chạy tới, như vậy Thông Thiên, Nguyên Thủy, Lão Tử, Phật Đà có xuất hiện không? Thậm chí Chân Chủ Allah, Thần Mặt Trời có xuất hiện không đây?

"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi trước ngẩn người, ta ta ta trước lôi kéo. Xem một chút xem một chút... Xem mỹ nữ đi." Kim Tam Ức chạy.

Tới ngày thứ mười, hai mươi bốn đạo kiếm khí đã ngưng tụ thành hình, phảng phất như cự kiếm chân thật đứng sừng sững, như hai mươi bốn cự sơn ngồi ngập trong mây, cao lớn bao la hùng vĩ.

Sát khí phong khốn phiến không gian này, người bình thường căn bản không cách nào tới gần.

Tiêu Thần mấy lần nếm thử, cảm giác được nguy hiểm mãnh liệt, năng lượng ba động phía trước kinh khủng làm cho người ta ruột gan phát lạnh, hắn không nghĩ đến chuyện đi mạo hiểm.

"Hì hì... Nam nhân vô tình ngươi có ý muốn đánh với hai mươi bốn chiến kiếm sao?" Tuyệt thế yêu nữ Thiên Ma Cung bay tới, một thân theo gió mà di chuyển, quần áo màu đen làm cho da thịt trắng như tuyết càng thêm trong suốt như ngọc. Nàng lấy hư không làm giường ấm, ngọc thể ngang dọc không trung, đầu gối lên một cánh tay ngọc trắng như tuyết, mái tóc phất phới, quần lụa mỏng màu đen, eo thon nhỏ trong suốt ôm chặt, phong đồn vểnh lên, đôi chân thon dài tuyết trắng như ẩn như hiện, đường cong mông lung phập phồng.

Yêu nữ nằm ngang trên không trung, quyến rũ cười, tuyệt đại dung nhan đủ để điên đảo chúng sinh. Đại mi khom khom, con ngươi nhộn nhạo một chút thủy quang, mê hoặc lòng người không nói nên lời.

Nhất là đôi chân ngọc của nàng, tuyết trắng như ngọc, trong suốt sáng long lanh, đung đưa trong không trung có vẻ không thành thật, hơn nữa thân thể yêu kiều xinh đẹp tuyệt thế, phong tình vạn chủng.

"Phụ nữ không đi hài ngươi một mình chạy đến nơi đây chẳng lẽ muốn giết ta sao? Sợ rằng khó đấy." Tiêu Thần vây bắt nàng một vòng, không che dấu chút nào, thoải mái nhìn ngạo ngọc thể xinh đẹp, lại bình phẩm hai câu: "Chẳng lẽ Thiên Ma Cung có bí phương? Làm thế nào bồi dưỡng ra ngươi một tuyệt thế yêu tinh như vậy, quả thực chính là họa thủy a."

"Ngươi là đang khen ta hay đang mắng ta vậy?" Yêu nữ Thiên Ma Cung trừng mắt, cười duyên nói: "Ta làm sao lại giết ngươi, ta không vô tình như ngươi, nam nhân tốt như vậy nếu chết đi, ta sẽ đau lòng đó, ha ha..." Tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn trên bầu trời, đãng phách, mỵ ý mười phần.

Tiêu Thần làm sao có thể tin lời nàng đây, nghe vậy chỉ cười cười, nói: "Ngươi tìm ta có việc sao?"

"Không có việc gì thì không được tìm ngươi sao?" Tuyệt thế yêu nữ mắt to long lanh lóe ra quang mang giảo hoạt, nhè nhẹ linh động quyến rũ động lòng người, thật sự là rung động tâm hồn nói không nên lời.

"Đương nhiên có thể, chúng ta có thể bỉnh chúc dạ đàm (cầm nến đàm luận ban đêm), ngủ chung một tháp, trao đổi nhiều thứ..."

Thiên Ma Cung yêu nữ thản nhiên cười, cực kỳ quyến rũ động lòng người, làm cho trăm hoa đều buồn bã thất sắc, nàng liếc Tiêu Thần một cái, nói: "Ta nghĩ ngươi chỉ là loại vô tình thích giết chóc, thật không ngờ ngươi cũng không phải người tốt."

