Nữ Phụ Là Không Bao Giờ Có Thể Đấu Lại Các Nam Chính!

Chương 5




Chính ngọ, Mặt trời giống như của cầu lửa, một cách vô tình phơi nắng đại địa, hơn nữa không có một ngọn gió, thời tiết nóng bức dị thường.

Nhưng, khi một tiếng rống như sấm vang tràn đầy mùi vị hung bạo vang lên, cả bầu không khí dường như đều thay đổi.

Không còn một ai cảm thấy ánh nắng trên đỉnh đầu quá khó chịu nữa, bởi vì một ý niệm lạnh buốt thấu xương đang lan tỏa rộng ra, dường như đột nhiên chui vào trong hang băng tràn đầy khí lạnh, khiến chúng phát run lên. Lúc này, trong lòng mọi người đều có chung một suy nghĩ, ước gì mặt trời trên đỉnh đầu càng nắng gay gắt hơn nữa.

- Ầm...

Một tiếng gầm thứ hai vang dội, tiếp theo sau luồng hào quang bảy sắc khổng lồ nhanh chóng lan tỏa, bao trùm một vùng đất rộng hơn mười trượng vuông.

Tề Thiên lão tổ và Hồ Quảng Thiên đã sớm lùi xa từ lúc nào, trong con mắt của hai người họ hiện rõ nét kinh hãi khó che dấu được.

Tuy hai người họ không biết rõ trong luồng hào quang đó ẩn chứa loài hung thú gì, nhưng sau khi nghe tiếng gầm rống này, bọn họ tự nhiên sởn tóc gáy, muốn từ bỏ mọi thứ mà chạy xa.

Đặc biệt là Hồ Quảng Thiên, trên khuôn mặt của lão không còn một tia máu.

Nếu như cái thứ ở trong luồng hào quang bảy sắc kia có thực lực hùng mạnh, ngay cả Tề Thiên lão tổ cũng không địch nổi, vậy thì lão tổ có thể phủi đít bỏ đi, nhưng lão ta thì khác.

Nơi đây là bổn gia của Hồ gia, đúc kết tâm huyết và tài sản hàng trăm năm của gia tộc, bất luận thế nào lão ta cũng không thể vứt bỏ nó.

Uỳnh... một tiếng.

Luồng hào quang bảy sắc bất ngờ nổ tung, tất cả mọi tia hào quang phát tán vào hư không đều hội tụ vào trong miếng ngọc thạch bảy sắc kỳ dị kia.

Tuy nhiên, lúc này không còn ai chú ý đến cái cảnh tượng kỳ thú đẹp mặt kia nữa. Bởi vì mọi ánh mắt đều bị hấp dẫn bởi một vật khổng lồ.

Đây là một con quái vật khổng lồ và khủng khiếp, thân cao mười trượng, toàn thân có vảy giáp lởm chởm, đôi mắt to như hai cái đèn lòng không ngừng phát ra hung quang mãnh liệt. Dưới nách là đôi cánh to lớn từ từ mở rộng ra, lông cánh xèo ra che khuất cả mặt trời.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng, trong đôi mắt bọn họ lộ rõ thần sắc kinh ngạc đến khó tin, dường như không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.

- Đây, đây là vật gì... ?

Hồ Quảng Thiên thì thào nói, lão tuy là một vị cường giả Hoàng Kim Cảnh, đọc rộng biết nhiều, nhưng từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy một con quái thú khủng khiếp đến thế.

Hơn nữa, thân hình của nó tuy to lớn, nhưng điều quan trọng hơn là, khí tức phát ra từ trên người nó mới thực sự khiến lão ra sinh ra cảm giác tuyệt vọng.

Với thực lực hiện giờ của lão, trong giới cường giả Hoàng Kim Cảnh cũng được coi là cao thủ loại một rồi, cho dù đối mặt với Tề Thiên lão tổ, lão tuy kính sợ, nhưng vẫn chưa đến mức độ không dám phản kháng.

Nhưng mà, hiện giờ dưới cái áp lực kinh khủng của hơi thở của con quái thú này có một áp lực, khiến trong đầu lão sinh ra một cảm xúc tuyệt vọng, tại thời khắc này, trong tâm trí của lão chỉ hiện lên duy nhất một việc, đó chính là quay người tháo chạy. Mặc dù sau lưng lão là các gia chủ Hồ gia đã tôn sùng bảo vệ lão hàng chục năm qua, lão dường như cũng không còn gan dạ để tiếp tục lưu lại nơi đây.

Tề Thiên lão tổ cũng chẳng khác gì, trợn tròn đôi mắt, lão thét lớn:

- Không thể nào, không thể nào là ác long, ở đây làm sao lại có ác long xuất hiện...

Giọng nói của lão dường như đã gây sự chú ý đối với ác long, gã quái thú khổng lồ này chợt quay đầu, đôi mắt tràn ngập tà ác của nó đột nhiên khóa chặt vào thân hình của lão ta.

Cái mồm to lớn của nó há mở, một luồng hơi thở trần đầy sức nóng và mùi lưu huỳnh đang tích tụ trong đó.

