Cá Voi Cô Đơn

Chương 10: Hoa hồng buổi mai




Điềm Tâm lập tức kịp thời phản ứng, cười híp mắt tiến lên trước nghênh đón:

-Chào cô chú ạ, chào anh Diệc Nhiên.

-Điềm tâm ngoan quá. - Mẹ Trần Diệc Nhiên liền cười tươi như hoa, cầm tay Điềm Tâm khen ngợi một tràng:

-Điềm Tâm thật sự là đã vất vả rồi, thoáng cái đã thi đậu Đại N, sau này coi như là hậu bối của anh nó rồi, đến Đại N có gì không hiểu, cần trợ giúp thì cứ tìm anh con nhé!

-Dạ. - Điềm Tâm cười hì hì đáp.

Trần Diệc Nhiên đứng sau lưng mẹ hắn, nhìn hai người mỉm cười.

Ừ...Mẹ hắn còn không biết cô chính là con dâu tương lai của bà!

Chỉ là, vừa nghĩ tới bữa cơm hôm nay, đầu hắn lại bắt đầu rối tung lên.

Chuyện này...Nói với bố mẹ có sớm quá không...

Bố Điềm Tâm cười híp mắt chào hỏi, bắt tay với bố Trần Diệc Nhiên, sau đó cười cười nói:

-Đến rồi à, lão Dương đâu, không đi chung với mọi người sao?

-Lúc ra ngoài tôi đã gọi điện cho anh ấy, cũng đúng lúc anh ấy vừa ra ngoài, chắc cũng đi rồi đấy. - Bố Trần Diệc Nhiên cười cười vỗ vai bố Điềm Tâm, giọng trầm trầm nói:

-Thật là phiền anh phải lo lắng.

-Đâu có đâu có, nên như thế nên như thế, Diệc Nhiên giúp đỡ Điềm tâm nhiều như vậy, tôi cũng phải giúp Diệc Nhiên xem xét một vài đối tượng, coi như là báo đáp đi. - Bố Điềm Tâm móc trong túi quần ra gói thuốc lá đưa cho bố Trần Diệc Nhiên, sau đó tự mình châm lửa, hít một hơi rồi nhả ra mấy vòng khói nói:

-Lão Dương này, chắc anh cũng đã biết, trước kia còn làm lính, anh ấy và tôi là chiến hữu, về sau sau khi chuyển ngành, anh ấy chán làm nhân viên công vụ lương còm cõi ba đồng nên đã tự mình dốc sức làm ăn, mấy năm nay nhờ trời phù hộ nên ngày càng ăn nên làm ra, có cô con gái cũng rất xinh đẹp, thành tích tốt. Mấy ngày trước con gái anh ấy mới du học từ Mĩ về, lại nhờ tôi làm mối, tôi liền nghĩ đến Diệc Nhiên, hai đứa đúng là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc!

-Ha ha...Thật sự làm phiền anh rồi!! - Bố Trần Diệc Nhiên liên tục gật đầu.

-Đâu có đâu có. - Bố Điềm Tâm lại tiếp tục khách khí.

Điềm Tâm đứng một bên nghe được liền bảy hồn tám vía bay đi, cái tiệc Tạ Sư này đã biến thành tiệc mai mối cho Trần Diệc Nhiên rồi đấy à??

Đôi mắt trong veo của cô nhìn Trần Diệc Nhiên đầy phẫn nộ, nhưng Trần Diệc Nhiên chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhún vai một cái.

Bố vợ tương lai đang muốn mai mối cho hắn, ngược lại hắn rất muốn phản đối, nhưng mà cái lý do phản đối thì không thể nào nói ra được...

Mẹ Điềm Tâm đi tới, ôm lấy vai Điềm Tâm rồi nhìn Trần Diệc Nhiên tủm tỉm nói:

-Diệc Nhiên à, đã lâu không gặp, tiểu tử này ngày càng đẹp trai xuất sắc rồi đấy, lần trước Điềm Tâm làm cháu giận, cháu bỏ qua cho nó nhé, lúc đó đang lên cấp ba nên có chút áp lực, không phải cố ý đâu. Nó mấy ngày hôm nay còn nói hối hận, gặp cháu rất xấu hổ đó.

-Thật sao? - Trần Diệc Nhiên nén cười nhìn Điềm Tâm, cô mà còn có lúc xấu hổ khi gặp hắn sao?

Điềm Tâm nghe mẹ nói, vừa muốn phản bác nhưng ngón tay bị mẹ cô ra sức bấm lấy, vì vậy liền nở nụ cười thật tươi, hướng phía Trần Diệc Nhiên nói:

-Đúng vậy, anh bỏ qua cho em nhé, em không cố ý làm anh giận đâu.

Trần Diệc Nhiên không nói lời nào, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy vui vẻ nhìn cô, khóe môi nở nụ cười đẹp mắt.

Mẹ Điềm Tâm lại dùng sức nhéo cô thêm một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.