Nữ Phụ Là Không Bao Giờ Có Thể Đấu Lại Các Nam Chính!

Chương 7




- Ngươi muốn tìm cái chết.

Sắc mặt của Hồ Chính Hấn đại biến, tung ra một trưởng, trưởng lực hùng hậu đánh thẳng vào ngực của người kia.

Người kia chẳng qua chỉ là một gã tạp dịch bình thường, chưa từng tu luyện chân khí, bị một trưởng vào ngực, lập tức bị đánh bay ra ngoài, miệng thở dốc, nhìn có vẻ không cứu chữa được.

Chỉ có điều, cái cổ của người kia gắng gượng ngoái lại, nhìn chằm chằm vào Hồ Chính Hấn, án mắt đau khổ đó lại toát lên một vẻ sung sướng biến thái.

- Hồ Chính Hấn ở đây.

Gần như cùng một lúc, những người còn lại trong căn phòng kia đồng loạt nhảy ra ngoài, cất cao giọng kêu lên đồng thanh:

- Hắn điên rồi, hắn giết người diệt khẩu, hãy mau giết hắn đi...

Trong lòng Hồ Chính Hấn trở nên băng giá, hai chân hơi run run.

Thực ra trong lòng hắn cũng hối hận không ngừng, nếu sớm biết rằng thực lực của Doanh Thừa Phong hùng hậu đến thế, hắn nào dám chọc ghẹo người này.

Nhưng lúc này có hối hận cũng thành vô dụng, hắn chuyển ngoắt người thụt vào bên trong với tốc độ nhanh nhất có thể, liền men theo góc tường trốn chạy về phía cửa sau.

Cả cái Hồ gia đã vì hắn mà bị liên lụy diệt tộc, hắn tuy rất đau lòng, nhưng tuyệt đối không vì gia tộc mà tự chôn mình.

Gia tộc có thể vì hắn mà tiêu vong, nhưng ngược lại thì không thể được, đây chính là cách hành xử của Hồ Chính Hấn.

Nơi đây đã xảy ra động tĩnh rất lớn, đột nhiên đã gây nên sự chú ý của tất cả mọi người, ngay cả ác long đang bay trên không trung cũng bắt đầu vỗ cánh bay đến.

Đương nhiên, ác long không thể nghe hiểu những lời rì rầm của con người, nó há to miệng, phun ra một luồng khí đen, ngay lập tức tất cả những con người nơi đây đều tiêu biến.

Chỉ có điều, nó không hề biết, có một gã đàn ông đối với nó chỉ nhỏ như hạt cát đã chạy thoát ra ngoài.

Hồ Chính Hấn giống như con chó mất nhà rời xa khỏi căn nhà kia, hắn chui vào bên trong một căn nhà vẫn chưa bị đổ.

Nhưng, đúng lúc hắn ngẩng đầu lên, lại lặng người đi.

Hắn đã nhìn thấy, bên trong căn phòng này, cũng có một số người đang run lên lập cập.

Hồ gia kế thừa nơi đây hàng mấy trăm năm, dân số đông đúc. Hồ Chính Hấn đương nhiên không thể quen biết tất cả mọi người, hơn nữa tất cả những người này đối với hắn đều rất lạ lẫm, nếu như không phải trên người có mặc bộ trang phục đặt biệt của Hồ gia, thì hắn sẽ không thể nhận ra thân phận của đối phương.

Hắn liền nở ra một nụ cười miễn cưỡng, hắn đang chờ để nói, một người trong số đó nhảy lên, dùng tay chỉ thẳng vào hắn, run run nói:

- Hồ Chính Hấn, Hồ Chính Hấn...

Giọng của hắn vô cùng hoảng loạn, dường như đã nhìn thấy quái vật với bộ mặt hung tợn, cơ thể càng run lên mạnh hơn.

Nhưng điều càng khiến Hồ Chính Hấn kinh hãi là, người này sau khi gọi tên hắn, những người còn lại cũng đồng thanh kêu lên, liền sau đó tháo chạy ra khỏi cái căn phòng vốn đã không được coi là an toàn.

- Hồ Chính Hấn, hắn đang ở đây.

Lại là những tiếng kêu vang vọng bên tai hắn, trái tim Hồ Chính Hấn đang nhỏ máu, hắn gần như đã cắn nát hai hàm răng của mình.

Những người phu dịch của Hồ gia trước đây khi nhìn thấy hắn, đều nhất mực cung kính, chỉ một lời nói, một cử chỉ của hắn cũng đủ khiến mọi con cháu, đệ tử Hồ gia tuân thủ làm theo.

Thanh danh của hắn ở Hồ gia cao thượng vô cùng.

Nhưng lúc này đây, hắn lại biến thành con chuột ai gặp cũng hô đánh, những người này một khi đã nhận ra thân phận của hắn, lập tức chạy tán loạn tứ phía, hơn nữa không màng tới sự giám sát của con quái thú hung ác ở trên đầu, cứ kêu réo tên hắn, hắn làm thế nào cũng không thể nghĩ ra, bản thân vì sao lại biến thành bộ dạng thê thảm đến vậy.