"Ta... vốn là người tốt."

"Người tốt à, ngươi lại đây, ta có việc cùng ngươi trò chuyện." Yêu nữ Thiên Ma Cung thanh âm nhu nị đủ để ngọt chết người.

"Nói đi! Rốt cuộc tìm ta có chuyện gì." Tiêu Thần từng bước bước tới, ngả người trên không trung, cùng Thiên Ma Cung tuyệt thế yêu nữ đối mặt làm càn. Khoảng cách với nàng chưa đầy nửa thước, có thể ngửi thấy trận trận mùi thơm động lòng người, có thể cảm giác được da thịt như dương chi mỹ ngọc lóe ra tia lưu động lộng lẫy.

"Ánh mắt của ngươi rất vô lễ."

"Bởi vì ta vốn là một nam nhân bình thường, vốn là một nam nhân quang minh chính đại. Từ tư tưởng đến hành động hoàn toàn nhất trí, không hề che dấu điều gì."

Yêu nữ cười duyên nói: "Cuối cùng cũng biết ngươi không phải một tên đầu gỗ rồi." Nói tới đây, nàng thu hồi mỵ thái, nhẹ nhàng bay lên, linh động như ngọc điệp.

"Tổ sư Thiên Ma Cung cung chủ đời thứ nhất của chúng ta sắp sửa tới đây."

Tin tức này mặc dù làm cho Tiêu Thần có chút giật mình, nhưng sau khi biết được Bạch Hổ Thánh Hoàng cùng Sát Thủ Chí Tôn muốn tới đây, hắn cũng không quá rung động "Đại Thiên Ma cũng muốn đến, hắc, thật đúng là phong vân tế hội mà!" Tiêu Thần toàn thân ở trên hư không.

"Ngắn gọn thẳng thắn là tốt nhất. Ta muốn cùng ngươi hợp tác." Tuyệt thế yêu nữ giãy dụa thân thể mềm mại đi về phía trước vài bước, vô cùng mị hoặc nói: "Thế nào?"

"Tổ sư của ngươi cũng tới, còn cần ta hợp tác, đùa phải không?"

Yêu nữ lắc đầu, nói: "Tổ sư như thế nào muốn ta hỗ trợ đây."

"Ta khuyên ngươi hãy đổi chủ ý đi, lần này mặc dù có thần tàng xuất thổ, cũng là thịnh yến của các đại nhân vật, ngay cả Thông Thiên giáo chủ cũng bị kinh động rồi, dù là tổ sư các ngươi tới cũng chưa chắc có hi vọng, lại càng không nói tới ngươi rồi."

"Hà hà... Nếu như không có cơ hội, ta làm sao dám mạo hiểm đây." Yêu nữ cười nói: "Nói cho ngươi một chuyện: ta chính tai nghe được tổ sư lên tiếng, nàng nói lần này lợi thế chưa chắc đã liên quan đến tu vị, có lẽ vẫn có cơ hội cho một người người bình thường."

"Oh?"

Tiêu Thần nổi lên hứng thú, nhưng tuyệt thế yêu nữ lại giảo hoạt nở nụ cười, dừng lại không nói thêm gì đi nữa, ngược lại nhắc tới vấn đề lien minh, nói: "Nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta bất kể trở ngại phía trước, mấy người thanh niên cao thủ chúng ta liên hợp lại. Thế nào?"

Tiêu Thần gật đầu, nói: "Có thể." Truyện được copy tại Truyện FULL

"Quyết định vậy đi, ta trở về liên hợp Tuyệt Đao, Tiểu Huyên Huyên, thanh niên cao thủ La Mã đế quốc Tát Ma."

"Tiểu Huyên Huyên là ai?" Tiêu Thần có chút kỳ quái hỏi.

"Tiên tử Từ Hàng Kiếm Trai đó, cũng là đối thủ một mất một còn của ta, đương nhiên lần này chúng ta hợp tác, hì hì..."

"Vậy tên ngươi là gì?" Đến bây giờ Tiêu Thần còn không biết tên yêu nữ.

"Nô gia là Yêu Yêu."

