Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 42: 42: Gặp Được Thần Tài Chân Chính Rồi!




Hà thành.

Bình minh ló dạng phía chân trời, báo hiệu một ngày mới đã đến.

Trong một căn nhà trọ cuối phố Đông, tiếng chuông điện thoại báo thức đột nhiên vang lên giữa bốn bề yên tĩnh. Chuông mới kêu được nửa nhịp, một cánh tay từ trên giường vươn tới với lấy chiếc điện thoại bấm vào tắt chuông.

Một nam thanh niên trẻ tuổi nhanh chóng bật dậy khỏi chiếc giường tiến vào nhà vệ sinh. Qua loa rửa mặt cùng vươn vai hít thở như một thói quen, người này xỏ vội đôi giày thể thao để trước ngưỡng cửa rồi vọt ra ngoài bắt đầu chạy bộ.

Dáng người cao gầy, mái tóc đen ngắn, ngũ quan dễ nhìn. Một người Việt điển hình không lẫn đi đâu được.

Người thanh niên này tên là Dương Khoa.

Giống như tất cả những nhân vật khác thường xuất hiện ở chương 1, Dương Khoa tuyệt đối là nhân vật chính của bộ truyện này. Để thêm phần thuyết phục độc giả, nguyên bản hắn cũng không phải là người của thế giới này, hay nói một cách ngắn gọn - hắn xuyên qua.

Tại thế giới cũ, Dương Khoa chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn. Nếu có gì đó bất bình thường thì có thể là hắn bất hạnh mất sớm.

Bẩm sinh mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, một năm thì có tới nửa thời gian đó hắn phải làm bạn với chiếc giường bệnh cùng những viên thuốc đắng ngắt. Khổ cực chèo chống suốt 25 năm trời nhưng bệnh tình vẫn không hề thuyên giảm, cuối cùng vào một ngày mưa gió Dương Khoa ra đi trong sự tiếc nuối của gia đình, người thân, bạn bè.

Nhân sinh, khi mà của những người đồng lứa bắt đầu tỏa ánh hào quang, của hắn đã kết thúc trong tăm tối.

Có lẽ vì cảnh ngộ của Dương Khoa làm trời cao và tác giả cảm động, thế nên vào giây phút ý thức của bản thân chìm vào hắc ám vô tận, một tia sáng le lói hiện lên.

Tia sáng dần dần khuếch tán, thế rồi một mảng ánh sáng trắng xóa đến nhức mắt lan tỏa khắp không gian.

Khi Dương Khoa một lần nữa mở mắt ra, hắn phát hiện mình đã ở một thế giới khác.

Thế giới này, vẫn là tinh cầu thứ ba trong Hệ Mặt trời, vẫn là đất nước nghìn năm văn hiến, ngay cả tên gọi hay dung mạo của bản thân hắn đều giống kiếp trước như đúc. Nếu có gì đó khác biệt thì đó là hắn không còn là một con ma bệnh nữa, mà là một thanh niên 18 tuổi hoàn toàn khỏe mạnh.

Xuyên qua cùng trùng sinh, đây tuyệt đối là đãi ngộ chỉ nhân vật chính mới có.

Thế nên sau một thời gian rất ngắn thích ứng với thân phận mới, Dương Khoa bắt đầu tỏ ra lạc quan giữa đám đông, cũng như thường xuyên mơ mộng về một ngày mai tươi sáng, một cuộc sống hạnh phúc đang chờ đợi mình phía trước.

“...Tươi sáng cái con khỉ khô gì chứ! Thời ngày xưa ốm đói mình cũng chẳng tới mức phải ăn xôi lạc liên tục mấy ngày thế này!” Đưa một tờ tiền 5 nghìn cho bà bán xôi ven hồ, Dương Khoa oán thầm trong lòng không ngớt.

Cầm nắm xôi lạc chấm thêm ít vừng tìm một chiếc ghế đá bên hồ ngồi xuống, Dương Khoa vê tròn từng miếng xôi đưa lên miệng chậm rãi nhai nuốt, trong đầu không ngừng tái diễn lại hoàn cảnh hiện tại của mình.

Tổng kết lại chỉ có hai chữ “nát bét” để hình dung.

Thân thế “Dương Khoa” nguyên bản thế giới này là con út một gia đình trực hệ Dương gia, một gia tộc chính trị có tiếng trong nước. Mà như chúng ta đã biết đã là người làm chính trị thì ai cũng “vừa có tiếng vừa có miếng”, không những có trong tay tiếng nói, quyền lực trên chính đàn mà còn được vô số tài lực kinh tế sau màn hậu thuẫn. Điều này cũng chú định rõ chỉ cần gia tộc không tìm mọi cách bước vào con đường suy bại, vậy thì con cháu trong nhà mặc nhiên hưởng thụ cuộc sống nhung lụa ngay từ khi sinh ra.