Hắn giận giữ nghiến chặt răng, một lần nữa co người chạy trốn về một hướng khác.

Lần này hắn thà áp sát vào góc tường đổ nát, cũng không muốn chui vào những nơi có mặt của đám con cháu đệ tử Hồ gia.

Bởi vì hắn có một dự cảm, vào thời khắc này, tất cả con cháu đệ tử của Hồ gia đều căm hận hắn đến tận xương tủy, nếu như phát hiện ra tung tích của hắn, sẽ lập tức hô hoán lên.

Là một võ giả Thanh Đồng Cảnh trẻ tuổi nhất của Hồ gia, cũng là một võ giả có tiềm năng nhất tấn thăng lên Bạch Ngân Cảnh, năng lực của Hồ Chính Hấn không hề kém. Hắn dựa vào địa hình hiểm trở đã lẩn tránh được tầm nhìn của ác long, và đã tiếp cận được tường bao ngoài của Hồ gia.

Chỉ cần hắn vượt qua được bức tường cao này, vậy thì coi như hắn đã trốn thoát khỏi Hồ gia, chỉ cần nghĩ cách tiến thêm hơn chục trượng nữa, là sẽ đến hồ nước thoát khỏi tầm tuy lùng của ác long.

Ngửa đầu nhìn lên trời, ác long lại một lần nữa bay xà xuống, không biết lần này lại có những kẻ nào sẽ gặp xui xẻo. Nhưng là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi, Hồ Chính Hấn lại tuyệt đối không bỏ qua cơ hội hiếm có này.

Người hắn lom khom chui lủi, lập tức lộn người qua bức tường ngoài, và co chân chạy một mạch về phía Thái Hồ xa xa.

Hắn tin rằng, cho dù lúc này ác long có phát hiện ra tung tích của hắn, cũng không thể nào vứt bỏ những con mồi trước mặt mà duổi theo mình.

Huống hồ, đợi đến khi con ác long phát hiện ra tung tích của hắn, có lẽ hắn đã sớm nhảy xuống dưới hồ nước rồi.

Về phần số đông con cháu họ Hồ đang bị vây hãm trong gia tộc kia, hắn đã không quan tâm đến nữa rồi. Thậm chí trong lòng hắn còn ngầm ẩn hiện một tia uất hận.

Những người này ham sống sợ chết, đều là những kẻ chẳng ra gì.

Hắn tuy chưa từng có ý nghĩ sẽ phải chôn sống bản thân mình, nhưng đối với người khác thì hắn lại không hề keo kiệt, huống hồ những việc làm của những người kia đã khiến hắn đau lòng đến tột cùng.

Trong suy nghĩ của hắn, bản thân hắn đã giết sách Tam Hiệp thôn để báo thù cho em trai, đã là một việc nghĩa động trời rồi.

Cho nên người của Hồ gia đáng lẽ phải ủng hộ hắn một cách vô điều kiện, mặt khác Doanh Thừa Phong càng nên khoanh tay chịu trói mặc hắn chém giết để hoàn thành tiếng thơm báo thù cho em trai.

Nhưng, Tình thế phát triển quá xa so với dự định của hắn.

Doanh Thừa Phong không ngờ lại quay về từ Truyền Thừa Tháp, mà còn có bước tăng đột phá về thực lực, đã liên tục hạ sát mấy vị cường giả Bạch Ngân Cảnh. Hơn nữa hắn có chỗ dựa vững chắc càng không thể tin nổi.

Lúc trước, cái vị Võ Lão kia đã là một quả núi cao ngất ngưởng, khiến người ta kinh hồn khiếp vía, hiện giờ cái người con gái mặc áo bào trắng này lại tàn nhẫn vô song, con quái vật mà cô ta thả ra khiến cho ngay cả Tề Thiên lão tổ cũng phải bỏ chạy.

Chỉ có điều, trong lòng hắn không hề có chút hối hận, ngược lại còn tràn ngập ý niệm oán hận tàn độc.

Hung quang trong đôi mắt hắn tỏa ra tứ phía, hắn đã hạ quyết tâm khổ luyện. Một khi hắn tấn thăng Bạch Ngân Cảnh, sẽ tìm đến Khí Đạo Tông, học theo cách của Doanh Thừa Phong, ngấm ngầm giết sạch sành sanh môn hạ của Khí Đạo Tông.

Đây không phải là sự báo thù cho những kẻ vô tri Hồ gia, mà là để xóa bớt nỗi oán hận trong lòng hắn.

Ầm...

Phía sau tiếng gầm rú của ác long vẫn đinh tai nhức óc, Hồ Chính Hấn chợt giật bắn mình, càng chạy nhanh hơn.

Nhưng mà, đúng lúc hắn sắp tới ven hồ, bên tai hắn vang lên một giọng nói khiến hắn muốn vỡ tim gan:

- Hồ huynh, hà tất phải đi gấp gáp như vậy, chi bằng dừng lại đây nói chuyện với tiểu đệ.

Cơ thể Hồ Chính Hấn đột nhiên run lên, tuy cái giọng nói này hắn chưa được nghe nhiều, nhưng lại không hề xa lạ.

