Nữ Phụ Là Không Bao Giờ Có Thể Đấu Lại Các Nam Chính!

Chương 73: Vĩ thanh




Không khí trở nên nặng nề kinh khủng. Mọi người im thin thít dõi theo t ừng động thái của bậc đế vương.

Quốc sư vẫn nhàn nhạt cười, phất tay cho người dọn dẹp mãnh vỡ, nhẹ giọng truyền: “Mời sứ thần Tinh Linh Giới trưng cống phẩm”.

Đến lúc này, mọi người mới khẽ thở, rồi quay đầu tiếp tục si mê vẻ đẹp hoàn mỹ của tân nữ vương Tinh Linh Giới.

Đại lễ tiếp tục cho đến lúc kết thúc…

———————————————————————————————————————————————————

Bạch Viên

Vũ Đồng thở một hơi thật dài, do là một ngày đặc biệt, Cổ Nghịch Hàn cũng có ý muốn nàng tham gia, cho nên từ sớm đã phải sửa soạn, và ngồi yên vị tại chính điện suốt mấy giờ, người đã sớm mỏi mệt rã rời. Hoa Nhi biết ý, vội vàng lo nước ấm cho n àng tắm rửa, tẩy trang và thư giãn.

Chỗ ngồi vừa nóng, tiếng Hoa Nhi đã kêu ngoài cửa. Vươn vai đứng dậy, Vũ Đồng theo thói quen hỗ trợ Hoa Nhi đổ nước vào bồn rồi cho người lui ra vì nàng ko có thói quen được hầu hạ quá kỹ.

Nước rất vừa, ko quá nóng, Vũ Đồng nhẹ nhàng cởi y phục, bước vào bồn n gâm mình, n àng thực sự bị mệt chết bởi một mớ các lễ nghi hoàng cung rồi.

“cạch”

Tiếng mở cửa khẽ khàng, tiếng bước chân, Vũ Đồng cảnh giác, ôm lấy xiêm y đang treo trên bức vách, dợm đứng lên, sau bình phong, gương mặt tuấn lãnh mị hoặc của Cổ Nghịch Hàn hé ra làm nàng yên tâm phần nào, nhưng v n cảm thấy ko đúng: “Sao lại vào đây, ra ngoài chờ chút, xong ngay đây…”

Hắn v ẫn đứng im như thế, đôi mắt nhìn chăm chăm về hướng nàng như thu lại mọi hình ảnh, cuối cùng, hắn bước lên, giơ tay ra, kéo mạnh nàng đứng lên, rồi đột ngột ôm chầm lấy, tiếng hắn rất nhỏ, như là thì thầm tự nói với chính mình: “Đây rồi, ở đây…”

Vũ Đồng hơi bất ngờ, người nàng ướt rượt, nước nhỏ tí tách rơi trên sàn, nhưng mặc kệ, hắn vẫn ôm nàng rất chặt, siết lấy thân hình của nàng, vùi mặt vào hõm cổ nàng hít hà lẩm bẩm. Nàng khe khẽ quàng tay ôm lấy cổ hắn, cuối cùng là ghì chặt, như kiểu dỗ dành, như kiểu bảo vệ, lại ko kém phần yêu thương. Thì ra là cảm giác ôm hết sức một người vào lòng là như thế, đã bao lâu rồi chưa từng ôm như thế này? Không nhớ nữa, chỉ mong có thể ôm nhau đến hết đời.

—————————————————————————————————————————————————–

Cổ Nghịch Hàn giao lại tất cà quyền chủ trì những ngày mừng đại lễ với các sứ thần cho quốc sư đảm nhiệm. Hắn thời g ian này chỉ ở thư phòng và Bạch Viên. Do biết tính bậc đế vương hỷ nộ vô thường, ko ai có ý kiến gì cả, mà Mai lại sốt sắng hẳn, hắn ít khi nào lộ mặt bàn chuyện quốc sự thế mà giờ đây ra tay lưu loát gọn gàng, rất có phong thái của một nhà chiến lược tài ba.

Từ ngày ra mắt t rên đại điện, đây là lần thứ 3, sứ thần Tinh Linh Giới xin cầu kiến Hỏa Vương Dục Hỏa Quốc. Nhưng Cổ Nghịch Hàn ko để cho đối phương một phân mặt mũi, phẩy tay ko tiếp. Sau k hi phê duyệt hết công văn, trực tiếp đi ngang qua chỗ sứ thần đang chờ, hướng về Bạch Viên. Đám quan nội thị rớt mồ hôi cũng ko dám h ó hé, chỉ cảm thấy Vương mình thật là cao ngạo quá sức, đến m ức ko coi sứ thần nước khác ra gì.

