Cá Voi Cô Đơn

Chương 9: Bối Diện Đồ Thư




-Được rồi, việc này quyết định như vậy đi, bất kể thế nào thì Diệc Nhiên cũng đã phụ đạo con ba năm, coi như là thầy của con rồi. - Bố Điềm Tâm phất phất tay, tỏ vẻ như mọi việc đã được quyết định, sau đó liền trở về phòng.

Trong đầu Điềm Tâm xám xịt, cái bữa cơm này chính là tiệc Tạ Sư trong truyền thuyết sao...

Cô đứng trên ban công, mắt nhìn theo bóng dáng bố cô dần khuất sau cánh cửa phòng đọc sách, lúc này mới lại goi cho Trần Diệc Nhiên lần nữa.

Điện thoại mới hai hồi chuông, bên kia đã bắt máy.

-Này Điềm Tâm. - Giọng Trần Diệc Nhiên tràn đầy vui sướng, xen lẫn một tí dịu dàng.

-Anh Diệc Nhiên, em thi đậu Đại N rồi! - Điềm Tâm cười híp mắt báo tin vui.

-Anh biết rồi. - Đầu dây bên kia Trần Diệc Nhiên bật cười:

-Không phải em đã nhắn tin cho anh rồi sao, vừa rồi bố em lại nói với anh lần nữa, thế nào, vui không?

-Vui!! - Điềm Tâm cười hì hì gật đầu, đột nhiên ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:

-Nhưng mà đi học ở đó em sẽ xa anh, cả tuần lễ đều không được gặp...

-Ừ... - Trần Diệc Nhiên trầm ấm lên tiếng, sau đó mỉm cười nói:

-Không sao đâu, em còn có kì nghỉ đông và nghỉ hè mà.

-Ha ha, nói cũng phải. - Điềm Tâm lập tức vui mừng trở lại:

-Vậy anh phải đợi em đấy! Đợi em tốt nghiệp đại học!

-Ừ, anh chờ em. - Trần Diệc Nhiên cười cười, trầm ấm mà hứa hẹn:

-Sợ anh bỏ trốn à?

-Dù sao bốn năm cũng dài mà... - Điềm Tâm bĩu môi, không vui nói.

Ai biết trong bốn năm này sẽ xảy ra chuyện gì đây...

-Đến bốn năm sau nhìn lại, em sẽ thấy trôi qua rất nhanh đấy. - Trần Diệc Nhiên chậm rãi nói với Điềm Tâm:

-Hãy quý trọng bốn năm học đại học nhé.

-A, được rồi... - Điềm Tâm cái hiểu cái không mà gật đầu.

Chủ nhật tuần đó, gia đình Điềm Tâm đã đến nơi hẹn nhà Trần Diệc Nhiên ăn cơm nhưng tạm thời vẫn chưa ai đến.

Mẹ Điềm Tâm cầm tay cô, vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo:

-Lát nữa cả nhà Diệc Nhiên đến, con phải chú ý thái độ đó nghe chưa, không lại như lần trước làm Diệc Nhiên giận, cũng đừng có trách mẹ tại sao lại đánh con trước mặt cô Trần đấy! Có nghe chưa?!

Trán Điềm Tâm toát cả mồ hôi, đôi mắt trong vắt nhìn mẹ mình mà gật đầu ngoan ngoãn:

-Con biết rồi! Cam đoan với mẹ là con sẽ không phát giận vô cớ nữa.

-Biết rõ là tốt, lát nữa mà gặp Diệc Nhiên thì xin lỗi cho mẹ! - Mẹ Điềm Tâm trừng mắt, tiếp tục cảnh cáo cô.

-Còn phải nói xin lỗi nữa hả? - Điềm Tâm mở to hai mắt, đôi môi hồng hào há ra, một hồi lâu không nói nên lời.

Tại sao! Lần trước rõ ràng là Trần Diệc Nhiên gây trước mà! Tại sao cô phải xin lỗi chứ!

Mẹ Điềm Tâm không nói gì mà chỉ trừng mắt nhìn cô.

Điềm Tâm rốt cuộc cũng chịu thua trước ánh mắt đầy sát khí của mẹ mình, giơ hai tay đầu hàng nói:

-Được được được, con sẽ xin lỗi...

-Nhớ đấy. - Mẹ cô lại dặn thêm một câu, định nói thêm gì đó nhưng rồi phía cửa đột nhiên có tiếng ồn ào.

Nhân viên phục vụ đứng ở cửa nhã nhặn nói:

-Mời quý khách đi bên này.

-Cảm ơn. - Một giọng nói mượt mà vang lên, Điềm Tâm nghe được là giọng của mẹ Trần Diệc Nhiên.

Một giây sau, cửa phòng mở ra, cả nhà Trần Diệc Nhiên đi vào.

Mẹ Điềm Tâm dùng sức đẩy cô một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.