"Ngươi thật đúng là một yêu tinh. Bất quá ta có chút không rõ, các ngươi vì sao phải liên hợp cùng ta?, mới cách đây không lâu chúng ta còn tử chiến."

"Không dám giấu giếm, ngươi có một đầu nghịch thiên tiểu thú ở Địa Ngục. Nghe nói thần tàng không chỉ có liên quan đến bình nguyên ma quỷ. Có thể liên quan đến cả Địa Ngục, ta nghĩ đến lúc đó tiểu thú tuyết trắng của ngươi sẽ có tác dụng lớn."

Tiêu Thần gật đầu, nói: "Vậy ta có tư nguyên (ý nói có vốn), các ngươi có cái gì đây?"

"Chúng ta có chiến lực, có tin tức trọng yếu, đến lúc đó có ta là truyền nhân kiệt xuất nhất từ trước tới nay của Thiên Ma Cung chỉ huy, cam đoan sẽ có rất nhiều thu hoạch."

"Nhưng ta cảm giác được rất có hại."

Yêu nữ cười sáng lạn, cũng rất quyến rũ, thậm chí có điểm tà ác, mắt to trong veo như nước chớp chớp, nói: "Ngươi không thiệt thòi chút nào, bởi vì cuối cùng ta sẽ cho ngươi một đại lễ, đoán xem là gì nào?"

"Sao không là chính ngươi đi?" Tiêu Thần cười.

"Mặc dù đoán sai, nhưng không sai lắm. Đến lúc đó ta đem tuyệt đại tiên tử Kiếm Trai tặng cho ngươi, người ngọc linh tuệ như vậy, dung mạo tuyệt đại vô song, so với ta không kém chút nào. Hì hì..." Yêu nữ cười ha ha, mắt to lưu chuyển ra ánh sang quyến rũ.

"Ngươi thật sự là một yêu nữ!" Tiêu Thần nhìn nàng cực kì xâm phạm, nói: "Bất quá ta thích loại người như ngươi."

"Được lắm, đến lúc đó nô gia sẽ giúp ngươi dạy dỗ." Yêu Yêu cười khiêu khích.

Một hồi đại chiến bạo phát!

Bốn quốc song phương đối với lũy, Cửu Thiên Thập Tru Thần Thí Ma Diệt đại trận đã bố thành, ngăn cản gần ngàn vạn hùng binh của La Mã đế quốc cùng Đại Thương đế quốc.

Sau khi La Mã đế quốc cùng Đại Thương đế quốc mời cao nhân nghiền ngẫm nhiều ngày, bắt đầu tấn công đại trận.

Không thể có chiến tranh một thành một trì, hơn ngàn dặm khu vực bình nguyên ma quỷ đều bị tuyệt thế sát trận bao phủ, bốn đại đế quốc cùng sở hữu hơn một ngàn vạn nhân mã tiến hành đại chiến tàn khốc.

Oan hồn vô số, trên bình nguyên ma quỷ mỗi ngày quỷ khóc sói tru, trong thời gian năm ngày ngắn ngủi, mấy trăm vạn người chết thảm, hắc vụ quay cuồng, trong tuyệt thế sát trận ma diễm ngập trời, được xưng đại trận trảm thần diệt tiên mặc dù vốn là không trọn vẹn, nhưng diệt sát con người vậy là đủ rồi.

Đại Thương quốc cùng La Mã đế quốc tổn thất thảm trọng, nhưng tới ngày thứ sáu Phạm quốc cùng Đại Chu quốc cũng bắt đầu xuất hiện đại thương vong.

Tuyệt thế đại trận phảng phất muốn sống lại, không phân lẫn nhau, hễ là trong đại trận tánh mạng đều bị cướp đoạt hồn lực, đại trận hoàn toàn mất đi khống chế, Phạm quốc cùng đại chu quốc tinh binh vốn trốn ở trong giải đất an toàn của đại trận, không ngừng bắt đầu bị tuyệt trận phản phệ.

Sát khí thảm thiết trực trùng tiêu hán, cùng với sát khí của hai mươi bốn chiến kiếm mấy trăm dặm ngoài địa xa hô ứng.