Doanh Thừa Phong, cái kẻ tội đồ đã hủy toàn bộ Hồ gia và cũng hủy hoại tiền đồ của hắn, không ngờ lại đến sau lưng hắn.

Hai chân đột nhiên dùng lực, hắn không những không dừng lại mà là tăng tốc lên cực hạn, muốn sớm một bước nhảy xuống hồ.

Chỉ có điều, trước mặt một tia bạch quang lóe lên, liền sau đó đầu hắn cảm thấy lạnh toát.

Một cảm giác vô cùng khiếp sợ tràn lan trong lòng, trong nháy mắt đã chiếm cứ đến từng tế bào của cơ thể.

Hồ Chính Hấn lập tức dừng lại, hắn theo bản năng đưa tay sờ đầu, bàn tay hắn dính đầy máu tươi. Trong lúc tia bạch quang kia lóe lên, đã chém đứt hết tóc trên đầu hắn, nhân tiện đã gọt một mảng da đầu hắn, khiến người hắn dính đầy máu tươi.

Chậm rãi quay đầu lại, hắn đã nhìn thấy một nam thanh niên đã khiến hắn mất an mất ngủ.

Doanh Thừa Phong hai tay khoanh trước ngực, tuy trên mặt luôn mỉm cười, nhưng trong mắt hắn lại không hề có chút ý vị cười vui nào, ngược lại tràn đầy sát khí lạnh lùng.

Hồ Chính Hấn há hốc mồm, hắn cũng không biết bản thân muốn nói gì, tuy nhiên hắn vừa mới há mồm, liền tự nhiên phát ra âm thanh va đập của hàm răng.

Trước mặt người thanh niên này, thái độ cao ngạo thường thấy của hắn đã không còn nữa.

Trong mắt Doanh Thừa Phong hiện lên một tia chán ghét, nói:

- Bảo tàng của Hồ gia đều nằm ở đâu, nói nhanh.

Thời gian trước hắn đã sớm thăm dò tin tức, Hồ Chính Hấn chính là cháu ruột rất mực yêu thương của Hồ Quảng Thiên, cũng là một người kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Hồ gia, được vinh danh là ứng viên xuất sắc nhất kế vị Hồ gia đời sau.

Bảo tàng tích lũy được hàng trăm năm của Hồ gia, cũng chỉ có duy nhất hắn mới biết địa điểm cất giữ.

Đôi mắt của Hồ Chính Hấn hơi sáng lên, dũng khí cũng khôi phục được chút ít.

- Doanh Thừa Phong, ta đồng ý giao cho ngươi toàn bộ bảo tàng của Hồ gia, chỉ yêu cầu ngươi tha mạng cho ta.

Hắn run rẩy nói:

- Ta cam đoan, ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận về mối giao dịch này.

Doanh Thừa Phong cười phỉnh một tiếng, nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngu ngốc.

Tha cho hắn? Thật đáng khen cho cái suy nghĩ của hắn.

Hồ Chính Hấn vội vàng nói:

- Doanh Thừa Phong, nếu như ngươi cố tình giết ta, vậy thì ta cam đoan với ngươi, ngươi sẽ không thể tìm thấy kho bảo vật lớn nhất của Hồ gia ta.

Hắn nói bằng giọng dứt khoát:

- Ngươi có biết vì sao Tề Thiên lão tổ ra tay trợ giúp chúng ta không, đó chính là vì chúng ta đã phụng cống bảo vật Hồ gia. Bảo vật khiến cho cường giả Tử Kim Cảnh cũng phải động lòng, lẽ nào ngươi lại không muốn sao?

Doanh Thừa Phong cười nhạt một tiếng, đột nhiên nói:

- Tỷ, việc này xin nhờ tỷ.

Hồ Chính Hấn khẽ giật mình, liền sau đó nhìn thấy áo trắng chợt hiện, cô gái thần bí đã thả ác long chợt xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn tỏ ra vô cùng sợ hãi, bước chân liên tục lui về phía sau. Trong lòng hắn, người con gái mặc áo bào trắng kia đã trở thành một ác quỷ đáng sợ nhất, hắn muốn tránh cô ta càng xa càng tốt.

Nhưng, khi ánh mắt của hắn chạm phải ánh mắt của Văn Tinh, đột nhiên toàn thân cứng đờ, đôi mắt trở nên rã rời.

Không bao lâu sau, cơ thể hắn giống như một cột mốc bắn súng đứng thẳng tắp bên bờ hồ, tuy chỉ cần dịch thêm một bước là có thể chui xuống hồ trốn thoát, nhưng hắn lại không có bất cứ động tác gì.

Doanh Thừa Phong nhếch miệng cười, nói:

Tỷ, hỏi hắn xem, bảo tàng lớn nhất của Hồ gia... à không, tất cả bảo tàng của Hồ gia ở đâu?

Văn Tinh chậm rãi gật đầu, nàng ta không hề phản đối cách làm của Doanh Thừa Phong.

Trong Thánh giáo quang minh, nếu là tĩnh hóa thành kẻ thù, vậy thì cướp đoạt tài sản của kẻ thù cũng là việc làm đương nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.