Vũ Đồng mơ hồ cảm thấy có những c huyện đang trở n ên khang khác, nhưng mấu chốt nằm ở đâu lại ko biết, thở dài đánh thượt, nhẹ nhàng bày ra ly chén cùng thưởng trà ngắm trăng.

Cổ Nghịch Hàn thời gian này như hình v ới bóng với nàng, rước lấy bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ, thèm thuồng và ganh tỵ, biết sao được, nàng cũng c hẳng làm gì cả mà. Như ng trong vô vàn những ánh mắt giống nhau như một, riêng có Lan quý phi lại khác, nàng ta nhìn nàng, nửa đau thương, nửa lo lắng, lại thêm phần n hiều thương hại. Có chuyện, nhất định là có chuyện.

Y hẹn, bóng hắc bào lướt qua như gió, đứng đằng sau lưng, khẽ ôm lấy hai vai nhỏ của Vũ Đồng, nàng hơi giật mình, quay lại, là cái nhíu mày của Cổ Nghịch Hàn như muốn hỏi nàng đang làm gì, Vũ Đồng c ười, vươn tay vỗ vào bàn tay hắn một cái: “Đã xong rồi sao, hôm nay cũng ko có gì chứ?”

- Ừm…ko có. Hắn gác cằm lên trán nàng, ậm ừ trả lời.

Nàng cũng ko hỏi thêm, kéo tay hắn xuống ghế đá, hôm nay Hoa Nhi theo lời kể của nàng, làm ra một loại bánh ở chỗ nàng hay ăn tên là bánh trung thu, tính ra, thời điểm hiện tại cũng đã là trung thu rồi t hì phải. Hắn nhón một miếng, chậm rãi cắn, chậm rãi nhai, rồi lại gật gù, có vẻ là hợp khẩu vị. Thật ra cũng ko giống bánh trung thu hiện đại lắm vì thiếu một số nguyên liệu, nhưng nướng lên vẫn thơm lừng và ngon miệng lắm.

Hắn ngồi một bên, uống trà ăn bánh, hỏi han nàng vài chuyện trong Bạch Viên, rồi lại h ỏi nàng có thích mấy m ón cống phẩm ko, đây ko biết là lần thứ mấy hắn hỏi nàng câu này, mấy ngày qua đều xoay quanh chuyện n ày, Vũ Đồng làm mặt nghiêm n ói: “Trông ta giống người ham m ê mấy thứ đó sao?”

Hắn ngớ người, rồi lại ngừng l ại, b uông tiếng: “Ta muốn đem tất cả những thứ quý giá nhất cho nàng mà thôi…”

- Ta cũng chưa bao giờ nói là cần nhưng thứ đó…

- Nữ nhân ko p hải luôn thích sao?

- Ta đích thực là nữ nhân nhưng mà ta ko thích..

Hắn trầm ngâm, đoạn quay sang nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm, mơ hồ xa xăm.

Chợt ha8n1quay đầu, đôi mắt mở to, tròng mắt phiếm đỏ, đứng dậy, ngẩn người. Hoa Nhi đứng bên cạnh cũng giật mình, úc lắc đầu, sau lại quay lại nhìn nàng kỳ lạ. Vũ Đồng ko nhận ra được bất kỳ sự dị thường n ào xung quanh, cuối cùng đành quay đầu, liếc m ắt ý hỏi Hoa Nhi. Nàng ta nhìn nàng lạ lùng, lộ ra vẻ khó tin lại kèm thêm phần lúng túng: “Có tiếng hát đâu đây…”

- Ai hát, sao ta ko nghe thấy?

Hoa Nhi nhăn mặt nhìn ta, lại nhìn về hướng Cổ Nghịch Hàn ngẩn người bất động, trân trối nhìn nàng buột miệng: “Có tiếng hát, nhưng chính là tiếng nương nương đang hát….”.

“Rắc”, chén trà thanh ngọc vỡ vụn, Cổ Nghịch Hàn quay đầu bỏ đi, Vũ Đồng ngơ ngẩn, bị Hoa Nhi kéo tay chạy theo m ột đường phía sau, thẳng đến Lưu Ly các. Vũ Đồng tò mò, chỉ thấy Hoa Nhi ngẩn người, sắc mặt rất kém: “Đây là đâu thế?”

- Nơi nghỉ chân của sứ thần Tinh Linh Giới….