Chỉ trong chớp mắt, nó đã phun ra luồng khí đó từ trong miệng.

- Phù...

Không thể hình dung được mức độ khủng khiếp của luồng khí tức này, chỉ thấy một luồng khí lưu đen xì từ trong miệng ác long phun ra, hễ những nơi luồng khí quét qua, đều biến thành một màu đen thui.

Thân hình của Tề Thiên lão tổ nhoáng một cái, nhanh như chớp đã tránh xa chỗ cũ, may mắn tránh được sự tấn công của luồng khí lưu.

Nhưng những người xung quanh lão thì không có được sự may mắn như lão, nhất là những người bị luồng khí trực tiếp phun vào, ngay cả một tiếng kêu cũng không có, cứ thế bị biến thành đống tro tàn.

Nhìn vào cơ thể của bọn họ đột nhiên biến thành tro tàn tiêu biến trong luồng hắc khí, tất cả những người tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp này đều không thể nào quên được.

Tuy nhiên, thê thảm nhất lại không phải là bọn họ, mà là những người không bị luồng khí phun trúng vào chỗ hiểm yếu, những người chỉ bị dính một vài tia hắc khí vào tay chân hoặc những chỗ khác.

Những chỗ trên người họ bị tia hắc khí chạm phải đều nhanh chóng mục rữa, luồng hắc khí này dường như có một sức ăn mòn vô hạn, khiến cho da lông máu thịt đều bị khoét thành những lỗ sâu xuyên thấu.

Cũng không biết là có phải vì số lượng hắc khí quá ít, cho nên không thể làm tan xương thịt của họ, nhưng cảnh tượng này lại khiến người nhìn khiếp sợ đến nổi da gà.

Những người này giơ cao cánh tay, máu thịt đã bị tan chảy, chỉ còn trơ ra cẳng xương trắng muốt.

Á...

Những tiếng kêu thê thảm vang dội không trung, khiến người ta rợn tóc gáy.

Doanh Thừa Phong cũng thấy dùng mình, trong lòng hắn dâng lên từng cơn sợ hãi.

Ngày trước khi ở thế giới dưới lòng đất, hắn cũng từng đối mặt với khí thở của ác long, nếu như lúc đó không cẩn thận bị dính phải nó, vậy thì...

Đầu hắn lắc đi lắc lại, quả thật không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.

- Chạy thôi.

Cũng không biết ai thét lên một tiếng, tất cả mọi người đều vứt bỏ binh khí, quay người tháo chạy, toàn bộ Hồ phủ bỗng nhiên biến thành một mớ hỗn loạn, huyên náo.

Có lẽ là do nhìn thấy cảnh tượng con hỗn loạn đông như kiến, khiến cho ác long trở nên càng hung ác.

Nó không ngừng há to miệng, liên tiếp phun ra từng luồng hắc khí, hễ là nơi luồng hắc khí quét qua, tất cả mọi thứ bao gồm con người, nhà cửa đều bỗng nhiên hóa thành hư ảo.

Sức mạnh của thời khắc Ác long nhập ảnh vô cùng khủng khiếp, những con người nơi đây căn bản không thể kháng cự nổi.

Đôi mắt Hồ Quảng Thiên đỏ máu, lão quay người kêu gào bi thảm:

- Lão tổ, hãy cứu Hồ gia ta.

Lúc này, niềm hy vọng duy nhất của lão cũng chỉ còn lại Tề Thiên lão tổ mà thôi.

Tuy nhiên, lúc nhìn thấy ánh mắt của Tề Thiên lão tổ, lòng lão lại trầm xuống.

Vị lão nhân ở khu vực Thái Hồ từ trước đến nay nói một là một, nói hai là hai kia lắc đầu, nói:

- Một khi ác long giáng lâm, lão phu cũng không có cách gì. Ài, Hồ gia các người... Hồ gia các người tự cầu phúc đi.

Ống tay áo của lão vung lên, đột nhiên biến thành một luồng hồng quang, bay nhanh về phía xa xa.

Đương nhiên, lúc lao bỏ trốn, không hề tỏ ra phô trương như mọi khi, luồng hồng quang cũng không mạnh hơn so với độn thuật của cường giả Thanh Đồng Cảnh là bao, cho nên căn bản không hề gây sự chú ý đối với con ác long tung hoành ngang dọc như con bò đang động đực kia.

Hồ Quảng Thiên há mồm trợn mắt, trong đôi mắt lão có một tia ngây dại không biết làm sao.

Hồ gia tiêu rồi, lão cảm nhận rất rõ, Hồ gia hùng mạnh truyền đời hàng trăm năm nay đã mất rồi, hơn nữa nghe ý tứ của Tề Thiên lão tổ, thì dường như tai họa này còn lan rộng ra khắp cả Thái Hồ.

- Ha ha, ha ha ha...

Lão đột nhiên phá lên cười điên cuồng, cất cao giọng nói :

- Tốt, tốt, chúng ta tiêu rồi, các ngươi cũng phải chết cùng ta.

Tận mắt chứng kiến gia tộc diệt vong, lão đã trở thành một kẻ điên cuồng.