Làm một cậu ấm cô chiêu hợp lệ mà nói, Dương Khoa vốn không có khả năng phải tính toán chi li đến từng gói xôi ăn sáng thế này.

Tiếc rằng, Dương gia là một trong số ít những gia tộc lâu đời còn truyền thừa tới tận ngày nay. Những gia tộc dạng này rất chú trọng việc phải luôn giáo dục lối sống đạo đức con cháu theo một khuôn phép nề nếp nghiêm ngặt. Mà kẻ tiền nhiệm của hắn chết là chết ở chỗ này. “Dương Khoa” tuy không đến mức ăn chơi trác táng như các cậu ấm khác, thế nhưng tính tình nghịch ngợm, ương bướng thì chẳng thua kém bất cứ ai cùng lứa.

Khó khăn lắm mới hoàn thành chương trình trung học phổ thông, cho rằng việc kế thừa “truyền thống gia đình” đã có ba anh chị phía trên hắn lo liệu gánh vác, “Dương Khoa” tiền nhiệm đã đưa ra một quyết định hoành tráng vô cùng: bỏ học đại học tự mình lập nghiệp. Và với cá tính của mình, một tuần sau khi tốt nghiệp “Dương Khoa” cùng bố mẹ trong nhà bốc lên một trận tranh cãi nảy lửa, mà mồi dẫn lửa là lời tuyên bố đanh thép không theo học một trường đại học chính trị cả nhà đã lo liệu cho hắn trước đó.

Đây có thể nói là cuộc tranh cãi đỉnh cao so với vô số lần phản nghịch dĩ vãng của “Dương Khoa”, bởi vì chiếu theo kết cục của nó là bố của Dương Khoa, trong cơn giận tím mặt đã thẳng tay chỉ ra chiếc cổng sắt bên ngoài. “Dương Khoa” cũng thể hiện bản thân là một trang hảo hán, đàng hoàng đóng gói quần áo, đồ đạc gia dụng vào một chiếc ba lô và hai chiếc va li to tổ bố ngênh ngang đi ra ngoài ngõ. Tất nhiên hắn còn không quên vòi một khoản tiền lớn từ người mẹ, nói là vốn dùng để lập nghiệp.

Và bi kịch cũng bắt đầu từ đó.

Trải qua hai tháng kể từ ngày ra đi, “Dương Khoa” tiền nhiệm làm chuyện gì cũng chẳng được như ý muốn. Không có kiến thức, tính cách lại ưa thích ham chơi hưởng lạc nên những ý tưởng ban đầu đều chết trong trứng nước. Tiền bạc mang theo thì vơi đi nhanh chóng, sinh hoạt hàng ngày càng trở nên khốn khó.

Thế rồi, Dương Khoa hắn tới.

Nói đến đây bản thân Dương Khoa cũng thấy bất ngờ. Theo như mô-típ hắn thường thấy trong những truyện tiên hiệp, kiếm hiệp, sắc hiệp, vân vân hiệp, từ truyện top 1 nguyệt phiếu trên truyencv.com cho đến tác phẩm hư cấu hạng bét bên trời đất, chúng đều có một điểm chung: quá trình dung nhập linh hồn vào một thân thể sẵn có linh hồn khác - hay còn gọi vui là đoạt xá - là một quá trình phi thường gian nan, trắc trở, thậm chí vạn phần hung hiểm. Thế nhưng đến lượt Dương Khoa thì lại khác, hắn chỉ như vừa mới tỉnh dậy khỏi một giấc ngủ hoang đường và chẳng mất bao công sức để hoàn toàn làm chủ thân phận mới.

Lục lọi ký ức còn sót lại, Dương Khoa thấy được người tiền nhiệm sau một phút xốc nổi, đôi ba phen thất bại, một khoảnh khắc hoài niệm bất chợt, cảm thấy hối hận vô cùng về những gì đã xảy ra. Trải qua gian khổ cay đắng khiến cho con người ta nhìn lại: bản thân có tham vọng, lại không có năng lực tương ứng là một chuyện vô cùng bi kịch, dù là thế giới nào đạo lý cũng là như vậy.

Mà đúng vào lúc khi tâm tình người tiền nhiệm chạm đến đáy cốc, linh hồn Dương Khoa xuất hiện tại thế giới này.

Một linh hồn, tiếc nuối thanh xuân không trọn vẹn.

Một linh hồn, muốn chạy trốn hiện thực tàn khốc.