Hình ảnh trước mặt cũng đã kịp trả lời cho nàng hay. Thân hình c ao lớn của Cổ Nghịch Hàn đứng sững lại tại chỗ, huyết mâu lạnh lẽo bắn thẳng về phía trước, nơi ẩn hiện hình bóng mơ hồ của tuyệt sắc giai nhân. Nàng ta mặc một thân lụa trắng thần tiên, mái tóc xõa dài, đỉnh đầu búi lược đơn gian, cất tiếng hát trong trẻo, đến gần Vũ Đồng mới nghe rõ ràng, chợt giật mình, ko p hải chính là giọng hát của mình đây sao, ko khác một ly nào, mà bài hát mỹ nhân cất tiếng, cũng chính là khúc ca mà nàng vẫn thường hát cho Cổ Nghịch Hàn nghe trước đây, sau này hắn yêu cầu nàng hát bài khác, ko hát bài này nữa, nàng mơi t hôi, ko tiếp tục.

Tiếng ca dừng lại, mỹ nhân n hư nhận ra có người, quay đầu, nở nụ cười khuynh thành k huynh thủy, đôi môi đào tươi mở ra, nhẹ nhàng thở một lời trong gió:

- Cuối cùng chàng cũng đã chịu tới đây, ta biết chàng ko quên….Nàng ấy quay lại, bước đến gần hơn, gương mặt snag1 ngời dưới trăng đọng lại một vẻ chân tình ngàn năm một thuở, m ái tóc n âu xoan nhẹ nhàng ôm lấy hai vai, nàng ngước lên, đôi mắt trong như nước hồ thu lấp lánh ý cười mãn nguyện. Cổ Nghịch Hàn đứng đó,hai bàn tay gắt gao nắm lại, khó nhọc buông ra hai tiếng: “Diệm.. Cơ!”

Mà Vũ Đồng v à Hoa Nhi, giờ đây giống như người xem tuồng, đứng một bên, câm nín, cảm nhận mình chính là người thừa thãi trong bức tranh tuyệt sắc khuynh thiên của tuấn nam mỹ nữ động lòng xuân.

—————————————————————————————————————————————————–

Bạch Viên

Theo lời Cổ Nghịch Hàn, Hoa Nhi nặng nề đưa Vũ Đồng trở về nghỉ sớm, còn hắn vẫn đứng tại chỗ đối diện với nữ tử Diệm Cơ

Hoa Nhi liếc mắt n hìn nàng, thở dài: “Nương nương cũng ko biết nàng ta, nô tỳ cũng ko biết, thế sao Vương có vẻ rất đỗi thân thuộc…”

Nàng vẫn yên lặng, thấy thế Hoa Nhi cũng ko nói nữa, lặng lẽ đóng cửa.

Gió đêm thổ mạnh, cánh cửa đập đập ngeh kẽo kẹt, Vũ Đồng chợt bật dậy, mở cửa sổ, đôi mắt hoa đài như cười như ko hiện ra trước mắt. Mai!

Hắn từ tốn n hã nhặn mở lời: “ko biết nương nương đã ngủ chưa, có phải tại hạ đã quấy rầy”

Vũ Đồng cười cười trả lời: “Đêm nay khó ngủ”

Hắn nheo mắt cười, đoạn nói một câu ko đầu ko đuôi: “Đã gặp rồi?”

Nàng n gẩn người một hồi lâu, rồi mới lẩm bẩm: “Là người đó?”

Trời lạnh, trên tay hắn vẫn là chiếc quạt, hắn phe phẩy, mái tóc trắng nổi bật trong đêm, nhẹ nhàng dựa vào thành cửa sổ nói: “Ta đã từng kể cho ngươi nghe, về một nữ tử khuynh quốc khuynh thành, cuối cùng vì ko cam chịu kiếp sống ngao du tứ hải, là một kẻ tự do tầm thường, mong muốn trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ, đã phản bội nam nhân yêu mình sâu sắc, một kiếm đâm xuống, chặt đứt một đoạn tình yêu đẹp đẽ, quay lưng bỏ hắn mà đi….”

Vũ Đồng cắn môi, khóc nhọc lên tiếng: ”Chẳng lẽ là…”

Mai quay lại, đôi m ắt hoa đào lạnh như hầm băng: “Phải, phần k ý ức đáng quên nhất của Cổ Nghịch Hàn chính là Diệm Cơ, tân nữ vương của Tinh Linh Giới, nàng ta đã trở lại…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.