Nữ Phụ Là Không Bao Giờ Có Thể Đấu Lại Các Nam Chính!

Chương 15




Anh Phàm bị Hạng Long mắng cũng sửng sốt, hắn không ngờ hôm nay lại có người mắng mình trước mặt bao người. Ngay cả Hầu Chính Minh cũng chỉ có thể ngồi ở dưới cùng thì thân phận những người này hẳn là rất cao, đều là người có địa vị như thế nào lại có người không chú ý tới hình tượng của mình vậy? Nhưng Hạng Long hết lần này tới lần khác mắng to, hơn nữa lại mắng rất sướng, chỉ có Anh Phàm là khó chịu.

- Cậu…cậu là ai mà lại như vậy, chẳng lẽ cha cậu không dạy cậu sao?

Anh Phàm dù giận nhưng không dám nói liều, dù người trẻ tuổi kia không xấu hổ thì hắn là phó chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh sau này cũng phải ở lại đây, hắn không thể đắc tội với những người này.

- Anh là ai mà dám nói tôi không có giáo dục? Hôm nay tôi thay cha anh giáo huấn cho kẻ không có giáo dục là anh.

Hạng Long vừa nói vừa đứng lên xắn tay áo nhằm về phía Anh Phàm, mấy năm sống ngoài xã hội khiến Hạng Long cứ một lời không hợp là đánh ngay. Nếu không được như vậy thì Hạng Long mở vũ trường, trung tâm xông hơi đã sớm bị người đập tan rồi. Dù Hạng Long sau khi vào ngành công an đã cố gắng khắc chế tính nóng này của mình nhưng hôm nay Anh Phàm lại nhắc tới cha mình, Hạng Long là người con có hiếu nên không thể chịu được.

Mọi người ngồi thấy tiệc rượu đang vui lại trở thành ẩu đả, quan trọng hơn những người ngồi đây đều là người của cảnh sát. Dù mọi người biết Hạng Long có đánh cũng như không, nếu Anh Phàm có đến báo án thì đồn Công an có tiếp nhận không? Nhưng nếu chuyện này đồn ra ngoài thì mọi người đều hổ thẹn.

Vì vậy mọi người đều đứng lên kéo Hạng Long khuyên hắn tỉnh táo một chút, Hứa Lập cũng ôm Hạng Long nhỏ giọng nói:

- Được rồi, cậu muốn đánh hắn thật hả? Nếu đánh hắn mà giải quyết được vấn đề thì còn cần cậu phải ra tay sao? Tôi đã sớm đánh hắn một trận đến mức mẹ hắn cũng không nhận ra hắn.

Hạng Long thấy Hứa Lập khuyên mình cũng nhỏ giọng nói:

- Không có việc gì, tôi chỉ dọa hắn thôi, dù muốn đánh hắn cũng có thủ hạ chứ cần gì tôi tự ra tay chứ? Như vậy không phải là tôi quá xem trọng hắn sao.

Thấy Hạng Long nói muốn đánh khiến Anh Phàm càng hoảng sợ, ở đây không phải là đám cảnh sát sao? Côn đồ trên đường cũng không như hắn.

- Cậu, cậu…

Anh Phàm chỉ vào Hạng Long nhưng hồi lâu không nói được gì.

- Cậu phải nhẫn nại.

Hầu Chính Minh nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Anh Phàm:

- Cha hắn chính là phó giám đốc Sở công an thành phố Bắc Kinh, nếu hắn muốn đánh cậu một trận thì cậu cũng không làm gì được

Nghe cha Hạng Long chức cao như vậy Anh Phàm cũng vội nuốt nước bọt:

- Hắn vẫn thường thế này ư? Cha hắn không quản hắn sao?

- Bây giờ còn đỡ đó, trước đây hắn nổi tiếng là xã hội đen mang danh Sát thần, đã đánh là khiến người ta không gượng dậy được. Hai năm nay mặc cảnh phục hắn mới đỡ hơn một chút, nếu không vừa rồi bình rượu cũng đã bay về phía cậu rồi.

Về hoàn cảnh của Hạng Long mọi người đều biết, hơn nữa Hạng Long cũng là ông chủ của sàn nhảy, nhà hàng, trung tâm tắm hơi.

Cuối cùng Anh Phàm cũng biết sợ, với người như vậy Anh Phàm cũng không dám chơi đùa liền quay đầu nói với đám người Hồ Gia Thần:

- Chúng ta đi.

Nói xong hắn hung hăng nhìn Hứa Lập mới xoay người đi.