Hai tâm hồn cứ thế hòa hợp lại một cách tự nhiên. Dương Khoa dễ dàng kế thừa toàn bộ ký ức, tính cách của người kia, đồng thời kế thừa luôn cả chấp niệm còn sót lại: đó là làm ra một phen sự nghiệp vĩ đại.

“Này thì vĩ đại!”

Vo tròn mảnh giấy bọc xôi còn sót lại, Dương Khoa nghiến răng liệng vào thùng rác kèm theo lời thì thầm chửi rủa. Cứ nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại là hắn lại thương tâm, mà thương tâm thì hắn sẽ chửi kẻ tiền nhiệm một trận.

Linh hồn của cả hai đã hợp lại với nhau một cách hoàn mỹ với linh hồn của hắn làm chủ đạo, không có cắn nuốt hay khu trục linh hồn một cách tàn nhẫn như những câu chuyện tiên hiệp, kiếm hiệp, sắc hiệp, vân vân hiệp đã nhắc tới phía trên. Thế nên hắn luôn cảm thấy “Dương Khoa” tiền nhiệm chắc chắn còn tồn tại, đồng thời cả hai bên đều lờ mờ cảm nhận, chia sẻ tâm tình suy nghĩ của nhau trong tiềm thức. Nói không chừng lúc này tên kia đang núp ở một góc nào đó cười trộm vì có kẻ chết thay!

Quay trở lại chuyện chính, Dương Khoa sống lại tới nay đã được hơn nửa tháng.

Nửa tháng này, hắn vô cùng nhức đầu tìm phương án giải quyết khốn cảnh mà kẻ tiền nhiệm để lại cho hắn. Mà tất cả đều chỉ đến từ một nguyên nhân duy nhất: hết tiền.

Cứ việc ngay từ khi nhận thức được vấn đề Dương Khoa đã lập tức thắt chặt chi tiêu, song lúc này đã muộn, khoản tiền kẻ tiền nhiệm lấy từ người mẹ chỉ còn chừng một phần tư so với ban đầu. Mà theo sinh hoạt hàng ngày tiêu hao, có lẽ ngày Dương Khoa ra đường liếm lá cầm hơi hẳn không còn xa nữa.

Hoàn cảnh như vậy, chẳng trách kẻ tiền nhiệm vội vàng tìm đến một tên đen đủi khác chịu tội thay. Đổi lại là hắn thì hắn cũng sẽ làm như thế.

“Thời gian không nhiều, cần phải bắt tay vào việc ngay.”

Dương Khoa chậm rãi đi bộ về phòng trọ, trong lòng thêm kiên định về một kế hoạch hắn đã vạch ra trong đầu. Ở đây phải nhấn mạnh là chính hắn, kẻ tiền nhiệm ham chơi mải nghịch kia chẳng thể nhờ cậy gì được. Trong trí nhớ lưu lại chỉ có một mớ kiến thức vụn vặt không đầu không cuối cùng một đống mưu mô trò vặt dùng cho chơi bời nghịch ngợm.

Phí 50 thịt.

Ấy quen mồm, phải nói là phí công cha mẹ sinh thành nuôi dưỡng.

Thế nên ngay từ khi tái hòa nhập cuộc sống Dương Khoa đành phải tự mình suy nghĩ phương án giải quyết tình thế cấp bách hiện tại. Dù sao thì thở ngắn than dài, than thân trách phận không phù hợp với tác phong của một nhân vật chính như hắn, huống hồ hiện tại hắn còn chưa đi đến bước đường cùng không còn hy vọng trở mình. Mặc cho những ngày đầu bị hiện thực gian khó khốn nhiễu, Dương Khoa vẫn luôn vững tin một tương lai tươi sáng đang chờ hắn phía trước. Cho dù không có kẻ tiền nhiệm thôi thúc hắn cũng sẽ từng bước đi lên giành lấy vinh quang ấy.

Đi qua cổng khu nhà trọ, trèo lên tầng 2, rút chìa khóa mở cửa căn phòng nằm sát cầu thang rồi nhanh chóng đóng lại, Dương Khoa tháo giày đặt ngay ngắn trên ngưỡng cửa rồi đi tới chiếc tủ thấp đặt bên cạnh giường. Kéo ra ngăn kéo, một chiếc laptop màu đen với dòng nhãn hiệu sáng trắng nổi bật “Btop” lẳng lặng nằm ở nơi đó.

Đó chính là khởi nguồn cho sự tự tin của hắn.

Đó cũng là vận mệnh vì hắn an bài một con đường.

Một con đường đi đến đỉnh cao nhân sinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.