Mây đen quay cuồng, ma khí ngập trời, huyết vũ tung bay vẩy, suốt nửa tháng, trong tuyệt thế sát trận quỷ khóc thần hào, quả thực là giết hại, là một loại đại diệt sát bi thảm, là một thảm án chấn động.

Khi mây đen tan hết, trên bình nguyên ma quỷ là một ngàn hai trăm vạn hài cốt, lẳng lặng nằm ở nơi này, 90% quân binh song phương đã chết thảm trong sát trận.

Liên tục ba ngày, nơi này thần linh khóc, hung ác quỷ tru lên.

Cho tới đêm ngày thứ ba, nơi này mới đột nhiên trở nên tĩnh mịch vô cùng, trong một đêm hơn một ngàn vạn binh hồn biến mất một cách sạch sẽ, khó có thể tưởng tượng người phương nào đã lấy đi.

Trên một tòa thần đảo ngoài thiên ngoại, một thanh niên tuyệt mỹ, tóc dài tung bay, ngắm nhìn vô hạn sao trời, lẩm bẩm: "Là ai? Chẳng lẽ thật có lão bất tử không chết? Thôi, mặc kệ! Thông Thiên ta không ngờ muốn bỏ đi lại gặp, ta đã đợi vô tận năm tháng rồi."

Đại chiến chấm dứt đại sau khi địa ngày thứ tư, năm màu thần quang hoa phá trường không, đại thánh khổng tuyên trong truyền thuyết chạy tới bình nguyên ma quỷ. Thượng cổ đánh một trận trung hắn quét ngang thiên trước, năm màu thần quang vừa ra, không có gì không tảo, khó gặp gỡ kháng thủ.

Một lát sau, thất thải quang mang lòe lòe, thất bảo diệu thụ chập chờn ra sặc sỡ địa chói lọi, bay trước khi nơi đây.

Cùng thời khắc đó, bốn thần kiếm thật lớn từ trên trời giáng xuống, mỗi kiếm cũng đã lớn hơn một ngàn trượng, sắc bén vô cùng, quang mang sặc sỡ, xuyên thẳng vào bình nguyên ma quỷ, như là bốn ngôi kiếm sơn, cao lớn khí thế mạnh mẽ vô cùng, đúng là bốn kiếm của Thông Thiên giáo chủ. Hình thái của chúng so với hai mươi bốn chiến kiếm do kiếm quang ngưng tụ thành thực thể quả thật quá giống!

Giờ phút này, trên bình nguyên ma quỷ đã xuất hiện vô số tu giả, sau khi đại chiến thảm liệt kết thúc, rất nhiều tu giả đến bình nguyên ma quỷ, hướng về chỗ hai mươi bốn chiến kiếm tụ tập mà đến.

"Nghe nói Bạch Hổ Thánh Hoàng đã tới."

"Cung chủ Thiên Ma Cung đời thứ nhất cũng tới."

"Chuyện gì thế này, Phật Đà trong truyền thuyết đều đã đến, mà còn có rất nhiều tuyệt thế cường giả thế nhân không biết cũng đến nữa."

Hai mươi bốn đạo kiếm quang thật lớn đã thực thể hóa, chung quanh chúng vốn là rừng xương trắng vô tận, mà xa hơn chỗ còn lại là vô số tu giả.

Tiêu Thần đang ở phương xa quan vọng, hắn mơ hồ cảm thụ được khí tức của thiên bi (bia đá).

Ở phía sau, cánh hoa nhiều đóa, tự phía chân trời bay xuống xuống, tiên nhạc tề minh, hoa vũ tung bay đầy trời.

"Nguyên Thủy... Dĩ nhiên là Nguyên Thủy tới rồi!" Có người kinh hô.

Ở một phiến hư không khác trên bầu trời, phật quang phổ chiếu, hoa sen nhiều đóa, đầy trời đều là kinh văn, như là điêu khắc ở trên hư không trung, thần thánh hà huy (mây) chiếu sáng bình nguyên ma quỷ.

"Trời ạ, Phật Đà trong truyền thuyết quả nhiên không chết, hắn... dĩ nhiên xuất hiện rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.