Thấy đám Anh Phàm đi, Hạng Long cũng hết giận bị Hứa Lập kéo ngồi xuống, những người khác cũng khuyên Hạng Long vài câu rồi về chỗ mình ngồi. Phó Nguyệt thấy không khí như vậy vội cười nói:

- Được rồi, mọi người bớt giận, tối nay chúng ta hãy ăn những món ngon của khách sạn, tôi cam đoan mọi người không uổng công đến đây.

Đứng ngoài cửa Lý Nhã Ngọc cũng vội gọi người phục vụ mang thức ăn lên.

Mọi người thấy mặt Hạng Long nghiêm lại nên không khí không được tốt, Hạng Long sợ mình làm mọi người mất hứng cười nói:

- Được rồi, đừng vì một con chó điên làm chúng ta mất vui, nào, tôi mời mọi người một chén.

Tiếu Thiên Minh cũng cười nói:

- Hôm nay Hứa ca mời khách, không phải tên chó điên kia mời, nếu nhìn hắn không vừa mắt thì sau này tìm cơ hội dạy hắn một lần, cho hắn thành thật.

Ngồi đây là ai? Đều là những người có chức trong Sở công an thánh phố Bắc Kinh, Tiếu Thiên Minh nói ai dám không nghe. Cho nên mọi chuyện sau này của Anh Phàm đều không thuận lợi, chính là lái xe trên đường cũng thường xuyên bị cảnh sát giao thông bắt lại dù có sai hay không, có vấn đề gì không đều bị ghi phạt, nếu hắn có dũng khí phản lại thì xin lỗi, xin mời về đội cảnh sát giao thông nói. Vừa về tới đội cảnh sát giao thông Anh Phàm cũng thật xui xẻo, khi xe vừa tiến vào trụ sở đội cảnh sát giao thông thì không sao nhưng chờ lúc hắn ra không phải đèn hỏng chính là biển bị phun đen. Cảnh sát giao thông sẽ không bỏ qua hắn liền viếtthêm hai hóa đơn phạt, mấy lần liền như vậy khiến Anh Phàm ra đường cũng không dám lái xe của mình, y hầu hết toàn bắt taxi.

Anh Phàm và Hồ Gia Thần đi ra, mọi người ăn uống thoải mái vui vẻ, lại có hai mỹ nữ Phó Nguyệt và Lý Nhã Ngọc điều chỉnh không khí để mọi người có một bữa tiệc rượu vui vẻ, tất cả mọi người và Hứa Lập đều trở thành bằng hữu. Mỗi người đều vỗ ngực nói với Hứa Lập sau này có việc gì cứ nói đừng coi mọi người như người ngoài.

Dù mọi người đã uống nhiều đến đi không được nhưng ra tới cửa lớn mọi người đều chui và trong xe, lái xe trên đường. Chỉ thấy 7, 8 chiếc xe đi ra theo những hướng khác nhau, Hứa Lập và Phó Nguyệt thấy buồn cười, Phó Nguyệt nhỏ giọng nói:

- Chủ nhiệm Hứa, anh nói những người này nếu bị cảnh sát giao thông giữ lại thì thật thú vị.

Hứa Lập nhìn thoáng gương mặt hồng hào của Phó Nguyệt biết hôm nay cô uống không ít, ít nhất phải hơn nửa lít vào bụng. Nhưng lúc này cô có thể nói chuyện rõ ràng, bước đi không thay đổi, đúng là khó trách sao có được sự nghiệp ở Bắc Kinh như vậy.

- Có một số việc chỉ có thể nghĩ nhưng sự thật không có khả năng như vậy.

Hứa Lập nói xong rất có thâm ý nhìn Phó Nguyệt một cái rồi xoay người đi lên lầu trước.

Phó Nguyệt sửng sốt một chút rồi cảm thấy lời nói vừa nãy có chút ngây thơ, nhưng Hứa Lập trước khi đi có ý liếc mắt mình một cái là ý gì? Chẳng lẽ những lời này không chỉ nói đám người Hạng Long mà cũng cảnh cáo mình? Không nên vọng tưởng mưu quyền soán vị? Phó Nguyệt tự giễu cười vài tiếng, thấy thực lực của hắn như vậy thì ai còn dám chống đối hắn nữa? Như vậy không phải là lấy trứng chọi đá sao?

So sánh với Phó Nguyệt đã nghĩ thông thì Anh Phàm lúc này giận đến mức có thể giết người. Một mình ở trong một căn hộ xa hoa Anh Phàm cầm trong tay 5 phi tiêu, ném lần lượt từng phi tiêu vào tường, mà bia ngắm trên tường dán ảnh Hứa Lập, mỗi phi tiêu đều trúng vào ảnh trên bia khiến mặt Hứa Lập có mấy lỗ thủng, rất nhanh sau đó ảnh Hứa Lập bị ném đến nỗi không nhận ra người trong ảnh là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.