Hơn nữa, trong tận đáy lòng lão thậm chí còn có một tia vui sướng, bọn khốn kiếp các người, chẳng phải đã nhân lúc Hồ gia ta suy nhược đến đánh chiếm hay sao, vậy thì hãy chờ đợi cơn phẫn nộ của con ác thú này đi.

Ánh mắt khẽ đảo, đột nhiên bừng sáng lên.

Lão đã nhìn thấy Doanh Thừa Phong và cô gái mặc áo bào trắng đang ẩn thân giữa đám đông hỗn loạn của đệ tử Hồ gia, động tác dạo bước chậm rãi ung dung của bọn họ và cảnh tượng chật vật hỗn loạn của những người còn lại có một sự tương phản như trời với đất.

Thù mới hận cũ đồng loạt dâng trào trong tim, nếu không phải là Doanh Thừa Phong, Hồ gia làm sao lại ra nông nỗi bi thảm như ngày hôm nay.

Lão hét lớn một tiếng, không một chút để ý tới những đệ tử bổn gia đang chạy trốn chui lủi trước sự càn quét của ác long, ngược lại lão xông thẳng về phía Doanh Thừa Phong, và cất cao giọng nói:

- Tiểu bối, chúng ta cùng chết thôi.

Tiềm lực của cường giả Hoàng Kim Cảnh hoàn toàn được kích phát lên, cơ thể lão hóa thành một luồng sáng chói lòa, cho dù hành động này gây sự chú ý của ác long cũng không còn gì đáng tiếc nữa.

Bởi vì lão muốn cùng chết với Doanh Thừa Phong tại nơi đây, chỉ cần giết chết tên tội đồ đầu sỏ này, cũng coi như đã báo thù được cho Hồ gia.

Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một nụ cười lạnh lùng.

Đoành...

Nhiều sợi Quang Liệm đột nhiên phóng ra từ trong tay của Văn Tinh, trói chặt lấy người của Hồ Quảng Thiên đang lơ lửng giữa không trung.

Chỉ có điều, Hồ Quảng Thiên lúc này đã bỏ mặc sự sống chết của mình, lão dường như không có bất cứ cảm giác gì, đại đao trong tay sắc bén vô song chém thẳng vào người Doanh Thừa Phong.

Nhát đao này hội tụ toàn bộ tinh lực của lão, cũng là một nhát đao xuất sắc nhất trong suốt cuộc đời của lão.

Đừng nói là chém về phía Doanh Thừa Phong, ngay cả chém về phía cô gái đứng cạnh Doanh Thừa Phong cũng chưa chắc đã tránh né được.

Tuy nhiên, chiêu Khốn Thú Do Đấu của lão đã sớm nằm trong dự liệu của Doanh Thừa Phong.

Đúng vào lúc lão chồm với, lực lượng tinh thần lớn mạnh của hắn đã tràn vào trang sức trên đầu, trong khi Văn Tinh chưa kịp ngăn cản đại đao, Doanh Thừa Phong cũng đã ra tay.

- Oành.... một tiếng.

Lực lượng tinh thần trào dâng mãnh liệt, xông thẳng về phía Hồ Quảng Thiên.

Ý chí tinh thần của cường giả Hoàng Kim Cảnh tuy rất dũng mãnh, nhưng trước trạng thái điên cuồng này lại không phát huy được nhiều năng lực chống đỡ.

Lão kêu thảm một tiếng, mắt tai mũi miệng đều bắn ra một tia máu tươi.

Đồng thời, đao quang trong tay lão chậm lại, suýt chút nữa thanh đại đao gắn liên với tính mạng của lão cũng rơi khỏi tay.

- Đinh... một tiếng.

Một tiếng kêu nhỏ, Bá Vương Thương đâm đến như bay, điểm mạnh vào đầu đao của lão.

Cho dù Hồ Quảng Thiên có dũng mãnh gấp đôi, nhưng sau khi ráng sức chống đỡ Quang Liệm của Văn Tinh, lại làm sao có thể chống đỡ nổi đòn tấn công thứ hai của Doanh Thừa Phong.

Cổ tay buông lỏng, thanh đại đao lần đầu tiên rời khỏi sự khống chế của bàn tay lão.

Cơ thể lão bay ngược ra ngoài, miệng ộc máu tươi.

Liền sau đó, trong tai lão vang lên vô số tiếng người kêu gào thảm thiết, trong mắt lão xuất hiện một cái miệng to đầy những chiếc răng nanh xấu xí.

- Ầm...

Luồng hắc khí nóng rực với sức mạnh kinh người quét qua cơ thể lão.

Miệng Hồ Quảng Thiên ngáp ngáp hai cái, cuối cùng không còn sức gắng gượng, cơ thể của lão run run lên, tan ra thành một đám tro tàn.

Đường đường là một cường giả Hoàng Kim Cảnh, không ngờ lại chết bằng một phương thức uất nghẹn không toàn thây.

Dưới thi thể lão chỉ còn lại thanh Quỷ Đầu Đại Đao kia là may mắn tồn tại, và rơi vào vũng bùn lầy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.